Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Lâm đi sứ ở Trung Chiếu, không những kéo về cho Dương Đào một đồng minh mạnh mà đồng thời cũng ảnh hưởng đến “cán cân” quyền lợi trong nội bộ Nhiếp thị.



Để đào tạo trưởng tử Nhiếp Thanh, Nhiếp Lương không ra mặt mà để con trai thay mình, thuận lợi thúc đẩy hai nhà liên minh.



Vì không phụ sự kỳ vọng to lớn của cha, Nhiếp Thanh hết lòng hết sức, gần như không được ngủ ngon. Mặc dù tính cậu thành thật nhưng không ngu ngốc, đã hoàn thành tốt nhiệm vụ mà Nhiếp Lương giao cho khiến đám bề tôi thành tâm cống hiến sức lực cho Nhiếp Lương phải nhìn vị đại lang quân này bằng cặp mắt khác xưa. Từ đó trở đi, thời gian rảnh để Nhiếp Thanh tập trung nghiên cứu thi thư ít hẳn đi, hầu như phần lớn thời gian, cậu đều bận rộn chính vụ.



Khó lắm mới có dịp rảnh rỗi, cậu lập tức đi tìm đường đệ Nhiếp Dương để kể khổ.



Nhiếp Dương thấy cậu tới thì nói kháy một câu: “Đợt rồi ta đi tìm huynh mà chẳng thấy đâu, sao hôm nay đột nhiên lại tới gặp người đệ đệ này vậy?”



Đợt này, Nhiếp Thanh gầy gò hơn, cậu cho rằng Nhiếp Dương thật sự tức giận, vội vàng giải thích.



“A Dương chớ bực mình, sao vi huynh lại không muốn gặp đệ chứ? Rõ ràng là huynh bận đến nỗi vắt chân lên cổ, đến cả một ngày ba bữa cơm cũng bỏ qua.” Nhiếp Thanh đau khổ nói: “A Dương không biết đâu, chẳng biết tại sao đợt này, phụ thân thường giao công việc cho huynh xử lý. Để không phụ sự kỳ vọng của phụ thân nên huynh nào dám không nghiêm túc. Vì bận rộn nên lỡ lạnh nhạt với A Dương như vậy, vi huynh xin lỗi đệ.”



Nhiếp Dương nghe Nhiếp Thanh nói vậy thì cũng nguôi, vẻ mặt hòa nhã hơn, không còn sự châm chọc như vừa nãy nữa, ngược lại mang theo mấy phần ân cần.



“Thúc thúc giao trách nhiệm cho huynh là chuyện tốt mà, huynh xin lỗi làm gì?”



Nhiếp Thanh thấy vậy thì thả lỏng, cậu đường đệ này của mình là người thân thiện như vậy đấy.



“Thật ra thì vi huynh tới đây có việc muốn nhờ A Dương tương trợ.”



Nhiếp Dương tự giễu nói: “Mặc dù tiểu đệ không có tài cán gì, nhưng nếu có thể giúp được gì cho huynh thì nhất định sẽ không từ chối.”



Nhiếp Thanh nói: “Bên cạnh vi huynh không có ai đáng tin cậy, A Dương có đồng ý làm trợ thủ đắc lực cho vi huynh không?”



Đương nhiên Nhiếp Dương sẽ không từ chối lời đề nghị này, cậu ta còn cầu không được ấy chứ.



Thời gian trôi qua, Nhiếp Dương và hệ thống đều phát hiện ra Nhiếp Lương đang đào tạo trưởng tử.



Hệ thống đứng ngồi không yên, sốt ruột “oanh tạc” lỗ tai của Nhiếp Dương.



[Ngươi quả thật bình tĩnh quá rồi đấy! Nhiếp Dương đang định lót đường cho con trai hắn kia kìa.]



