Khi thấy Khương Bồng Cơ vẫn còn khỏe mạnh, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Về việc bày mưu tương kế tựu kế này, mới đầu Kỳ Quan Nhượng đề nghị Tần Cung, Bách Ninh thống lĩnh quân đội, âm thầm báo cho hai người họ biết kế hoạch.
Nhưng mà chủ công nhà mình lại không chịu, muốn tự mình dẫn binh, anh ta hỏi cô lý do mà cô cứ im lặng không trả lời.
Kỳ Quan Nhượng cảm thấy mình gặp phải một vị chủ công như vậy vừa là hạnh phúc lại vừa là đau khổ.
Có một vị chủ công hiểu ý mình như thế thì rất hạnh phúc, nhưng chủ công lại cứ thích tự rước khổ vào thân khiến anh ta thật đau khổ.
“Tình hình trận chiến như thế nào rồi?”
Khương Bồng Cơ xuống ngựa, đưa tay vuốt ve bờm của Đại Bạch, nó thân mật cọ vào tay của cô, thở phì phì.
Đại Bạch là ngựa chiến loại xịn nhưng cũng không phải làm bằng sắt, chở Khương Bồng Cơ đi đánh giặc lâu như thế nên tiêu hao rất nhiều thể lực.
Kỳ Quan Nhượng nói sơ qua tình hình trận chiến, toàn bộ số liệu không khác biệt quá nhiều so với những tin tức chiến sự ban đầu Khương Bồng Cơ nhận được.
Ngoại trừ một đám tàn binh đang chạy trốn, số còn lại không chết thì bị bắt làm tù binh, thương vong vô cùng nghiêm trọng.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Sau trận chiến này, Nhiếp thị sẽ không có cơ hội trở mình nữa, thời cơ để quân ta đánh chiếm Trung Chiếu gần ngay trước mắt.”
Tính cả số binh mã tổn thất khi Nhiếp Lương còn sống, số binh mã Nhiếp thị mang đi đánh ải Trạm Giang, cả trước cả sau tổn thất hai trăm sáu mươi nghìn quân.
Những quân lính này đều là tài sản của Nhiếp thị, bỗng nhiên mất sạch, lúc này Nhiếp thị ngay cả cái quần yếm cũng không có ấy chứ.
Những chư hầu lớn nhỏ mọc lên như nấm ở Trung Chiếu nhưng người chân chính có bản lĩnh đấu với Khương Bồng Cơ chỉ có Nhiếp Lương.
Ai mà ngờ Nhiếp Lương lại chết sớm, sau đó liên tiếp gặp bất lợi, cuối cùng thua đến quần cũng không còn.
Nói cách khác, chuyện đánh chiếm Trung Chiếu chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Vừa nghĩ tới chuyện chủ công nhà mình muốn đích thân chiếm lấy “cái bánh ngọt” Trung Chiếu siêu to khổng lồ này, Kỳ Quan Nhượng lại thấy kích động đến run rẩy.
“Trung Chiếu?” Khương Bồng Cơ đưa tay lên xoa trán một cái, lòng bàn tay lại sờ trúng một vết máu đã khô thì cô hơi sững sờ, âm thầm thả tay xuống, có vẻ hơi uể oải nói: “Trước tiên cứ gác lại chuyện Trung Chiếu, để các tướng sĩ nghỉ ngơi dưỡng sức cho khỏe đã.”
Kỳ Quan Nhượng cẩn thận quan sát Khương Bồng Cơ, phát hiện trong mắt cô hằn đầy tia máu, tròng mắt hơi ửng đỏ, nhìn bộ dáng rất mệt mỏi.
“Như vậy thì xin tuân theo ý của chủ công, tạm thời nghỉ ngơi dưỡng sức, để cho nội bộ Trung Chiếu tự đấu đá một trận.”
Khóe môi của Khương Bồng Cơ miễn cưỡng nâng lên một chút.
“Đúng rồi, có một tên tù binh... Chủ công có muốn gặp hắn một chút không?” Kỳ Quan Nhượng nói: “Chủ công không tò mò tại sao Tử Hiếu lại không có mặt ở đây à?”
Khương Bồng Cơ đáp: “Tên tù binh đó có liên quan đến Tử Hiếu ư? Chẳng lẽ đó là đại huynh Vệ Ưng của huynh ấy?”
Kỳ Quan Nhượng cười trả lời: “Chủ công vẫn luôn lợi hại như vậy, đoán một câu trúng liền, hắn chính là Vệ Ưng.”
Khương Bồng Cơ siết chặt dây cương, trong giây lát nghĩ đến chuyện gì đó, giọng lãnh đạm nói: “Ngày mai mới đi gặp hắn, hôm nay ta thật sự rất mệt mỏi.”
Hình như Kỳ Quan Nhượng biết chuyện gì đó, thở dài nói: “Vâng ạ.”
Hai người không nói rõ ràng nhưng đều hiểu ý nhau.
Khương Bồng Cơ không thể thu phục được Vệ Ưng không phải vì cô không đủ mị lực mà là do Vệ Ưng đã ràng buộc với Nhiếp Lương rồi, chỉ có thể tiêu diệt, không thể đổi vị trí.
Cô nói không gặp Vệ Ưng chẳng qua là muốn dành ra một đêm để Vệ Từ và Vệ Ưng gặp lại nhau.
Ngày mai sẽ ra sao, Vệ Ưng sống hay chết phụ thuộc vào việc bản thân hắn suy nghĩ như thế nào.
Khương Bồng Cơ vội vàng nói vài câu rồi tắt livestream.
Cô đi đến giếng gần đó múc một thùng nước, phát hiện nước giếng cũng là màu đỏ, nhất thời không có ý định rửa mặt nữa.
Kỳ Quan Nhượng trái lại rất chu đáo, phái binh lính đi đến chỗ khác gánh về cho Khương Bồng Cơ một thùng nước trong.
Khương Bồng Cơ cũng không cần đun nước, trực tiếp dùng nước lạnh rửa sạch sẽ vết máu trên người khiến đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều.
[Cha Mày]: Mắt của cô...
Khương Bồng Cơ lạnh giọng hỏi: “Cái gì?”
[Cha Mày]: Ban đầu tôi cho rằng di chứng sau khi thức tỉnh của cô không gây ảnh hưởng lớn cho lắm, hình như tôi đoán sai rồi.
Khương Bồng Cơ dùng mặt nước làm gương soi một cái, phát hiện con ngươi ban đầu màu nâu đen giờ hiện lên chút màu đỏ.
“Không sao đâu, nói rằng tôi bị đau mắt sẽ không vấn đề gì.” Khương Bồng Cơ nghĩ rất thoáng.
[Cha Mày]: Nhớ kiềm chế cảm xúc bản thân, gen của tổ tiên nhà họ Khương rất bạo lực, cô phải giữ đầu óc tỉnh táo đó. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Tôi biết rồi, không cần chị nhắc nhiều như vậy.”
Khương Bồng Cơ dùng khăn khô lau tóc ướt, bỗng nhiên hỏi một câu.
“Tôi nhớ lão thủ trưởng nói đã rời khỏi Liên Bang từ lâu rồi cơ mà, tại sao chị lại biết rõ về kế hoạch của Liên Bang như vậy chứ?”
[Cha Mày]: Dù gì cũng là quân đoàn trưởng hơn trăm năm, số hồ sơ bí mật của Liên Bang tôi xem nhiều hơn cô nhiều.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Lão thủ trưởng đang yêu à?”
[Cha Mày]: Cái gì?
Cua hơi gấp đấy.
Khương Bồng Cơ nói: “Quân đoàn 7 là nhóm binh lính tiên phong tác chiến tốt nhất, lúc cần thiết thì cũng nên hy sinh chút lợi ích, đây chính là chị dạy tôi. Nhưng hôm qua chị lại nói với tôi những lời đó, ngược lại tôi hơi kinh ngạc đấy. Lão thủ trưởng là người phụ nữ lòng dạ mềm yếu nói chuyện yêu đương ư?”
[Cha Mày]: Hừ, Khương Tiểu Cửu lá gan lớn rồi ha, ngay cả tôi cũng dám trêu chọc.
[Cha Mày]: Không ở trên vị trí đó thì không được xem xét sự việc của vị trí đó, tính cách thay đổi cũng là chuyện bình thường, là tôi đã quá nghiêm khắc.
Sau khi đọc xong, Khương Bồng Cơ im lặng không nói gì.
Cô chép Thanh Tâm chú suốt cả đêm.
Thứ này là do Vệ Từ dạy cô, khi tâm tình phiền muộn chép nhiều một chút có thể giúp tinh thần thư thái an tĩnh lại.
Cùng lúc đó, bầu không khí giữa hai anh em Vệ Từ rất căng thẳng.
Vệ Từ miễn cưỡng coi như là do Vệ Ưng nuôi lớn, từ lúc vỡ lòng cũng là Vệ Ưng cầm tay dạy dỗ.
Ở trong lòng Vệ Từ, Vệ Ưng như cha như anh, so với cha còn giống một người cha hơn.
Kiếp trước hai anh em không có cơ hội đối đầu trên chiến trận, giờ đây đã thực hiện rồi, cuối cùng lại là cục diện này.
“Tại sao... Trên tiền tuyến đại huynh không chịu rút lui?”
Vệ Ưng coi như là nhân vật quan trọng đối với Nhiếp thị, nếu như muốn rút lui, hắn nhất định sẽ là đối tượng được mọi người bảo vệ, thế mà lại bị bắt làm tù binh.
Nói là kém may mắn không bằng nói là Vệ Ưng vốn không hề có ý định trốn trở về.
“Nếu như đệ là vi huynh thì đệ có mặt mũi nào mà rút về hay không?” Vệ Ưng hỏi ngược lại anh.
Vệ Từ nghẹn họng.
Vệ Ưng nói: “Từ nhỏ Tử Hiếu đã thông minh cơ trí, lúc này không phải đệ tới để chiêu hàng nhỉ.”
Hắn dùng câu trần thuật, giọng rất chắc chắn.
Vệ Từ nói: “Hai huynh đệ chúng ta đã nhiều năm không gặp, Quang Thiện Công cũng ra đi vội vã… Hay là nhân cơ hội này tụ họp đi.”
Vệ Từ hiểu tính cách của đại huynh, khuyên nhủ cũng không có tác dụng gì, lập trường và lựa chọn của đối phương không phải chỉ dùng vài ba câu là có thể thay đổi được.
Vệ Ưng nói: “Được.”
Cây nến trên bàn đã cháy được một nửa, Vệ Ưng bỗng nhiên hỏi Vệ Từ: “Đệ vẫn còn oán hận phụ thân sao?”
Bởi vì chuyện bát tự của Vệ Từ khắc chết mẹ đẻ, tuổi thơ của anh cực kỳ bất hạnh, chuyện này cũng do sự thờ ơ của cha anh.
Vệ Từ tránh không nhắc đến chuyện này, nói qua loa: “Những chuyện đó cũng đã qua rồi.”
Vệ Ưng nói: “Tuy đàn ông trong nhà nhiều nhưng người có thể làm trụ cột lại không nhiều. Từ nay về sau... Tất cả những công việc trong nhà còn phải phiền đệ trông nom.”
Vệ Từ ngừng một lúc rồi nhẹ giọng nói: “Tiểu đệ sẽ không để người ngoài ức hiếp bọn họ, đệ sẽ chăm sóc họ.”
Dĩ nhiên chỉ giới hạn ở mức đó mà thôi.
Vệ Từ không muốn vở kịch của kiếp trước tái diễn, nếu như nâng đỡ Vệ thị, không những rước thêm kẻ thù mà còn phụ sự tín nhiệm kiếp trước và kiếp này của bệ hạ lẫn chủ công dành cho anh.