Mấy người Mạnh Hằng không hề ngược đãi phạm nhân, nhưng đám người này trước khi bị bắt đều là các chủ nhân được ăn ngon mặc đẹp, nước dùng để súc miệng cũng là thứ xa xỉ mà người thường không mua nổi. Chợt mất đi tất cả, đãi ngộ giống như binh sĩ bình thường, bọn chúng đương nhiên không thích nghi nổi.
Khi bọn chúng được dẫn tới trước mặt Khương Bồng Cơ, mặt mũi ai nấy đều vừa vàng vừa đen vừa dầu, áo quần thì nhăn nhúm như rau héo.
“Các ngươi có biết ta là ai không?”
Khương Bồng Cơ cười hỏi bọn chúng, nhưng nụ cười này chẳng mang chút niềm vui nào cả mà lại khiến người khác có cảm giác lạnh thấu xương.
Mười mấy người bị ấn quỳ xuống đất, hai tay bị người ta kéo ra sau, nếu mặc thêm áo tù thì thật sự rất giống phạm nhân.
Một người trong đó nói: “Liễu Hi, sao ngươi lại bắt bọn ta? Ngươi không sợ bị người đời phỉ nhổ sao?”
“Ta không những bắt các ngươi mà ta còn muốn giết các ngươi để tế cờ nữa. Miệng đời thì ta không khống chế được, bọn họ nói thì kệ bọn họ, lẽ nào lại có thể khiến ta bị thương hay sao. Đúng hay sai, ưu điểm hay khuyết điểm thì cứ để người đời sau nói! Các ngươi làm gì thì trong lòng tự hiểu rõ.” Khương Bồng Cơ nói: “Ta tặng các ngươi một câu, thành thật sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị xử nghiêm. Biết thân biết phận mà nhận tội đi, đừng để một chút sĩ diện sau cùng cũng không còn thì không tốt đâu.”
Chứng cứ đương nhiên là có.
Con người Mạnh Hằng trước nay làm việc thận trọng, chứng cứ thư từ mà đám người này câu kết với Hoàng Tung đều có đầy đủ. Khương Bồng Cơ cầm chứng cứ trong tay, đừng nói là chỉ giết bọn chúng, dù có giết hết cả gia tộc bọn chúng thì người đời cũng sẽ chỉ vỗ tay khen cô giết đúng mà thôi.
Khương Bồng Cơ vừa nói đến chuyện này thì mấy kẻ kia đột nhiên không lên tiếng nữa, vừa chột dạ vừa sợ hãi.
Mọi người bị dọa đến mức hồn bay phách lạc, ngược lại có một người quỳ thẳng người lên để hỏi cô: “Lan Đình Công có ý thống nhất thiên hạ không?”
Khương Bồng Cơ không những không giận mà lại còn cười, hỏi lại: “Ngươi nghĩ sao?”
“Tại hạ biết mình phải chết, không dám biện hộ cho mình nửa lời, nhưng Lan Đình Công đã có chí hướng này thì ngài có biết thưởng vì công gì, phạt vì tội gì không?”
Thưởng thì phải đi đôi với công trạng, còn phạt thì phải đi đôi với tội lỗi.
Câu này thì đương nhiên Khương Bồng Cơ nghe hiểu.
“Ngươi đang chửi khéo ta thưởng phạt không đáng?”
Người kia lắc đầu, hắn ta đương nhiên không tự tìm đường chết làm gì. Làm vậy chẳng phải là cốt khí hay dũng khí, mà là kéo theo cả nhà tìm đường chết.
“Tại hạ không dám. Chỉ là chín quá hóa nẫu, tội thông đồng với địch tất nhiên đáng chết, nhưng cũng có tình tiết nặng nhẹ.” Người này rõ ràng đã bị dọa đến mức suýt cắn phải đầu lưỡi mình, mặt đỏ bừng, lúc này vẫn còn cố gắng giãy giụa: “Thưởng vì công gì, tướng sĩ đương nhiên tranh nhau giết địch lập công; phạt vì tội gì, kẻ mang trọng tội chịu tội, người tội nhẹ thì bị giam giữ, cảm tạ ân đức, không dám tái phạm, hành động này còn khiến cho những kẻ hai lòng kinh hãi. Nếu Lan Đình Công vơ đũa cả nắm, không luận tội nặng nhẹ, tất cả đều giết thì há chẳng phải đã mất đi tính công bằng sao?”
Người này nói xong, ánh mắt Hàn Úc không kìm được mà nhìn hắn ta.
“Ngươi nói cũng có chút đạo lý, đã thực hiện hành vi phạm tội và chưa kịp thực hiện hành vi phạm tội đúng là hai mức phạt khác nhau.” Khương Bồng Cơ cười, chuyển đề tài: “Nhưng đối với ta mà nói thì thông đồng với địch chính là thông đồng với địch. Các ngươi thông đồng với Bá Cao, đây là sự thật, trên thư từ giấy trắng mực đen viết rõ ràng dã tâm của các ngươi! Lẽ nào vì cả nhà ngươi chưa kịp dọn tới dưới trướng của Bá Cao thì hành vi này không được xem là phản bội sao?”
Nếu là ngày thường, Khương Bồng Cơ thật sự lười phải giải thích nhiều như vậy.
Nhưng ai bảo Hàn Úc có mặt ở đây chứ, nói sao cũng phải nói rõ ràng chút, tránh làm mất hình tượng.
Người kia nghe xong thì mặt càng đỏ, không tranh luận nổi với Khương Bồng Cơ.
“Đều là phản bội thông đồng với địch!” Khương Bồng Cơ lại nói: “Nếu thật sự phải bàn luận về tình tiết nặng nhẹ thì là các ngươi nhẹ tội hơn đám người ở huyện Trủng Hà.”
Tội nặng cũng chết, tội nhẹ hơn cũng chết.
Điểm khác biệt duy nhất là nhóm trước thì chết nhiều hơn, nhóm sau chết ít hơn thôi.
Mọi người không dám ho he gì.
Người kia hít một hơi sâu rồi hỏi: “Nếu đã như vậy, Lan Đình công định xử lý bọn ta thế nào?”
“Giết!”
Câu trả lời nằm trong dự liệu, chẳng qua, điều gã quan tâm là Khương Bồng Cơ xử lý gia quyến của gã thế nào.
Khương Bồng Cơ đương nhiên không rảnh rỗi xử lý chuyện này, giao hết cho Hàn Úc.
Nhẹ tội nhất là diệt cả nhà, nặng thì chu di tam tộc!
Nếu Khương Bồng Cơ vẫn còn là Quân đoàn trưởng của Liên Bang thì đương nhiên cô sẽ không làm vậy. Theo luật pháp Liên Bang, một người thông đồng với địch bán nước thì chỉ xử chết người đó thôi, nghiêm trọng hơn thì thân quyến sẽ chỉ bị hạn chế tự do cá nhân, quan sát trong vài năm chứ không đến nỗi mất mạng.
Nhưng đây là thời viễn cổ, các phương diện xã hội đều vô cùng lạc hậu.
Thân quyến tuy không có ý phạm tội nhưng vì suy nghĩ thận trọng các mặt nên vẫn bị xử tử hình, lấy đó để răn đe.
Khương Bồng Cơ sẽ không so đo ở mặt này, vẫn cứ theo số đông mà làm.
Hàn Úc phụng mệnh hành sự, những kẻ chủ mưu bị bắt tới đây đều bị Khương Bồng Cơ đưa đi tế cờ.
Tế cờ trước khi xuất binh, mượn đó để kích thích sĩ khí và tinh thần chiến đấu của chiến sĩ.
Khương Bồng Cơ còn nhờ Vệ Từ viết giúp cô một bài tế văn tưởng nhớ, truy điệu vong hồn của sáu nghìn tướng sĩ bị chết oan. Chiêu này có hiệu quả nổi bật, toàn quân tướng sĩ bi phẫn, đồng thời hừng hực ý chí chiến đấu, hận không thể lập tức xông tới chỗ Hoàng Tung để đánh bại anh ta. Những kẻ hai lòng thấp thỏm bất an, sau này mà còn muốn phản bội thì bọn chúng sẽ phải suy nghĩ cho kĩ thứ ở trên cổ quan trọng hơn hay mạo hiểm để đổi lấy tiền đồ quan trọng hơn!
Đòi được một món nợ, tâm tình Khương Bồng Cơ thoải mái hơn, tiếp theo nên đi Trường Dã để giải quyết dứt điểm với Hoàng Tung rồi.
“Toàn quân xuất phát!”
Đại quân lại một lần nữa lên đường sau khi nghỉ ngơi lấy sức, Khương Bồng Cơ rảnh rỗi đọc bình luận mới phát hiện khung bình luận bây giờ yên ổn đi nhiều.
Các cá muối không châm chọc, khiến cô hơi không quen.
Các cá muối bị dáng vẻ giết người tế cờ của cô dọa, bây giờ đang run bần bật trước màn hình. Khương Bồng Cơ nhìn một hồi rồi tắt bình luận đi, chuyên tâm hành quân, đám người Vệ Từ cũng trầm mặc không nói. Theo thời gian, vẻ mặt ai cũng ngày càng nghiêm trọng, không khí toàn quân vô cùng trang nghiêm.
Trận chiến này liên quan đến việc bản đồ Đông Khánh có thể toàn vẹn rơi vào tay Khương Bồng Cơ hay không, mọi người đương nhiên không có tâm trạng bàn luận những chuyện khác.
Vừa gấp rút lên đường, vừa lên kế hoạch tác chiến, Khương Bồng Cơ bận đến nỗi không nghỉ ngơi được.
“Báo! Đã phát hiện dấu vết quân địch hành quân ở phía trước!”
“Xem ra chúng ta không đi sai đường.” Khương Bồng Cơ nói: “Toàn quân đề phòng!”
Tuy rằng nói chỉ là dấu vết hành quân của quân địch nhưng không loại bỏ khả năng kẻ địch sẽ nửa đường đánh lén, vẫn nên cẩn trọng một chút, đề phòng trước khi chuyện chưa xảy ra.
Vì Khương Bồng Cơ phải tụ họp với La Việt để xử lý tế cờ mấy tên phản đồ nên thời gian đã bị trì hoãn mất gần hai ngày đường.
Hoàng Tung xuất phát sớm hơn cô, khó nói sẽ không bố trí mai phục.
Trên thực tế, Hoàng Tung còn căng thẳng hơn cả cô.
Vì trinh sát phái đi mãi vẫn chưa thăm dò được hành tung của đại quân Khương Bồng Cơ nên anh ta càng ngày càng hoang mang, giống như tử tù đang đợi giờ khắc tử hình vậy.
Ngoài ra...
“Lúc này, chắc là Hoài Giới đã nhận được mật thư rồi? Không biết có tới kịp không...” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.