Nhiếp Dương ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Người nào không mù đều nhìn thấy cả. Tuổi thọ của Nhiếp Lương không còn bao lâu nữa, uốn nắn tính khí của con trai hắn cũng không dễ dàng gì, kể cả trước khi chết, hắn san bằng chướng ngại giúp con trai thì Nhiếp Thanh vẫn không phòng ngừa hết được. Ngươi thường gọi cái này là gì? Chính là hoàng đế không vội mà thái giám đã sốt ruột rồi. Nhiếp Lương muốn đào tạo con hắn thì cứ để hắn đào tạo đi, chúng ta yên lặng chờ Nhiếp Lương bệnh mà qua đời là được, không cần giở thủ đoạn gì cả.”



Dứt lời, cậu ta rút một cuộn thẻ tre ra đọc, như thể một lòng chỉ tập trung đọc sách thánh hiền đến mức quên mình.



Hệ thống nghẹn họng bởi lời nói của cậu ta.



Vị ký chủ này cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có tính cách của cậu ta là làm nó nhức đầu, lại còn hay phản đối ý kiến của nó nữa.



Đối với hệ thống mà nói, ký chủ rất có chủ kiến cũng không phải chuyện gì tốt, bởi vì như vậy, nó sẽ không dễ điều khiển.



[Sức hấp dẫn của lợi ích quá lớn, đồng thời nó cũng có thể khiến ngươi hoàn toàn thay đổi. Ngươi tưởng là sau khi Nhiếp Thanh có được lợi ích thì vẫn có thể để cho ngươi gây khó dễ sao?] Hệ thống không nhịn được hù dọa Nhiếp Dương, nào ngờ Nhiếp Dương vẫn chẳng quan tâm: [Ngươi tự tin là ngươi có thể gây khó dễ cho Nhiếp Thanh à?]



“Không phải ta còn có ngươi ư?” Nhiếp Dương đảo mắt: “Đến Nhiếp Lương còn trúng chiêu, huống chi là Nhiếp Thanh.”



Hệ thống bị câu này của cậu ta làm cho nghẹn họng, làm sao mà cái thái độ đùa bỡn vô lại này lại đáng hận như vậy chứ?



Lúc này, một con mèo cam mập mạp đang cố sức leo lên cửa sổ, meo một tiếng mà nhảy qua bên kia.



Ý cười thoáng qua trong mắt Nhiếp Dương, cậu ta đưa tay về phía con mèo và khẽ gọi một câu: “Mèo con, qua đây nào.”



Con mèo lắc lắc đầu, meo một tiếng, ngoan ngoãn đặt chân lên tay cậu ta.



Nhiếp Dương ôm mèo bự vào lòng, vuốt vuốt lông nó, gãi gãi cằm con mèo với vẻ rất thành thục, ban đầu thì con mèo còn hơi kháng cự, một lát sau mới thoải mái híp mắt lại. Thấy vậy, hệ thống không đành lòng nhìn tiếp, Nhiếp Dương, ngươi cuồng mèo như vậy mà được hả?



[Giảm béo cho con mèo mập chết bầm này đi! Đừng để đến lúc muốn giảm mà không giảm được.]



Bởi vì đã đuổi hết tùy tùng đi rồi nên Nhiếp Dương cũng không cần đáp lại trong đầu, cậu ta cười nói: “Rất mập sao?”



Hệ thống nói: [Mười con mèo cam thì có đến chín con mập, còn một con còn lại thì cực kỳ mập.]



Nhiếp Dương lại nói: “Mập thì mập, ta vẫn nuôi được.”



Lúc đang nói chuyện, hai người đều không phát hiện con mèo đang dùng góc độ xảo quyệt để nghiêng đầu, ngửa mặt nhìn lên cằm của Nhiếp Dương.



[Thôi bỏ đi, ta không thèm quan tâm con mèo ngu ngốc của nhà ngươi nữa.]



Nhiếp Dương lại ôm bé mèo bự vào lòng, chuẩn bị ra ngoài tản bộ.



“Mèo con nhà ta cần gì ngươi quản.”



Thấy con mèo ngẩn ra, Nhiếp Dương gãi gãi cằm của nó, lẩm bẩm hỏi vài câu, mèo con kiêu ngạo nghiêng đầu quay qua chỗ khác.



“Dỗi à? Thôi ra ngoài chơi đi! Nhớ về sớm đấy!”



Nhiếp Dương cười đặt mèo con xuống, mèo cam sau khi xuống đất thì run run lớp lông, bước chân nghiêng ngả như người say rượu vậy.



Mèo cam vừa chui vào vườn hoa thì không thấy bóng dáng đâu nữa, có khi đã đi hái hoa bắt bướm rồi.



Ai cũng biết Nhiếp Dương chơi bời lêu lổng, còn nuôi một con mèo cam cực kỳ mập, không ít người thấy vậy mà cười nhạo thường thức của cậu ta thấp kém.



Nhiếp Dương chẳng quan tâm, trái lại, cậu ta càng cưng chiều con mèo kia hơn, những loại hoa cỏ quý giá trong vườn đều là đồ chơi mà mèo con thích.



Nên có thể thấy, con mèo cam này cũng là bá chủ mèo một phương.



Bá chủ mèo của chúng ta lúc này đang lộ ra vẻ hoảng sợ giống con người, hai chân ôm mặt hu hu kêu gào.



“Tại sao những người khác chuyển kiếp đều là người còn ông lại biến thành một con mèo cam chứ? Con mèo này lại còn mập ú ụ nữa, đi hai bước là thở gấp rồi.”



Bá chủ mèo cực kỳ tức giận mà giậm chân xuống nền đất, không ngừng kêu meo meo. Lần này, ngài Miêu là Âu hoàng tham gia hoạt động “Mộng Hồi Nghìn Năm”, trong mắt anh ta, trước mặt có một màn hình ảo ảnh, vô số cá muối không những không đồng cảm với anh ta mà còn cười nhạo anh ta nữa.



Tính đến hiện tại thì đã có mười mấy vị Âu hoàng rồi, mấy vị trước dù không gặp được Khương Bồng Cơ nhưng cũng đều là người, duy chỉ có vị này là biến thành mèo, địa điểm rơi xuống cũng từ Đông Khánh biến thành Trung Chiếu. Đúng vậy, ngài Miêu biến thành mèo cưng của Nhiếp Dương.



[Phóng Hạc Đình]: Các bác trừ ha ha ra còn biết làm gì? Chẳng lẽ không ai phát hiện ra phản ứng của anh trai kia vừa nãy rất đáng sợ sao? Bên cạnh trừ con mèo ra thì làm gì có ai, thế thì cậu ta đang nói chuyện với ai? Cứ lầm bầm lầu bầu khiến người ta nhịn không được nổi hết da gà.



[Khúc Ca Tuyết Trắng]: Tui để ý nhất là câu nói “Không phải ta còn có ngươi ư? Đến Nhiếp Lương còn trúng chiêu, huống chi là Nhiếp Thanh”. Nhiếp Lương là chư hầu Nhiếp thị mạnh nhất ở Trung Chiếu, anh ta có thể trúng chiêu gì chứ? Thân phận của Nhiếp Thanh thì vẫn chưa rõ nhưng tui cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ lắm...



Cá muối không phát hiện được nhiều đầu mối hơn nhưng Khương Bồng Cơ lại nhìn thấy rõ ràng. w●ebtruy●enonlin●e●com



Trên người thiếu niên mang tên Nhiếp Dương này có một mảnh của hệ thống.



Đối phương nói chuyện với người nào, dùng đầu ngón chân cũng biết.



Khương Bồng Cơ lẩm bẩm: “Giờ thì ta hoàn toàn tin lời của lão thủ trưởng rồi, hệ thống mới trong đao Trảm Thần giúp được ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK