[Streamer V]: Giúp tôi nói với công ty game kia, dùng nhân vật của tôi kiếm tiền thì tốt xấu gì cũng phải chia hoa hồng chứ.
Trong chốc lát, cả kênh livestream đều tràn ngập bình luận “ha ha ha” còn có người nhảy sang weibo của phòng công tác kia.
Quan hệ của Khương Đồng Cơ và người xem thân thiết nên trò chuyện để giết thời gian, liên minh sớm đã bắt đầu rồi.
Làm “người chủ trì”, Hứa Bùi phát ngôn phần mở đầu hùng hồn, tạo hứng thú cho hai mươi ba chị và các cá muối khác, cổ vũ mọi người đồng tâm hiệp lực chống lại kẻ địch, xua đuổi phản tặc. Mặc dù là diễn văn khô khan nhưng Hứa Bùi vẫn có thể ba hoa chích chòe, khiến mọi người không thể không cảm khái người này nắm bắt được tiết tấu, hoàn toàn xứng đáng với bậc thầy tiết tấu!
Mọi người sôi nổi hưởng ứng, không thể thốt nhưng cũng thể hiện rõ thái độ oán giận đối với Xương Thọ Vương.
Khương Đồng Cơ vừa tán gẫu xong với người xem, phát hiện tất cả mọi người ở xung quanh mình đều đòi thảo phạt Xương Thọ Vương, điều này khiến đầu lông mày của cô cau lại.
“Liên minh Cần Vương cũng không phải là hội nghị phê đấu, đám người này mắng Xương Thọ Vương thì có tác dụng gì?”
Cô buồn cười lắc đầu, Liễu Xa ở bên cạnh cũng cười nhạt giống cổ, âm thầm đưa cho cô một đĩa hoa quả khô để cổ ăn cho đỡ buồn mồm.
Liễu Xa bật cười: “Xem thôi là được, chỉ có nói gì?
Khán giả ăn dưa cũng phải có tu dưỡng của một khán giả ăn dưa, chỉ xem không nói, mặc cho bọn họ náo loạn đến mức nào.
Hứa Bùi nhìn quanh mọi người, vô cùng hài lòng với tiết tấu hiện giờ nhưng lúc lướt qua hai cha con này, khóe mắt giật giật một cách quái dị.
Mắt thấy tính chất của liên minh phải thay đổi hương vị, một giọng nói trong trẻo thu hút sự chú ý của mọi người.
Người mở miệng chính là bạn cũ Hoàng Tung mà Khương Đồng Cơ quen biết.
“Các vị nghe tại hạ nói một lời” Hoàng Tung dẫn theo mười lăm nghìn binh sĩ, bản thân lại là một quận thủ cho nên thế lực của anh ta rất có chỗ đứng trong hai mươi ba chi, chỉ thấy anh ta đứng dậy trong bữa tiệc, vái chào một cái: “Phản tặc đương nhiên là phải đánh dẹp song phản tặc gian xảo, nhìn thấy thế lực liên minh người đồng thế mạnh, mấy ngày liên tiếp cố thủ không chịu ra, một hai ngày còn được, thời gian mà kéo dài e rằng sẽ thành chuyện không hay”
Có người phản bác: “Có thể có gì mà không hay, bốn trăm nghìn binh sĩ lại không đối phó nổi Xương Thọ Vương sao?”
“Xương Thọ Vương là phản tặc, không giết không thể yên lòng dân”
“Chúng ta lấy chính đánh tà, Xương Thọ Vương nhất định nghe tin đã sợ mất mật, chúng ta có gì mà phải sợ ông ta?”
Hứa Bùi giơ tay đè xuống những thanh âm khác, ôn tồn hỏi thăm: “Cớ sao Hoàng Quận thủ lại nói ra lời này?”
Hoàng Tung trả lời: “Binh mã chưa đi, lương thảo đi trước. Các vị đều mang theo binh sĩ tinh nhuệ theo những không biết có mang đủ lương thực không? Có thể chống đỡ được bao lâu? Xương Thọ Vương có Chương Châu hỗ trợ, ngoài có Mạnh thị Thương Châu và những kẻ đồng lõa với ông ta, binh lực đủ, lương thực đủ, nếu như sử dụng chiến thuật vườn không nhà trống, cố thủ không ra, sống chết với chúng ta. Các vị thấy, mọi người chúng ta
đây có thể kiên trì được bao lâu?”
Xương Thọ Vương có Mạnh thị hỗ trợ, ông ta có thể kéo dài, song, quân liên minh thì lại không thể kéo dài.
Lời này nói ra, sắc mặt không ít người đã thay đổi.
Thổ hào người ta không sợ hao phí, đánh giặc cũng giống như tiêu tiền vậy, có những người viêm màng túi, gia tài yếu kém không đánh lâu được.
Nghĩ đến đây, thanh âm vừa mới ầm ĩ giờ đã im bặt, không nói ra được nửa chữ.
Hoàng Tùng cười cười lại hỏi một vấn đề: “Hành quân đánh giặc không phải là chuyện đùa, bài binh bố trận cũng cần được coi trọng. Ở đây có hai mươi ba chi thế lực, mỗi người đều có phương pháp tác chiến riêng. Nếu là đối đầu với Xương Thọ Vương thì mọi người sẽ là tự tác chiến hay là phối hợp hỗ trợ nhau đây?”
“Đương nhiên là phối hợp tác chiến chặt chẽ. Nếu tự tác chiến thì cho dù có đến bốn trăm nghìn tinh binh thì vẫn thua tan tác. Xương Thọ Vương chỉ cần tìm ra điểm yếu thì có thể dễ dàng phá trận. Cho dù chiến thần đến, đối mặt với đội quân rời rạc như thế thì vẫn không có sức lực xoay chuyển tình thế”
Lúc này, có người đáp lời Hoàng Tung, giọng người kia đặc biệt ấm áp, vô cùng có độ phân biệt.
Không hào sảng như người phương Bắc, đó là giọng ấm áp giàu tình cảm độc nhất của phương Nam.
Khương Bổng Cơ nghe thấy ngẩng đầu, khóe miệng cong lên thành nụ cười nhạt, quả nhiên là người quen.
Mọi người nhìn về hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy một người đàn ông mặc quần áo giản dị ngồi ở một góc khuất, trang phục có chút xuề xòa, khí chất lại vô cùng thanh cao. Vietwriter.vn
Đối phương cảm nhận được ánh nhìn của Khương Đồng Cơ, gật đầu khẽ cười với cô.
Khương Bổng Cơ cũng cười gật đầu lại.
Người đó không phải ai khác mà chính là An Thôi, người giúp cô nhanh chóng thâu tóm được quận Thừa Đức. An Thôi lên đường trước Khương Đồng Cơ vài ngày, bởi vì vô danh, trong tay đều là binh sĩ hỗn tạp cho nên không được coi là thế lực chính quy.
Mặc dù bị khinh thường nhưng An Thôi cũng không tức giận, chỉ cần liên minh có một chỗ cho hắn là được, không yêu cầu cao.
Hoàng Tung không biết An Thôi nhưng hắn tiếp lời rất tốt, khiến cho anh ta có thể suôn sẻ nói hết đoạn sau.
“Đúng như vị tiên sinh này vừa nói, nếu không thống nhất lại thì bốn trăm nghìn binh sĩ cũng chỉ là một đám rời rạc, càng là đám ô hợp trong mắt Xương Thọ Vương. Binh sĩ nhiều thì làm sao? Hoàn toàn không đáng sợ hãi. Ông ta chỉ cần phát huy cái chữ “kéo dài là có thể khiến liên minh chia năm xẻ bảy, cuối cùng chán nản quay về” Vẻ mặt Hoàng Tung chính trực, nghiêm túc nói: “Các vị thấy tại hạ nói có lý không?”
Mọi người chột dạ, mấy vị nhiều tuổi bày vẻ mặt trầm tư, cha con Liễu thị vẫn đang ăn dưa xem náo nhiệt.
“Có lý gì chứ?” Có người phản đối, mọi người quay sang nhìn, người nói chính là lão tướng thân hình cường tráng, nhìn tướng mạo thì người này có chút bảo thủ: “Đám trẻ tuổi bây giờ chỉ biết thổi phồng chí khí người khác rồi tự hạ thấp bản thân. Liên minh có bốn trăm nghìn binh sĩ, chẳng lẽ còn không đối phó được một kẻ phản tặc cỏn con sao? Không nói cái khác, nếu như để lão đây ra tay thì nhất định sẽ chém đầu hắn làm chung trà!”
Hoàng Tung không thích tranh luận với người tính cách bảo thủ bởi vì đối phương chính là không nghe, có nói nhiều thì cũng thế.
“Phản tặc là phản tặc nhưng không thể vì đối phương là phản tặc mà kinh thường. Ngài là lão tướng, vãn bối kính ngài ba phần nhưng tuyệt đối không vì vậy mà tán thành ý kiến ngài vừa nói. Xương Thọ Vương có một trăm nghìn binh tinh nhuệ, Mạnh thị Thương Châu dùng binh phù, điều động năm mươi nghìn binh giúp đỡ, trong đó có mười nghìn kỵ binh, binh hùng tướng mạnh, lương thực dư thừa. Trái lại liên minh của chúng ta thì sao, tự xưng là bốn trăm nghìn binh sĩ hùng mạnh nhưng thật sự tinh nhuệ thì có bao nhiêu?”
Vị lão tướng kia còn muốn nói gì đó, bị người bên cạnh ấn xuống nên tức đỏ cả mặt.
Ở trước mặt mọi người như này lại bị một tên vãn bối, còn là con cháu của một hoạn quan làm cho mất mặt thì ông ta có thể không tức giận ư?
Hứa Bùi rũ mắt, tiếp lời Hoàng Tung.
“Lời của Hoàng Quận thủ đương nhiên là có lý, không biết cậu có diệu kế gì không?”
Hoàng Tung dừng một lúc, cuối cùng cũng nói suy nghĩ của mình: “Biện pháp duy nhất chính là lựa chọn một Minh chủ, thống lĩnh quân liên minh”
Hứa Bùi nghe xong, khóe miệng giương lên, lời của Hoàng Tung đúng là phù hợp với tâm ý của hắn.
Hắn ta đang muốn hỏi kỹ, không biết tên ngốc ở đầu chui ra, hỏi: “Bầu Minh chủ sao? Kế này rất tốt, như vậy thứ nhất là có thể thống nhất binh sĩ, khiến cho liên minh đoàn kết, nhất trí cùng tiến, cùng lùi, nghiêm chỉnh chấp hành pháp lệnh mới có thể cùng đối phó với tặc tử”
Ý kiến này vừa đưa ra giống như một quả bom gây ra sự chú ý vô cùng lớn. >