“Cái gì gọi là ‘Liễu Hi không phải Khương thị’?” Phong Khuê có ảo giác buồn bực hói đầu luôn. Bệnh tình của thằng em trẻ trâu nhà mình dường như rất nghiêm trọng thì phải, anh ta hỏi thẳng: “Hoài Giới, đệ nói cho vi huynh biết, rốt cuộc đệ có cái nhìn thế nào đối với Lan Đình Công?”
Bản thân Phong Giác cũng không nói rõ ràng được, theo lý trí, anh ta càng nghiêng về phía Hoàng Tung hơn... Cho dù Hoàng Tung đã bị đánh bại, hùng tâm tráng chí đứt rồi, nhưng Phong Giác vẫn có hơn mười năm giao tình với anh ta, hiện giờ vẫn duy trì lui tới như trước. Mà Phong Giác hoàn toàn không quen vị Lan Đình Công - Liễu Hi này, càng đừng nói tới địa vị của đối phương trong lòng anh ta... Nhưng giấc mộng kia chân thật tới mức đáng sợ, nếu bảo anh ta quyết đoán thì lại không xác định được. Trong giấc mộng, lúc đầu Phong Giác thật sự một lòng trả giá vì Khương thị, sự chấp nhất kia còn sâu hơn anh ta đối với Hoàng Tung hiện giờ...
Một giấc mộng hoang đường, cư nhiên có thể sinh ra sức ảnh hưởng lớn như vậy đối với Phong Giác.
“Lan Đình Công đương nhiên tốt, nếu ngày sau đăng cơ, tất sẽ sáng tạo một vương triều thịnh thế trước nay chưa từng có...” Lúc Phong Giác nói lời này, trong đầu lại hiện lên những cảnh tượng vụn vặt trong mộng. Vương triều mà Khương thị kia trị vì quả thực rất hưng thịnh phồn vinh, Lan Đình Công Liễu Hi hiện giờ đương nhiên cũng có thể làm được như vậy. “Chỉ là có một số việc, tiểu đệ cũng không nói rõ ràng được, cứ như hiện tại không phải vẫn tốt sao?”
Phong Khuê nghe xong, thật sự muốn mở đầu em trai nhà mình ra, nhìn xem trong não nó chứa cái gì vậy.
Cái gì gọi là “như hiện tại cũng được”?
Gặp quỷ đi, thế nào gọi là cũng được?
Nó nói cũng được là chỉ chuyện cả ngày ngồi nhà ăn bám cha mẹ, ăn bám gia tộc?
Phong thị dùng một lượng lớn tài nguyên bồi dưỡng nó lớn lên, không mong nó lợi hại thế nào, nhưng cũng đâu thể ngồi nhà ăn bám gia tộc chứ?
À, Phong Nhân lão gia tử về hưu rồi, hiện tại, người mà Phong Giác ăn bám là đại huynh của anh ta - Phong Khuê.
Phong Khuê vừa nghĩ tới việc mình bận rộn công việc trong gia tộc, còn phải chăm sóc cả nhà em út, tâm tình miễn bàn tồi tệ cỡ nào, nói ra cũng rất mất mặt.
Phong lão tam nhà ta từ nhỏ đã là thần đồng, sau khi lớn lên lại bình thường như bao người.
Phong Giác thế này là muốn trở thành ví dụ điển hình cho câu nói “không nên nhìn mặt mà bắt hình dong” hay sao?
“Một khi đã tốt như vậy, vì sao đệ còn... Chẳng lẽ đệ tưởng Hoàng Bá Cao còn có thể xoay người à?” Đôi mắt Phong Cẩn mang theo vẻ sắc lạnh, cứ như Phong Giác dám gật đầu thì anh có thể chộp lấy dao chém Hoàng Tung, khiến anh ta phơi thây đầu đường. Làm một người cưng chiều em trai rối loạn mà nội liễm, năm đó Phong Cẩn đã không thích Hoàng Tung, cho dù Hoàng Tung cố ý lấy lòng anh, anh vẫn cứng mềm không ăn, hiện giờ thì càng thêm chán ghét.
Phong Giác hoảng sợ, vội vàng nói: “Huynh trưởng nói gì đó? Nếu lời này rơi vào tai Lan Đình Công, Bá Cao có thể sẽ gặp phiền phức đấy.”
Hoàng Tung đã hết hy vọng rồi, nếu bởi vì một câu nói của Phong Cẩn mà làm cho Khương Bồng Cơ hoài nghi, đó mới gọi là bi kịch.
Phong Cẩn nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn em út mang theo chút đau lòng.
Vốn là người tốt, vì sao cứ thích đi theo giặc.
Hoàng Tung chính là gã đàn ông cặn bã đó biết không?
Phong Giác không biết Nhị ca nhà mình lại tưởng tượng nhiều thứ như vậy, bất đắc dĩ nói dối một câu.
“Bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm....”
Nhìn đi, lấy cớ cũng giống y hệt cái cớ mà Trình Tĩnh năm đó lấy ra.
Phong Cẩn hỏi: “Khi nào mới là thời cơ?”
Phong Giác nhanh trí, lập tức đã nghĩ ra nên lấp liếm thế nào, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trước kia, tiểu đệ không chịu xuất sĩ là bởi vì nhớ kĩ tình cũ với Bá Cao, hơn nữa, tiểu đệ chưa từng tiếp xúc với Lan Đình Công, nên tính xem xét thế nào đã. Hiện giờ còn chưa chịu... bởi vì tiểu đệ lo lắng một chuyện.”
Hai ông anh đều là người cưng chiều em trai, không nhìn ra Phong Giác nói cho có lệ, nghiêm túc hỏi lại.
“Lo lắng chuyện gì?”
Phong Giác nói: “Nhị huynh rất được coi trọng dưới trướng Lan Đình Công, lại có tình nghĩa thuở niên thiếu...”
Phong Cẩn đánh gãy lời anh ta: “Nếu là vì chuyện này thì không cần phải lo lắng, chúng ta là huynh đệ, còn tính toán như vậy sao?”
Anh còn tưởng Phong Giác nói như vậy là lo lắng hai anh em sau này sẽ xảy ra xung đột.
Đánh hổ là anh em ruột, ra trận phụ tử binh, hai người là anh em ruột thịt, tình cảm sâu đậm, nên giúp đỡ lẫn nhau chứ không phải là đối chọi gay gắt.
“Ý của tiểu đệ không phải vậy. Tiểu đệ muốn nói là... Huynh trưởng được Lan Đình Công coi trọng, muốn tiến cử đệ xuất sĩ thì lúc nào cũng được, không cần phải vội vàng ngay lúc này.” Phong Giác lắc đầu phủ nhận lý do mà Phong Cẩn đưa ra, anh ta nói: “Tiểu đệ lo là hành động sau này của Lan Đình Công sẽ vi phạm ước nguyện ban đầu của Phong thị. Nếu là như vậy, lúc đó huynh trưởng muốn giã từ sự nghiệp trên đỉnh vinh quang còn không kịp, thì tiểu đệ cớ sao phải lội vào vũng nước đục này? Chẳng qua là muốn xem xét trước, đợi thế cục ổn định lại, nhìn xem rốt cuộc nàng ta có ý tứ gì, rồi tiểu đệ xuất sĩ cũng không muộn.”
Dựa vào những cảnh nhỏ lẻ trong mơ, Phong Giác trong mộng kia quả thực đi một con đường khác với đế vương.
Phong Cẩn mơ hồ biết em trai nhà mình nói vậy là có ý gì, nhanh chóng nhăn mày.
Lúc này, Phong Khuê lên tiếng nói chuyện.
“Chuyện của gia tộc đã có vi huynh trông coi rồi, không cần hai đứa phí tâm tư!”
Lúc Phong Khuê nói lời này, biểu lộ ra khí tràng của đại lão, anh ta không chỉ là anh cả của hai người em mà đồng thời còn là tộc trưởng của bọn họ. Sau này gia tộc nên phát triển như thế nào, đi con đường gì, đây là chuyện Phong Khuê đau đầu, trước mắt còn chưa tới phiên hai đứa em “vượt chức làm thay”.
Phong Khuê sợ bản thân nói chuyện quá cứng nhắc, khiến hai đứa em hiểu lầm, sau đó xa cách anh ta.
Anh ta bổ sung: “Chỉ cần vi huynh còn ở ngày nào, Phong thị sẽ không để các đệ khó xử ngày đó đâu.”
Trừ phi sự tồn vong của gia tộc nảy sinh xung đột không thể điều chỉnh với hai đứa em, bằng không Phong Khuê đều sẽ ủng hộ em trai mình dốc sức đi làm.
Anh ta là huynh trưởng, tộc trưởng, cũng là hậu thuẫn của hai người.
Phong Giác nghe được lời này, trong lòng tràn đầy ấm áp, lời hứa hẹn đáng quý trọng này giống như xuyên qua ngăn cách thời không, vượt qua muôn núi nghìn sông vậy.
Anh ta không khỏi nhớ tới Phong Giác trong mộng.
Phong Giác tóc trắng xóa kia không chỉ thở dài một lần...
Nếu hai vị huynh trưởng còn sống, thì anh ta đã không đi tới bước này.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Phong Giác thông minh nhưng không hợp làm tộc trưởng sĩ tộc, tính cách cũng không khéo đưa đẩy lõi đời, không thể tìm được điểm thăng bằng giữa sĩ tộc và đế vương. Nếu đổi lại thành Phong Khuê, dựa theo tính tình và thủ đoạn của huynh trưởng, cho dù bên ngoài mưa to gió lớn thế nào, Phong thị vẫn có thể êm đềm.
“Đại huynh!”
Giọng điệu Phong Giác trầm thấp, một tiếng gọi kia kéo dài ra, nghe như đang làm nũng vậy.
Phong Khuê không để bản thân bị xoay vòng vòng, lạnh mặt hỏi anh ta: “Đệ còn băn khoăn điều gì nữa, nói luôn ra đi.”
Phong Giác: “...”
Từ từ, bây giờ vẫn chưa phải lúc cảm động!!!
“Còn lại một lý do... hơi khó có thể mở miệng... tiểu đệ không tiện nói kĩ...”
Phong Giác hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, khiến Phong Khuê và Phong Cẩn nhìn mà chuông cảnh báo vang mãnh liệt...
Đợi chút, dáng vẻ thiếu niên yêu thầm này là cái quỷ gì?
Đầu óc Phong Cẩn lập tức tưởng tượng ra cảnh em trai mình bị Vệ Từ đè trên mặt đất chà đạp, còn chủ công thì ở bên cạnh hò hét cổ vũ.
Vì thế...
Phong Cẩn rất nghiêm túc nói: “Hoài Giới, có càn quấy thế nào cũng phải có mức độ, đệ có thê tử rồi, quyết không thể làm ra hành vi bại hoại gia phong được!!!”
Muốn chết phải không?
Có vợ có con trai con gái mà còn dám mơ tưởng tới chủ công nhà mình, đây là coi chủ công nhà mình như mấy kẻ không ra gì kia sao?
Nếu Phong Giác dám có ý nghĩ này trong đầu, không cần Vệ Từ ra tay, Phong Cẩn sẽ đánh chết thằng em này ngay tại chỗ trước, rồi bảo mẹ mình lại sinh đứa khác.
Phong Giác: “???”
Anh ta chỉ là muốn làm bạn bè với Lan Đình Công, làm quen tính cách thôi, sao lại thành bại hoại gia phong rồi?
Phong Giác không chịu nói là vì chính anh ta cũng cảm thấy cái cớ “trước khi xuất sĩ thì muốn kết bạn trước, chơi thân rồi tính tiếp” rất xấu hổ.