Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1816KHÔNG CAM LÒNG

“Địa điểm dời đô cuối cùng của triều Khương kiếp trước cũng là Bình Phong Đô, đúng không?”



Khương Bồng Cơ hỏi Vệ Từ, từ khi tan họp đến bây giờ Vệ Từ vẫn luôn duy trì nụ cười ngọt ngào, khiến cho cô nhìn đã thấy không vui vẻ.



Vệ Từ nói: “Mọi việc đều đã được sắp xếp cả rồi... Địa thế Bình Phong Đô mạch lạc, long mạch hoàn chỉnh, quả thật là một nơi có phong thủy tốt.”



Đại thần kiếp trước cũng cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng lựa chọn Bình Phong Đô, cái tên Bình Phong Đô thiếu may mắn kia kiếp này cũng không thoát được kết cục phải đổi tên.



Khương Bồng Cơ hít sâu một hơi, nói: “Tử Hiếu, huynh thay đổi rồi, trở nên xấu xa rồi đó.”



Chẳng lẽ đàn ông nào làm cha rồi cũng sẽ tiến hóa theo phương hướng này?



Vệ Từ vô cùng am hiểu kỹ xảo vuốt lông, anh cảm thán, nói: “Từ đang không nỡ để chủ công viễn chinh, một lần từ biệt lại qua một, hai năm.”



Cho dù sở thích xấu xa của Vệ Từ không liên quan gì đến việc cô viễn chinh, nhưng Khương Bồng Cơ vẫn thích nghe anh nói như vậy, trái tim cũng ấm áp.



Chỉ là...



Nếu như để cho Vệ Từ biết chuyện mà cô làm, chỉ e là anh sẽ nguội lòng.



Khương Bồng Cơ nâng tay vòng quanh cần cổ của anh, hai người yên lặng ôm nhau trên hành lang không người, ráng chiều chiếu lên họ, hiện ra hình bóng đang thân mật kề sát vào nhau. Khương Bồng Cơ hít sâu, đè nén một chút áy náy dâng lên trong lòng, cô đảo mắt, trong ánh mắt chỉ còn sự kiên quyết được ăn cả ngã về không.



“Nếu như ta viễn chinh, huynh thật sự không muốn tới một nơi khác sao? Nơi nào cũng thiếu người, huynh thật sự tình nguyện lãng phí thời gian quý báu của mình ở hậu phương sao?”



Lần này Vệ Từ không tòng quân không phải là do Khương Bồng Cơ yêu cầu, mà là chính anh yêu cầu, bởi vì đứa nhỏ vẫn còn ở hậu phương, anh muốn chăm nom chúng. Điều này khiến cô nhớ tới chuyện mà các cá muối từng nói, cô ở bên ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, Vệ Từ như mẹ hiền vợ đảm ở hậu phương lo liệu hết mọi chuyện.



_
:)
з)∠)_



Thật ra thì đại quản gia là do Từ Kha đảm nhận cơ.



Có điều sự hy sinh của Vệ Từ không hề ít hơn Từ Kha, đánh giặc sẽ mất vài năm, đồng nghĩa với việc anh đã từ bỏ việc tiến sâu vào bảng Văn Thần trong thời khắc cuối cùng rồi.



Văn Chứng và Tôn lão gia tử dựa vào chiến công trước đây cùng với những chiến tích anh dũng ở Trung Chiếu, điểm số ổn định trong ba hạng đầu, nếu không có gì ngoài ý muốn thì thứ hạng của bọn họ rất ổn định. Những vị trí sau đó cũng cạnh tranh rất kịch liệt, Vệ Từ nói với cô rằng lần này sống lại anh muốn leo lên bảng Văn Thần, bây giờ lại lựa chọn từ bỏ sao?



Khương Bồng Cơ cảm động thì cảm động, nhưng cô không hy vọng Vệ Từ sẽ vì cô và đứa nhỏ mà hy sinh hay nhượng bộ trên con đường làm quan của anh.



Dù sao, cô cũng không phải là kiểu đàn ông cần bà xã hy sinh công việc để chăm sóc gia đình như các cá muối nói.



Vệ Từ nói: “Đây không phải là lãng phí, chăm sóc tốt cho hai vị điện hạ là quan trọng nhất.”



Khương Bồng Cơ nhìn thẳng vào hai mắt Vệ Từ.



Dưới ánh chiều tà, cô cứ cảm thấy người đàn ông trước mắt này dường như đã phát hiện ra cô muốn làm điều gì, cho nên anh mới cố ý ở lại.



Có điều...



Sao lại có thể như vậy được?



Khương Bồng Cơ bật cười rồi chôn những suy nghĩ đó dưới đáy lòng. Trước đây, khi cô nói những lời thật lòng với Vệ Từ, quả thật cô có để lộ sự tồn tại của hệ thống chủ, nhưng mà cô cũng chỉ nhắc qua mà thôi. Trong lý giải của Vệ Từ, hệ thống chủ là sự tồn tại lớn mạnh, nhưng vẫn chưa tới phạm trù vượt qua nhân loại. Nếu như để cho Vệ Từ biết thứ kia gần giống với “thần linh” mà anh được biết, không biết anh sẽ lo lắng tới mức nào, đâu có vô tri vô giác như hiện tại?



Vệ Từ thật sự vô tri vô giác sao?



Tất nhiên là anh có phát hiện, dù sao thì anh cũng là người bên gối cô cả kiếp trước lẫn kiếp này, làm gì có chuyện hoàn toàn không nhận ra được?



Chỉ có điều, anh không biết rốt cuộc thì đối phương muốn làm gì, chỉ có thể cố gắng trợ giúp cô hoàn thành những chuyện mà cô muốn làm.



Điểm này, anh cũng giống như Kỳ Quan Nhượng vậy.



Chỉ là Kỳ Quan Nhượng làm lớn, còn anh lại khiêm tốn nội liễm.



Đã quen với bố trí không để lại dấu vết, mai phục ngàn dặm của cô rồi, Vệ Từ nghĩ lại những chuyện anh trải qua sau khi sống lại rất nhiều lần, ít nhiều gì cũng phát hiện ra chuyện không phù hợp. Hoàn Châu... E là một nơi nguy hiểm chỉ thua tiền tuyến thôi. Hai cô con gái còn đang ở đây, sao mà anh có thể đi được?



Kỳ Quan Nhượng giúp cô thu phục Trung Chiếu, anh cũng mong rằng có thể giúp đỡ cô diệt trừ mối họa trong lòng.



Chỉ là...



Chỉ mong rằng không phải là người đó, nếu không thì e là trong lòng chủ công sẽ thấy khó chịu.



Người một nhà ăn cơm, Khương Bồng Cơ vẫy tay cho hạ nhân lui, lúc này Vệ Từ mới dám bước lên đến gần con gái.



Nói là thân thiết nhưng thật ra vẫn duy trì khoảng cách quân thần, không dám quên thân phận dù chỉ một lát.



“Chủ công lại không cho thị nữ hầu hạ dùng bữa rồi, dù sao thì Liễn điện hạ vẫn còn nhỏ tuổi, Diễm điện hạ có thể tự ăn rồi nhưng vẫn cần chăm sóc.”



Khương Bồng Cơ nói: “Huynh cũng chưa từng chăm ta ăn từng miếng từng miếng vậy đâu, vì sao ta phải để cho hai đứa nhỏ này lên đầu cơ chứ?”



Bàn tay đang cầm thìa gỗ của lão thủ trưởng khựng lại, âm thầm liếc mắt nhìn Khương Bồng Cơ một cái.



Lão đại nghe không hiểu mấy lời cợt nhả của các ngươi, nhưng nó thì hiểu đó.



Trước khi tán tỉnh ve vãn có thể suy nghĩ tới cảm nhận của nó trước hay không?



Ăn cơm còn chưa đủ, muốn đút thức ăn của cún cho nó nữa à?



Vệ Từ bất đắc dĩ cười khẽ, anh ôm Liễn điện hạ vào trong ngực, để cô bé ngồi lên đùi anh.



“Hách Hách, cay...”



Lão đại thích Vệ Từ nhất, những nữ quan hay vú nuôi khác muốn đụng vào cô bé, cho dù là đỡ lên cũng phải chờ cô bé cho phép mới được, Vệ Từ là ngoại lệ.



Khương Bồng Cơ phát hiện ra con gái mình quả thật là mê cái đẹp.



Khi Vệ Từ đút cho cô bé ăn, lượng cơm mà cô bé ăn nhiều gấp rưỡi bình thường.



Lão đại chỉ vào bát cháo nói: “Kia nữa!”



Vệ Từ dùng chiếc quạt nhỏ quạt cho cháo trong thìa gỗ nguội bớt, vừa ăn rồi mới đút cho cô bé.



Ăn xong một bữa cơm, cái bụng nhỏ của lão đại đã tròn vo, ngược lại Vệ Từ ăn chưa được vài miếng đã rời khỏi rồi.



Lão thủ trưởng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của lão đại đỏ rực, lạnh nhạt nói: “Hay là cô sửa lại kế hoạch đi?”



“Vì sao thế?”

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Lão thủ trưởng nói: “Chắc hẳn Vệ Từ đã biết ta không phải con gái của hắn rồi.”



Ban đầu Vệ Từ còn rất thích bế lão thủ trưởng, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, anh lại luôn duy trì khoảng cách nhất định.



Khoảng cách này không phải là khoảng cách giữa quân và thần, mà là khoảng cách giữa đàn ông và phụ nữ.



Khương Bồng Cơ nói: “Sau khi kết thúc mọi chuyện thì giải thích vậy, bây giờ mà nói cho huynh ấy nghe, ngược lại là hại huynh ấy.”



Lão thủ trưởng liếc mắt cô: “Sớm muộn gì cô cũng phải độc thân.”



Loại ẩm ương này mà cũng có thể thoát FA, có phải là lúc Nguyệt Lão buộc dây tơ hồng đã quên đeo kính lão rồi đúng không?



“Có chỗ dựa nên không sợ gì hết đó, Tử Hiếu hiểu được sự khó xử của ta, ta cũng cảm kích sự thông cảm và thấu hiểu của huynh ấy. Đây là sự ăn ý không cần trao đổi ngôn ngữ cũng có thể hiểu được, làm sao mà ngươi hiểu nổi?” Những lời này của Khương Bồng Cơ giống như đang khiêu khích, cô thay đổi chủ đề, dùng giọng điệu như đang trăn trối để nói: “Thủ trưởng, ta giao Tử Hiếu cho ngươi đấy.”



Giọng nói của Khương Bồng Cơ đột nhiên trở nên nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm trọng khiến cho lão thủ trưởng không thể giận ngược lại cô được.



“Cô giao con gái cho ta bảo vệ, trượng phu mà cô cũng giao cho ta bảo vệ, còn cô thì sao?”



Vẻ mặt Khương Bồng Cơ buồn bã nói: “Ta với hệ thống chỉ có một người được sống, chỉ khi hệ thống thua, Tử Hiếu và đứa nhỏ mới có thể an toàn. Ban đầu ta toàn tính đến mấy chuyện tồi tệ nhất, ví dụ như cả nhà cùng nhau xong đời gì đó, có điều lão thủ trưởng lại cho ta một ý tưởng mới.”



Ván bài này đã đến lúc cần lộ bài rồi, ai thắng ai thua thì phải xem tiếp theo đi như thế nào. Khương Bồng Cơ cược cho chính mình, Vệ Từ và hai người con của mình, thậm chí là số mệnh của cả giang sơn, nếu như không thể câu hệ thống chủ ra, tiêu diệt tận gốc, thì cô cũng không còn quân bài nào chưa lật nữa.



Chỉ e là Liên Bang cũng lo lắng về chuyện này, cho nên mới sắp xếp lão thủ trưởng đến đây lật tẩy giúp cô.



Nếu như cô thua cuộc, không phải vẫn còn lão thủ trưởng trợ giúp đó sao.



“Cho nên, cô tính kế đến cả ta rồi hả.”



Khương Bồng Cơ cười nói: “Chỉ một lần đó thôi, ta thật sự giao lại tính mạng cả nhà cho lão thủ trưởng mà.”



Hoặc là Khương Bồng Cơ một tay lật đổ, hoặc là cô bị Thiên Não một tay lật đổ.



Cho nên, tốc độ thống nhất thiên hạ của cô trở nên nhanh hơn, bản thể Thiên Não càng ngày càng thiếu kiên nhẫn.



Bố trí hơn mười năm, lá mặt lá trái hơn mười năm, cô cũng chịu đủ rồi.



Để cho một kẻ nguy hiểm như thế vẫn luôn chiếm cứ vị trí tâm phúc của cô, phải biết trong lòng cô nghẹn khuất tới mức nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK