Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Văn nghe đến đó, cả người run lên, vội vàng đưa tay bắt lấy cổ tay người hầu.



Ông hỏi: “Ý hắn là một bữa chỉ động hai đũa hay là mỗi một bữa đều chỉ động hai đũa?”



Nếu như là trường hợp trước, điều này nói rõ khẩu vị Nhiếp Lương không tốt. Nếu như là trường hợp sau, thì chứng tỏ sức khỏe của Nhiếp Lương đang gặp vấn đề lớn.



“Tiểu nhân đã thăm dò rồi, gần như bữa nào cũng như vậy cả, ngoài ra...” Người hầu vội vàng nói tiếp: “Ngoài ra, tiểu nhân còn dò la được một tin tức khác. Vị quý nhân kia mỗi bữa đều ăn uống rất ít nhưng uống thuốc lại không ít hơn một chén đâu. Bã thuốc nấu xong đều phải đốt cháy sạch sẽ rồi bí mật chôn lấp.”



Tôn Văn nghe xong, chậc lưỡi hít hà: “Vốn tưởng rằng đã đánh giá Nhiếp Lương đủ cao rồi, không ngờ vẫn đánh giá thấp sự thận trọng của hắn.”



Làm việc cẩn thận đến mức này đúng là hiếm thấy.



Nếu không phải Tôn Văn không ra bài theo lẽ thường, sợ là rất khó bắt được bằng chứng sức khỏe của Nhiếp Lương không tốt.



Tôn Văn nghĩ thầm trong lòng một lúc, rồi lại dặn dò người hầu: “Ngươi nghĩ cách lén lút lấy chút bã thuốc, càng nhanh càng tốt, càng cẩn thận càng tốt.”



Người hầu nói: “Tiểu nhân tuân lệnh.”



Chờ người hầu lui xuống, Tôn Văn vỗ vỗ ống tay áo, trong miệng thở ra một hơi hỗn loạn.



“Đã đến lúc tìm cớ cáo từ rồi, nơi đầm rồng hang hổ này thật sự không thích hợp ở lại lâu.”



Từ khi Tôn Văn đi tới Nhiếp doanh, tính mạng của ông đã không còn nằm trong tay ông nữa, một thanh đao sắc bén gác trên cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng của ông. Ông không thể lộ ra một chút nhát gan căng thẳng nào, mặt ngoài thì chuyện trò vui vẻ, nhưng bên trong đã tính toán trước mọi việc, nên mới có thể giữ vững tình cảnh.



Cuộc sống như vậy, chẳng khác gì sống một ngày dài như một năm.



Tôn Văn vừa đắn đo suy nghĩ lý do để rời đi, vừa kiên nhẫn chờ đợi tin tức của người hầu, không để lộ ra một chút đáng nghi nào.



Ngày thứ hai, Phiền Thần nhận được tin tức Tôn Văn muốn rời đi, chân mày nhếch lên ba phần, không biết lão già không biết xấu hổ này lại muốn giở trò bịp bợm nào nữa.



Đến cửa hỏi kĩ một phen, hắn mới biết Tôn Văn thật sự muốn rời đi.



Phiền Thần giả vờ không hiểu nói: “Tiên sinh là sứ giả thay mặt cho Lan Đình Công, được tự do đi lại mà, đâu cần phải có sự cho phép của chủ ta?”



Tôn Văn trên mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm mắng một câu nhảm nhí.



Nếu như ông không nói tiếng nào đã dẫn người rời đi, có tin là chân trước ông mới chạy được ba trượng, chân sau Nhiếp Lương đã cầm đại đao bốn mươi trượng bổ xuống đầu rồi không?



Càng có tật giật mình, càng chứng minh trong lòng chột dạ, giữ vững nguyên tắc thà giết lầm một nghìn người cũng không buông tha một ai, Nhiếp Lương có thể thả Tôn Văn đi sao?



Tôn Văn cười nói: “Lời này của tiên sinh sai rồi, Quang Thiện Công là người tài bậc nào? Nếu như chủ công biết lão già ta khinh thường Quang Thiện Công, đến khi trở về, chắc chắn chủ công sẽ trách mắng ta. Lão già ta sống hơn nửa đời người rồi, không dám nói là người tinh tế nhưng cũng biết cách đối nhân xử thế, làm sao không hiểu điều này chứ?”



Trong lòng ông rất lo lắng nhưng trên mặt lại rất thong dong nhàn nhã, tỏ ra rằng khi nào Nhiếp Lương thả người thì ông mới đi.



“Tại hạ cùng với tiên sinh mới gặp mà như đã quen từ lâu, chỉ hận không thể nâng chén uống rượu cùng nhau, đốt nến nói chuyện trong đêm.” Phiền Thần lại thăm dò nói: “Chỉ hận công việc thường ngày bận rộn, không có cơ hội dứt người ra... Sao tiên sinh không ở lại thêm mấy ngày nữa? Chẳng lẽ quân ta tiếp đãi ngài không chu đáo, thất lễ đến tiên sinh sao?”



Hai ngày trước, Tôn Văn còn bày ra dáng vẻ coi Nhiếp doanh như là nhà mình, hôm nay ông lại muốn rời đi, sao có thể không làm cho người khác nghi ngờ cho được?



Phiền Thần được lệnh đến dò xét Tôn Văn, còn chưa moi móc ra được chút gì, đương nhiên hắn sẽ không từ bỏ ý định.



Tôn Văn mỉm cười nhưng nụ cười lại không ngấm vào trong đáy mắt, ông nói với Phiền Thần: “Ta và ngươi đều vì chủ của mình, có đúng hay không?”



Phiền Thần gật đầu, nửa thật nửa giả nói: “Đáng tiếc, sẽ có một ngày... Nhưng thật ra, ta muốn làm bề tôi cùng triều với Tái Đạo.”



“Có lẽ sẽ có một ngày như vậy.” Tôn Văn không nhẹ không nặng bác bỏ, ông nói: “Nếu như đều vì chủ của mình, thế thì ngươi cũng nên rõ ràng lập trường của lão già này. Bây giờ vẫn đang ăn cơm bổng lộc mà chủ công cấp cho, tất nhiên phải cố gắng hết sức làm tốt bổn phận của mình rồi. Hai quân sắp khai chiến, lão già này với tư cách là sứ giả cũng đã hoàn thành sứ mệnh rồi, thái độ của Quang Thiện Công đã rõ, rõ ràng là không thể rút quân lùi về sau, lão già này còn ở lại đây làm gì nữa?”



Chẳng lẽ ở lại Nhiếp doanh chờ quân ta đánh tới đây, nhân tiện lỡ tay làm ông bị thương à?



Lý do của Tôn Văn nằm ngoài sức tưởng tượng của Phiền Thần, Phiền Thần còn tưởng rằng Tôn Văn sẽ tìm cái cớ hoa hòe hoa sói nào đó.



Không ngờ đối phương lại thẳng thắn đến vậy, hết lần này tới lần khác khiến cho Phiền Thần không phản bác được câu nào.



Đúng vậy, hai người đều vì chủ của mình, hai quân cũng sắp khai chiến rồi, Tôn Văn tiếp tục ở lại Nhiếp doanh thì có cọng ích lợi gì?



Phiền Thần thu hồi nụ cười cứng nhắc nơi khóe miệng, nghiêm mặt nói: “Tại hạ sẽ nhanh chóng báo chuyện này cho chủ công biết.”



Tôn Văn chắp tay nói: “Cảm ơn, làm phiền rồi.”



Phiền Thần nói lại những lời này cho Nhiếp Lương biết, nhưng Nhiếp Lương lại không thả người đi ngay trong ngày đầu tiên, ngược lại cố tình trì hoãn cả đêm, còn bí mật phái người theo dõi đám người Tôn Văn sát sao, xem bọn họ có phản ứng gì khác thường hay không. Vội vàng rời đi nhưng lại bị tạm giam, dưới cơn nóng vội sẽ luôn lộ ra sơ hở.



Ai ngờ Tôn Văn vẫn rất bình thản, cả đêm không lộ ra sơ hở nào. Ngày thứ hai nên làm gì thì làm, lại còn bắt bẻ cơm nước trong quân doanh.



Chạng vạng tối ngày thứ ba, Nhiếp Lương thật sự không tra ra được điều gì, lúc ấy mới thả người ra.



Phiền Thần đích thân dẫn binh đưa tiễn, Tôn Văn nhìn điệu bộ này, trong lòng hơi lạnh, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như thường, không có chút sơ hở nào.



“Tiễn quân nghìn dặm cuối cùng cũng đến lúc từ biệt, tạm biệt!”



Cỏ dại xung quanh mọc thành bụi, bao la hoang vắng, tự dưng làm cho lòng người ớn lạnh.



Tôn Văn mỉm cười chắp tay từ biệt Phiền Thần, đạp lên ghế kiệu tiến vào trong thùng xe, âm thầm dặn dò người đánh xe.



“Đi chậm thôi, không cần đi quá nhanh, phái người để mắt đến người đi phía sau kia.”



Phiền Thần mang năm trăm binh sĩ, mỗi người đều cưỡi một con ngựa chiến, không mất bao nhiêu thời gian là có thể đuổi kịp bọn họ.



Nếu như Tôn Văn vội vội vàng vàng đánh xe rời đi, chân sau Phiền Thần sẽ dẫn người đuổi theo, diệt khẩu ngay tại chỗ.



Cho dù không vén màn che thùng xe lên để nhìn về phía sau, nhưng Tôn Văn vẫn có thể cảm nhận được một đôi mắt nóng rực đang khóa chặt lấy ông.



Đưa tay lên xoa nhẹ lồng ngực, ông không chỉ cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ sinh động của mình, mà còn có thể sờ được một khối nho nhỏ nhô lên.



Người hầu thông qua cách mua chuộc binh lính làm việc lặt vặt ở nhà bếp, lén lút lấy được chút bã thuốc, Tôn Văn không dám bỏ bã thuốc vào trong hành lý mang theo bên người, ngược lại gói ghém cẩn thận, rồi nhét vào trong khe hở giữa hai lớp áo lót. Ông chú ý đến, hai buổi tối đêm qua và đêm hôm trước, có người lén lút động đến hành lý của bọn họ, cho dù đã làm việc rất cẩn thận nhưng Tôn Văn vẫn phát hiện ra manh mối, thần kinh ông càng căng thẳng hơn.



“Quân sư, bọn họ còn đi theo phía sau…”



Trong lòng Tôn Văn giật nảy, hỏi: “Như thế nào?”



Người đánh xe nói: “Đi một chút rồi dừng lại một chút, trông không giống như đang muốn giết người.”



Tôn Văn nói: “Dặn dò bên dưới, không nên hành động thiếu suy nghĩ, chỉ coi như bọn họ không tồn tại, tiếp tục đi về phía trước theo tốc độ này.”



Nói thì nói như vậy, nhưng quân địch phía sau giống như Hắc Bạch Vô Thường nắm dây xích tỏa hồn, âm u tung bay bên người vậy, ai có thể không căng thẳng chứ?



Đi theo mười lăm phút đầu, Phiền Thần phát hiện Tôn Văn vẫn bình thản như cũ, sự nghi ngờ trong lòng tiêu tan hơn một nửa.



“Trở về đi.” Phiền Thần thở dài nói: “Nếu như có duyên, cuối cùng sẽ gặp lại thôi.”



Hắn phủ thêm một tấm màn che lên việc mình bám theo Tôn Văn, chuẩn bị hạ độc thủ.



Không phải hắn muốn giết Tôn Văn, chỉ là không nỡ một người bạn thâm giao mới gặp lần đầu mà như đã quen thân từ lâu, nên mới vừa đi vừa dừng, đưa tiễn một đường.



“Giá!”



Phiền Thần quay đầu nhìn lại, không cam lòng mà quay ngựa trở về. Vietwriter.vn



Chỉ cần Tôn Văn lộ ra chút sơ hở gì là hắn đã có thể hạ sát thủ mà không có chút gánh nặng nào, thật là đáng tiếc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK