Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Này, ngươi ổn không?”



Âu hoàng phát hiện giọng nói trong đầu mình trở nên yên lặng, cô ta không nhịn được quan tâm hỏi thăm.



Nhiếp Thanh không trả lời, Âu hoàng lại nói: “Con người ấy, trong đời sẽ gặp phải một vài tên cặn bã, may mắn vẫn có thể cứu vãn được. Hiện tại điều quan trọng nhất là ngươi phải nghĩ cách để mình khôi phục lại thân phận. Bây giờ ngươi đang dùng gương mặt của Nhiếp Dương, nếu ra ngoài thì sẽ bị giết đấy.”



Canh giữ ở quân doanh Nhiếp thị rất nghiêm ngặt, cho dù có hệ thống giúp đỡ chu toàn, tránh khỏi bị truy đuổi, nhưng nếu không nghĩ cách rời khỏi doanh trướng thì kết cục cuối cùng chỉ có chết. Cô ta nói: “Ta chỉ có thể ở đây sáu canh giờ nữa, sau sáu canh giờ, ngươi định làm thế nào?”



Âu hoàng dựa vào các tin tức khác nhau cùng với lời nhắc nhở của hệ thống, cô ta mới biết được thân thể mà mình đang mượn tạm là của Nhiếp Thanh, nhưng bởi vì “Thuốc dịch dung” buff, vẻ ngoài của thân thể này đang là của Nhiếp Dương, hơn nữa còn đang trong tình cảnh nguy hiểm bị người khác truy sát...



“Ta hỏi ngươi mấy câu này, ngươi tin tưởng nhạc phụ Vệ Ưng của ngươi hơn hay là tin tưởng người anh em tốt Nhiếp Dương hơn?”



Sau một lúc lâu, giọng nói run rẩy và đè nén của Nhiếp Thanh vang lên trong đầu cô ta.



“Đương nhiên là nhạc phụ.”



Khán giả nói: “Vậy không phải được rồi à, bây giờ nhạc phụ của ngươi nói Nhiếp Dương âm thầm mưu sát Nhiếp thị, sát hại trưởng bối Nhiếp thị, có khả năng rất lớn là việc phụ thân ngươi trúng độc cũng là do cậu ta gây nên. Ngươi ma xui quỷ khiến uống ‘thuốc dịch dung’ biến thành Nhiếp Dương, vậy ngươi có nghĩ tới việc Nhiếp Dương thật sự cũng uống ‘thuốc dịch dung’ rồi biến thành ngươi không? Nếu không thì sao có thể giải thích được chuyện phù linh bây giờ? Nếu cậu ta thật sự là anh em tốt của ngươi, bỗng nhiên lật mặt, thay đổi thân phận, vì sao cậu ta không báo cho ngươi? Nếu ta không xuất hiện, e là ngươi sẽ bị nhạc phụ của ngươi xé xác rồi.”



Nhiếp Thanh nghe vậy, im lặng hồi lâu, nhưng Âu hoàng lại cảm nhận được nỗi khúc mắc của cậu.



Dưới ảnh hưởng của tâm trạng mạnh mẽ lúc này, ngay cả cô ta cũng không nhịn được mà cảm thấy căm hận và đau khổ.



“Ta nói như vậy thôi, ngươi nghĩ cách gì đi.”



Cho dù có hệ thống giúp đỡ, cô ta cũng không có cách nào rời khỏi Nhiếp doanh.



Vì sao à, là vì lão già Vệ Ưng kia phong tỏa doanh trại, ngay cả ruồi muỗi cũng không thể ra được.



Cô ta nghĩ ý kiến dựa dẫm vào Streamer là vô dụng.



Bây giờ, cô ta chỉ có thể trông cậy vào người bản xứ Nhiếp Thanh xem có cách gì ổn hay không.



Nhiếp Thanh nói: “Giúp ta chuyện này... Ngươi biết viết chữ không?”



Âu hoàng nói: “Lão đại ca, ngươi đang khinh thường trình độ văn hóa của học sinh giỏi chín năm học phổ cập, trường cấp ba hàng đầu, đại học 211 à?”



Nhiếp Thanh không hiểu cô ta đang nói gì, nhưng cậu cảm thấy cô ta có ý tốt: “Ngươi viết giúp ta vài chữ, ta không điều khiển được cơ thể.”



Âu hoàng gật đầu đồng ý, dù sao hiện tại bọn họ đang là hai con châu chấu xỏ trên cùng một sợi dây thừng.



Cô ta cũng không muốn trở thành Âu hoàng đầu tiên của “Mộng Hồi Nghìn Năm” chết giữa chừng đâu, làm vậy thì quá đáng sợ.



Không thể mang ít đặc sản ở đây về thì thôi, giữa chừng còn bị nhạc phụ của thân thể này chém thành mười tám khúc, mất mặt không ngẩng đầu nổi mất.



Nhiếp Thanh lạnh lùng bình tĩnh nói: “A Dương... Tuy rằng Nhiếp Dương rất hiểu ta, nhưng cậu ta không thể nào biết tất cả mọi chuyện được, ta có cách để chứng minh thân phận của mình. Nhưng chuyện này cần có sự trợ giúp của ngươi, giúp ta.... giúp ta trốn đi, để nhạc phụ bình tĩnh lại đã...”



Nhạc phụ của mình trung thành với cha mình như thế nào, trong lòng cậu hiểu rất rõ.



Nếu hắn phát hiện người đứng đầu gây ra tất cả mọi chuyện chạy thoát, để tránh đêm dài lắm mộng, hắn mà bắt được sẽ chém chết luôn, Nhiếp Thanh còn không có cả cơ hội để giải thích. Tuy rằng cậu không biết Nhiếp Dương lấy thuốc dịch dung từ đâu ra, chắc hẳn là thuật ở cõi khác. Nhiếp Thanh không sợ gì cả, cậu chỉ sợ nếu mình chết đi rồi, dược hiệu của thuốc dịch dung cũng mất đi, khôi phục thành vẻ ngoài như cũ, nhạc phụ biết được chân tướng sẽ tự sát tạ tội...



Cho dù vì lý do gì đi nữa, cậu cũng phải nghĩ ra cách để lấy lại thân phận.



Âu hoàng đầy nghĩa khí nói: “Ngươi nói đi, ta viết.”



Một lát sau...



Hai người đều im lặng.



“Ngươi thật sự... đi học rồi à?” Nhiếp Thanh không chắc chắn hỏi lại.



Suýt nữa thì Âu hoàng đã bùng nổ: “Ngươi đang nghi ngờ bằng cấp của học sinh giỏi à?”



Tuy rằng cô ta viết chữ giản thể, nhưng miễn cưỡng vẫn đọc ra ý, Nhiếp Thanh cũng không yêu cầu nhiều.



Nhiếp Thanh bảo Âu hoàng viết một bài văn mà nhạc phụ Vệ Ưng đã từng viết cách đây rất lâu, bài văn này là ký ức Vệ Ưng nhớ lại về cảnh tượng năm xưa khi hắn và Nhiếp Lương gặp nhau lần đầu. Bởi vì bài này mang tính riêng tư, cho nên đến bây giờ mới có khoảng hai, ba người thân cận được xem, Nhiếp Thanh là một trong số đó.



Bởi vì toàn doanh trại đang bị lục soát, không được bỏ qua bất cứ nơi nào khả nghi, cho nên lá thư mà Âu hoàng để lại sẽ bị phát hiện.



“Chữ viết thiếu nét này mất nét nọ lại còn xấu như gà bới thế này thì có gì đặc biệt?”



Phiền Thần cũng là một trong những người biết rõ tình hình, đương nhiên hắn cũng tham dự vào chuyện này, muốn chia sẻ áp lực, tránh Vệ Ưng không chịu nổi kích thích mà đi theo chủ công.



Vệ Ưng ngồi đoán chữ nửa ngày trời, mới lờ mờ nhận ra mấy chữ vừa thiếu nét này nét nọ vừa xấu như gà bới này.



Phiền Thần chỉ có thể nhận ra một, hai chữ: “Trên đó viết gì vậy?”



Vệ Ưng bình tĩnh, nhíu mày nói: “Hẳn đây là câu trước của một bài thơ, còn có tờ khác không?”



Phiền Thần nói: “Còn vài chỗ nữa, huynh muốn xem à? Sức khỏe của huynh...”



Vệ Ưng nói: “Ta hơi nghi ngờ...”



Bọn họ lại đi thêm vài chỗ nữa, Vệ Ưng càng xem, sắc mặt càng trở nên nặng nề, giống như có thể vắt ra nước vậy.



“Bài thơ mà huynh nói đến là...”



Vệ Ưng ghép xong một đoạn, vẻ mặt rối rắm nói: “Đây là một bài thơ mà ta viết lúc rảnh rỗi, sao chúng lại xuất hiện ở đây chứ?”



Phiền Thần cũng đơ ra.



“Huynh viết à?”



Vệ Ưng gật đầu: “Ta viết vài năm trước, nội dung hơi cẩu thả, cho nên để ở thư phòng cho đóng bụi.”



Phiền Thần cũng cảm thấy kỳ lạ, hắn hỏi thêm: “Tử Thuận, huynh nghĩ lại xem có ai từng đọc chúng không, huynh đoán người để lại bài thơ này là ai?”



Nếu là Vệ Ưng tự mình viết, lại còn là một tác phẩm từ lâu đã cất đi nhiều năm, người đọc được chúng chắc chắn không nhiều.



Vệ Ưng nói: “Chỉ có ba người, tiền chủ, phu nhân và thiếu chủ.” Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Một người đã đi về cõi tiên, một người đang ở rất xa và một người đi phù linh đưa tang.



“Không thể nào là ba người này được, huynh nghĩ lại xem... có khi nào đã để lộ ra cho ai...”



Vệ Ưng lắc đầu nói: “Hẳn là có ai khác đã đọc được chúng, rốt cuộc người để lại những dòng chữ này có mục đích gì đây?”



Lúc hai người đang nói chuyện, binh sĩ bẩm báo lại phát hiện thêm một chỗ nữa.



Dòng chữ được phát hiện mới này không phải là thơ mà Vệ Ưng viết, mà là Nhiếp Thanh viết lúc còn nhỏ.



Có điều, Vệ Ưng từng trách nội dung mà Nhiếp Thanh viết quá nhàm chán, không ốm mà rên, nên bắt cậu viết lại.



Nói cách khác, đây là bài viết hỏng, người biết ngoại trừ Vệ Ưng ra thì chỉ có Nhiếp Thanh.



Nơi khác, Âu hoàng khóc không ra nước mắt, phát hiện vòng tìm kiếm của kẻ địch càng lúc càng thu nhỏ vào, cho dù hệ thống có trợ giúp nhưng bọn họ vẫn rất khó có thể trốn khỏi đây được.



“Lão đại ca, ngươi có chắc chắn mấy dòng chữ đó có tác dụng không?”



Nhiếp Thanh ảm đạm nói: “Liều thử xem, nếu như bị dồn vào chỗ chết, ta... ta cũng không thể chết trong tay nhạc phụ được.”



Âu hoàng thở dài: “Đứa trẻ đáng thương, kiếp sau ngươi học tập chủ công nhà bọn ta, khôn hơn một tí, ta cũng chỉ giúp ngươi được đến đây thôi.”



Qua một lúc sau, Âu hoàng nghe thấy một loạt tiếng bước chân chạy đến.



Không lâu sau, một hàng đầu thương chĩa vào đầu cô ta.



“Ta thấy chúng ta sắp game over rồi...”



Âu hoàng từ từ đứng đứng dậy khỏi chuồng ngựa, hai tay giơ lên cao.



Đằng xa, có hai người đàn ông trung niên mặc áo nho, chính là Vệ Ưng và Phiền Thần.



Phiền Thần nói: “Trốn giỏi nhỉ, lúc ngươi làm việc ác có nghĩ tới kết cục ngày hôm nay không?”



Âu hoàng không khỏi giãy giụa, hai tay bám lấy chuồng ngựa, hét lớn về phía Vệ Ưng.



“Nhạc phụ! Ta là con rể của ngài, không thể giả được! Ta còn biết trên hàng thứ ba giá sách của ngài có đặt một...”



Vệ Ưng quát lên: “Câm miệng!”



Phiền Thần: “...”



Đặt một cái gì cơ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK