Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu từ đầu, Nhan Lâm không thèm để ý đến sự khiêu khích của Dương Tư, thì lúc này trong mắt anh ta đã có thêm chút sát ý.



Giống như những gì anh ta đã nói, nếu Dương Tư không để mười mấy hộ vệ đứng ngoài cửa, hiện tại anh ta đã có thể đập Dương Tư một trận rồi.



“Chẳng lẽ còn có tin tức nào tệ hơn sao?”



Tính cách Nhan Lâm điềm đạm bình tĩnh, rất ít khi thất lễ, cho dù Dương Tư có nói ra tin tức tệ đến mức không còn gì tệ hơn cũng vậy thôi.



Dương Tư cười nói: “Đương nhiên là có, ta nói cho ngươi nghe, ngươi phải bình tĩnh đấy.”



Nhan Lâm nghi hoặc im lặng chốc lát, anh ta cũng từng hỏi thăm tin tức và tư liệu về những người dưới trướng Khương Bồng Cơ, Dương Tư là một trong những người được trọng dụng, đương nhiên cũng trở thành người bị chú ý. Bây giờ anh ta chỉ muốn tóm người thu thập thông tin đến đây mắng cho một trận, thông tin sai lệch nghiêm trọng!



Trong bản báo cáo, từ ngữ miêu tả về Dương Tư luôn là ngoan độc, âm hiểm, xảo quyệt gì đó, cử chỉ ngang ngược, tác phong làm việc không câu nệ tiểu tiết, ngoại trừ xuất thân hơi tệ thì không có điểm xấu nào. Nhưng trăm nghe không bằng một thấy, bản thân Dương Tư đúng là... một lời khó tả.



“Ngươi cứ nói, Nhan mỗ nghe.” Nhan Lâm tiết kiệm lời nói.



Dương Tư: “Trước khi hai quân giao chiến, Dương Đào đã đưa phu nhân và con cái đi trước...”



Gã vừa mới nói phần đầu của câu, Nhan Lâm đã suýt chút nữa thất lễ thêm một lần, anh ta cố che giấu sóng biển cuồn cuộn đang nổi lên dưới lòng hồ sâu.



“Lúc Dương Đào xuất binh đối chiến với quân ta, An Thôi đã phái người đi thuyết phục sĩ tộc Nam Thịnh. Lúc tin tức Dương Đào binh bại truyền về, những sĩ tộc vốn đang dao động không chắc chắn ở Nam Thịnh hoàn toàn trở mặt. Để thể hiện lòng trung thành, đồng thời để uy hiếp Dương Đào, bọn chúng đã giam vợ con Dương Đào lại, còn cả thân quyến của ngươi nữa.” Lúc này Dương Tư không “cao su” nữa, giọng nói trầm thấp giống như một cây búa nhỏ, đập vào trái tim Nhan Lâm từng cái từng cái một.



Nhan Lâm đã bóp vỡ chén trà từ lâu, lúc này trong tay anh ta không còn đồ vật nào cả, nên chiếc bàn phía trước anh ta đành chịu họa.



Chính mắt Dương Tư nhìn thấy lúc Nhan Lâm không khống chế được cảm xúc của mình đã bóp vỡ một góc bàn, gã bỗng nhớ đến chiếc bàn bằng đồng của chủ công nhà mình.



Xét trên phương diện ngược đãi bàn này, Nhan Lâm và chủ công nhà mình cực kỳ hợp nhau.



Có điều, suy cho cùng thì Nhan Lâm là người bình thường, cùng lắm chỉ ngược đãi được bàn bằng gỗ thôi, còn bàn làm bằng đồng đen thì anh ta có đấm cũng chẳng xi nhê gì.



Từ đó đưa ra kết luận, chủ công nhà mình quả thật không phải người.



“Nghe nói Dương Đào là một người nhiệt huyết trượng nghĩa, thê nhi muội muội đều rơi vào trong tay kẻ địch, bản thân hắn lại rơi vào tuyệt cảnh tiến thoái lưỡng nan, hắn sẽ lựa chọn thế nào?” Dương Tư bình tĩnh nói: “Cuối cùng hắn sẽ bỏ mặc thê tử, bỏ mặc người thân ruột thịt, hay là giơ tay chịu trói, khoanh tay chờ chết đây?”



Nhìn Nhan Lâm có vẻ rất bình tĩnh nhưng thật ra không phải vậy, tâm trạng của anh ta giống như giông tố bão táp giữa đại dương mênh mông vậy, sóng biển cuồn cuộn, như muốn đảo lộn trời đất.



Nhan Lâm hiểu quá rõ bạn thân của mình, vợ con, em gái là sinh mạng của anh ta, An Thôi thật sự đã bắt được một con bài tốt rồi!



Lồng ngực Nhan Lâm phập phồng mạnh mẽ, lửa giận bừng bừng, khóe mắt ngày càng nhiều tơ máu.



“An Thôi, hắn lại dám...”



Nhan Lâm vốn đã chướng mắt An Thôi, bây giờ càng cảm thấy hận hắn đến nỗi muốn xé xác hắn ra!



“Bây giờ ngươi có hận An Thôi cũng vô ích thôi, ngươi vẫn nên quan tâm bản thân mình thì hơn.” Dương Tư thấy Nhan Lâm tức giận như vậy, tính tình tiểu nhân của gã phơi phới như sắp được tăng lương vậy, gã đổ thêm dầu vào lửa: “Giữ được núi thì không phải lo không có củi đốt, An Thôi cũng chỉ là kẻ tiểu nhân đắc chí, cậy mạnh nhất thời thôi. Chủ công của ta chướng mắt hắn từ lâu rồi, chờ chủ công chuẩn bị tốt, một thời gian nữa sẽ xử lý An Thôi.”



Nhan Lâm mở to đôi mắt giăng kín tơ máu của mình, nhìn Dương Tư đến mức gã phải run lên.



“Hừ! Tiểu nhân đắc chí!”



Nhan Lâm nói câu này là cho Dương Tư nghe, nhưng tai ai không điếc thì đều có thể hiểu được anh ta nói một câu mắng hai người.



An Thôi là tiểu nhân đắc chí, Dương Tư đang đổ thêm dầu vào lửa, không ngại gây chuyện trước mắt có gì khác sao?



“Đúng, tiểu nhân đắc chí, tên An Thôi này sẽ không được vui vẻ lâu đâu.”



Dương Tư không thèm để bụng chuyện này, để Nhan Lâm muốn mắng vài câu thì cứ mắng, sau này làm việc chung, gã sẽ tìm cơ hội tính sổ sau.



Nghĩ như vậy, Dương Tư càng cảm thấy đúng tình hợp lý, khóe môi nở nụ cười bí hiểm.



Đương nhiên, chuyện này còn có thể miêu tả bằng một từ khác: kẻ thích gây chuyện trước là đê tiện.



Nếu đặt hành động này của Dương Tư vào trong một kịch bản nghiêm túc thì gã sẽ không sống quá ba câu thoại!



Nhan Lâm: “...”



Lan Đình Công mà người ta hay đồn, rốt cuộc dưới trướng cô tập trung những người như thế nào?



Điều khó chịu nhất là anh ta lại bại dưới tay một kẻ như vậy.



“Ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt.” Dương Tư nói: “Tin tức này đã có từ mấy ngày trước rồi, lúc đó ta đã muốn nói cho ngươi biết, nhưng mà quân y nói sức khỏe của ngươi vẫn chưa khỏi hẳn, nếu đột nhiên quá tức giận hay đau buồn, miệng vết thương rất dễ bị nứt ra. Ta muốn tốt cho ngươi nên mới để tin tức đến hôm nay rồi nói.”



Nhan Lâm chỉ trả lời hai chữ “Ha ha”.



Tuy rằng anh ta không biết “Ha ha” giống như đê ma ma, nhưng quả thật hai tiếng cười lạnh này có thể chân thực thể hiện cảm xúc của anh ta lúc này.



Dương Tư chẳng phải hạng tốt đẹp gì, ngoài miệng thì nói dễ nghe như vậy, nhưng Nhan Lâm không hề ngốc, lời của Dương Tư, anh ta không tin được một chữ nào!



“Đợi đã...”



Nhan Lâm gọi Dương Tư đang chuẩn bị đứng dậy rời khỏi đây, cũng có thể nói là đang chuồn mất lại.



Dương Tư quay đầu nhìn anh ta, cười nói: “Còn chuyện gì à?”



“Ngươi có biết thân quyến bị nhốt ở đâu không?”



Nhan Thư Yểu là vợ của Dương Đào, cũng là em gái ruột của Nhan Lâm.



Dương Nhu Gia là em gái ruột của Dương Đào, cũng là vợ của Nhan Lâm.



Đối với Nhan Lâm và Dương Đào mà nói, hai người phụ nữ này là người thân thiết, quan trọng nhất trên đời, không thể để họ xảy ra chuyện được.



Nhưng mà hào kiệt thời loạn đều không quan tâm đến một, hai người phụ nữ, cũng có thể nói là trong mắt bọn họ, phụ nữ chỉ là thứ phụ thuộc vào người khác, cho dù là mẹ ruột, vợ hay là con gái, vì sự nghiệp của mình, bọn họ đều có thể trở thành vật hy sinh. Có người có thể đạp cốt nhục ruột thịt của mình xuống xe ngựa trong lúc cấp bách, cũng có người giết cả thê thiếp, con gái để binh lính đang suy sụp ăn cho no bụng.



Cũng có người nói, đàn ông chỉ cần công thành danh toại, có thể tùy chọn phụ nữ trong thiên hạ, còn ai để ý đến người vợ thời khốn khó?



Những đạo lý này được phần đông người tiếp nhận, nhưng trong số đó không có Dương Đào và Nhan Lâm.



Bọn họ vì bảo vệ người thân thiết nên mới cam tâm cuốn vào con sóng thời loạn này, nếu phải hy sinh bọn họ vì thứ khác, chẳng phải đầu đuôi lẫn lộn hay sao?



Dương Tư nói: “Ngươi hỏi câu này để làm gì? Bây giờ ngươi đang làm tù nhân, dù ngươi có võ công cũng khó làm gì được, càng không thể nào cứu được bọn họ.”



Nhan Lâm nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết.”



Ô...



Tù nhân mà vẫn còn mạnh miệng như thế à?



Dương Tư nói: “Không biết.”



Nhan Lâm cụp mắt nói: “Có chuyện này, ta muốn nhờ tiên sinh giúp đỡ.”



Dương Tư cảm thấy tai gã có vấn đề rồi, Nhan Lâm đang nhờ vả gã sao?



Gã nhìn mặt trời bên ngoài rồi lại nhìn hộ vệ đang đứng dàn trận chờ sẵn, không khỏi cảm thấy đơ ra.



“Có chuyện gì?” Dương Tư không dám đồng ý trước, gã thử hỏi ngược lại: “Hay là ngươi cứ nói ta nghe xem.”



“Giúp Nhan mỗ viết một phong thư, giao cho chủ công của ta, không thể vì chuyện này mà cúi đầu xưng thần trước tên tiểu nhân An Thôi đó được.”



Dương Tư: “...”



Đầu óc của Nhan Lâm không bị úng nước đấy chứ, trận doanh của Dương Tư và Dương Đào đối lập, sao gã có thể giúp anh ta chuyện này được?



Hơn nữa, nếu Dương Đào bỏ mặc vợ con, em gái, cháu chắt thì bốn người đó cũng sẽ toi mạng.



Dương Tư đắn đo một lúc rồi nói: “Ngươi nói cho ta biết ngươi định làm gì, ta sẽ nghĩ xem có nên giúp ngươi hay không.”



Nhan Lâm nói: “Kéo dài thời gian, chờ đợi tin tức.”



Dương Tư không hiểu nổi, nói vậy thì có khác gì không nói đâu?

Vietwriter.vn

Nhan Lâm bình tĩnh nói: “Đương nhiên, tiên sinh cũng có thể khoanh tay đứng nhìn, chờ đợi tin tức chủ công của ta quy thuận An Thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK