Trong núi không có hổ, khỉ sẽ xưng vương.
Có lẽ đây là câu nói đúng nhất với đế cơ Tây Xương lúc này.
Sau khi thiếu chủ tự sát trốn tội, Hoa Uyên cũng rất hiếm khi đến gặp đế cơ Tây Xương, không biết gã đang bận rộn việc gì, ngày nào cũng lén lén lút lút.
Đế cơ Tây Xương không bị Hoa Uyên làm phiền nữa, khỏi nói cũng biết cuộc sống dưỡng thai của cô ta thoải mái cỡ nào, người hầu trên dưới phủ đều xem cô ta như bảo bối đáng giá nghìn vàng, một vài lão thần còn thường xuyên để phu nhân của bọn họ đến bái phỏng, quà để tặng cô ta cũng toàn là đồ quý hiếm.
Những ngày tháng được người khác vây quanh a dua nịnh hót tựa cái rốn của vũ trụ giống như trước khi nước Tây Xương của cô ta bị tiêu diệt.
Đế cơ Tây Xương tìm lại được cảm giác dưới một người, trên vạn người, dường như đã quên hết những chuyện đen đủi và đau khổ lúc trước.
Có điều, cô ta cũng chẳng vui vẻ được bao lâu, phản ứng khi mang thai đến muộn giày vò cô ta đến mức suýt lộ bộ mặt thật.
Thai nghén buồn nôn, đau đầu choáng váng, lúc ngủ còn chảy nước miếng...
Các triệu chứng lần lượt đến tìm cô ta từng cái từng cái một, dường như tiêu hao toàn bộ sức lực của cô ta.
Đến lúc cô ta vất vả lắm mới thích ứng được với chúng, hai chân phù nề và các vết nứt xấu xí trên bụng lại khiến cô ta cảm thấy ghét bỏ.
Lúc cô ta cảm nhận được động tĩnh của thai nhi lần đầu tiên, khi ấy cảm giác ghét bỏ này mới đạt đến đỉnh điểm.
Đế cơ Tây Xương nhìn bụng mình phồng lên như một quả bóng bị bơm khí vào, dạo này cô ta thường xuyên mơ ác mộng đến mức tỉnh giấc, cô ta mơ thấy mình sinh ra một con quái vật ba đầu sáu tay, con quái vật này còn mọc tận ba con mắt, bốn cái miệng, mỗi một bên chân chỉ có hai ngón, vừa mới sinh ra đã nói được tiếng người...
Mỗi lần gặp ác mộng, con quái vật này đều dùng tay chân của nó chọc thủng bụng cô ta, sau đó nhe răng cười đi ra khỏi bụng, há mồm gặm sạch sẽ nội tạng của cô ta.
Mỗi lần như thế cô ta đều hét lên thật lớn rồi tỉnh giấc, sau khi tỉnh thì phát hiện trên người mình dính đầy mồ hôi, bụng cũng hơi hơi đau.
Thầy thuốc cảm thấy thai nhi trong bụng cô ta rất quý giá, cho nên không dám dùng thuốc tác dụng mạnh để chữa bệnh, chỉ có thể dùng thuốc an thần có dược tính nhẹ nhàng giúp cô ta dễ ngủ hơn thôi.
Chữa được mấy ngày, bệnh hay gặp ác mộng, đổ mồ hôi cũng giảm đi phần nào.
Thị nữ cẩn thận hỏi ý kiến của cô ta: “Phu nhân, thời tiết hôm nay rất tốt, ngài có muốn ra vườn đi dạo một lát không?”
Hiếm khi đế cơ Tây Xương ngủ một giấc đến sáng như tối qua, tâm trạng khó chịu dễ nóng giận đỡ hơn rất nhiều, người hầu hạ của cô ta cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có khi không cần chờ đến lúc đế cơ Tây Xương đẻ con, bọn họ sẽ phát điên trước mất.
Đế cơ Tây Xương ăn bữa sáng cầu kỳ xong, tâm trạng rất tốt, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mặt trời vàng nhạt chiếu xuống mặt đất, lập tức cảm thấy hào hứng.
Cô ta vòng một tay ra sau đỡ thắt lưng, một tay đỡ cái bụng đã nhô lên khá lớn, để thị nữ dìu đi từ từ.
Bởi vì cơ thể rất nặng nề, đế cơ Tây Xương đi dạo một vòng thì cảm thấy hơi mệt, nên quay về phòng nghỉ, mệt mỏi dựa vào chỗ dựa.
Để giết thời gian, đế cơ Tây Xương cố ý gọi thị nữ đến buôn chuyện.
“Gần đây bên ngoài có tin tức gì mới mẻ không?”
Thị nữ suy nghĩ kỹ càng một lát rồi nói: “Tiểu nhân vẫn chưa nghe được chuyện đặc biệt gì.”
“Vị Hoa quân sư kia đâu rồi?” Có lẽ đế cơ Tây Xương cảm thấy hỏi thẳng như vậy rất lộ liễu, cho nên giải thích thêm một câu để che giấu: “Dù sao hắn cũng là trọng thần mà lão gia coi trọng nhất, lão gia ra tiền tuyến chinh chiến, tất cả các việc ở hậu phương, ngay cả hai mẹ con ta cũng giao vào tay hắn, cho nên ta mới hỏi như vậy. Không biết tại sao nhưng mấy ngày nay ta luôn cảm thấy hoang mang lo sợ, nửa đêm gặp ác mộng mơ thấy nhiều chuyện đáng sợ...”
Đương nhiên đế cơ Tây Xương sẽ không nói thẳng ra là cô ta mơ thấy mình sinh ra quái vật, ngược lại còn nói là vì lo lắng cho An Thôi nên mới gặp ác mộng.
Thị nữ không nghi ngờ chút nào, nói: “Hoa quân sư sao, tiểu nhân có nghe mọi người nói. Nghe nói gần đây Hoa quân sư có gì đó không được bình thường lắm...”
Đế cơ Tây Xương nhíu mày lại.
“Có gì không bình thường?”
“Bình thường Hoa quân sư đối xử với mọi người rất lịch sự điềm đạm, nhưng sau khi thiếu chủ qua đời, ngài ấy như kiểu biến thành một người khác vậy, nóng nảy dễ tức giận, thậm chí... thậm chí còn đánh hạ nhân phạm sai lầm đến chết mới thôi.” Thị nữ không biết rõ nội tình, không khỏi sụt sịt, thở dài nói: “Cũng phải, Hoa quân sư và thiếu chủ là thầy trò nhiều năm, thiếu chủ phạm phải sai lầm này, sau đó mới sợ hãi mà... chắc chắn Hoa quân sư cũng chịu ảnh hưởng.”
Thị nữ mồm nhanh hơn não, suýt nữa nói chuyện thiếu chủ tự tử trốn tội ra, chuyện này là điều cấm mà mọi người đều phải giữ kín không được nói, nếu lỡ nói ra sẽ mất mạng. May mắn là thị nữ dừng lại đúng lúc, đế cơ Tây Xương cũng không trách thị nữ nhanh mồm nhanh miệng, may mắn mới cứu được một mạng.
Đế cơ Tây Xương cười trào phúng.
Thiếu chủ mà An Thôi nhận nuôi chết trong tay của Hoa Uyên, nửa đêm gã không cười vui tỉnh cả ngủ đã là tốt rồi, làm gì có chuyện đau buồn chứ?
Còn về phần gã thay đổi, trở nên “nóng nảy hay tức giận”, “ra tay đánh người đến chết”... gì đó, trong mắt đế cơ Tây Xương, đó chẳng phải là thay đổi tính tình gì, đơn giản là Hoa Uyên bộc lộ tính cách thật của gã, cuối cùng cũng có thể xé bỏ lớp mặt nạ “quân tử” phải đeo nhiều năm qua, trở về là chính mình.
“Ngoại trừ chuyện này ra thì không còn gì nữa à?”
Đế cơ Tây Xương cứ một lúc sẽ vuốt nhẹ bụng mình, càng lúc càng buồn ngủ.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Đế cơ Tây Xương thấy cô thị nữ thích hóng chuyện này tỏ vẻ khó xử, cô ta nắm thời cơ nói: “Có chuyện gì thì cứ nói đi, đừng ấp ấp úng úng, che che giấu giấu làm gì. Bây giờ ngươi nói còn đỡ, ít ra tốt hơn sau này ta đột nhiên nghe được từ đâu đó, hoảng sợ ảnh hưởng đến tiểu tổ tông trong bụng thì không ổn lắm.”
Thị nữ cắn răng nói: “Phu nhân, mấy ngày trước tiểu nhân nghe được tin tức không tốt lắm, rằng tình hình ở tiền tuyến không được tốt.”
Đế cơ Tây Xương không khỏi căng thẳng hỏi: “Không được tốt? Không được tốt là như thế nào?”
“Tiểu nhân không biết được, chỉ nghe từ một binh lính có quen biết nói như vậy thôi, cụ thể thế nào thì không rõ lắm.” Thị nữ nói xong lời này thì cầu xin: “Phu nhân, tiểu nhân không được lan truyền chuyện này bừa bãi, nếu như bị ma ma quản sự biết được, tiểu nhân sẽ không giữ nổi cái mạng này mất.”
Đế cơ Tây Xương thuận miệng đáp: “Biết rồi, ta sẽ không khai báo chuyện của ngươi đâu.”
Cô ta nghĩ rằng tình hình chiến sự không tốt cũng nằm trong kế hoạch Hoa Uyên sắp xếp, bởi vậy căn bản không cảm thấy lo lắng.
Ai ngờ Hoa Uyên lại là một kẻ điên từ trong ra ngoài, người khác căn bản chẳng thể đoán được bước tiếp theo gã sẽ làm gì, giống như một câu đố vậy.
Lúc tin tức An Thôi bị Khương Bồng Cơ giết để tế cờ truyền về đến nơi, đế cơ Tây Xương vẫn đơ ra đó.
“Ngươi nói... Ai chết rồi?”
Một tay đế cơ Tây Xương vất vả đỡ bụng, tay còn lại thì siết chặt lấy tay của thị nữ, móng tay dài cắm vào trong da thịt của đối phương.
Thị nữ đau đến mức vẻ mặt nhăn nhó, nhưng không dám la lên hay là hất tay của đế cơ Tây Xương ra, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Người đến báo tin lập tức đơ ra, giọng nói không kiềm chế được càng lúc càng nhỏ.
“Chủ công mất rồi.”
Mất rồi?
An Thôi mất rồi?
Cho dù đế cơ Tây Xương đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng đột nhiên nhận được tin như vậy, cô ta vẫn cảm thấy ngạc nhiên, không phản ứng lại được.
Cho dù An Thôi có xấu xa đến đâu, hắn cũng là chỗ dựa lớn nhất của đế cơ Tây Xương lúc này.
Chỗ dựa vững chắc nhất sụp xuống, cô ta lại là phụ nữ có thai vô cùng nhạy cảm, đương nhiên tâm lý sẽ không giống người bình thường.
“Sao lại chết được chứ?”
Người đến báo tin không muốn trả lời câu hỏi này cho lắm, nhưng lại không thể không trả lời.
Dù sao, đối với một người đường đường là chư hầu như An Thôi, cách chết này thật sự là nỗi sỉ nhục.
Người báo tin bảo đế cơ Tây Xương cho người hầu lui xuống, lúc này mới hàm hồ nói ra sự thật.