Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 837GIẾT NGƯƠI THÌ SAO? (4)

Câu nói cuối cùng kia, Dương Đào gần như rít ra từ kẽ răng, hận ý trong lời nói nồng nặc.



Nhan Lâm rũ mắt, đáy mắt lóe lên sát ý.



“Sẽ có một ngày như vậy.” Cậu ta khẽ hé môi mỏng, giọng nói có thêm một chút dịu dàng: “Chủ công không cần đa tạ, đây vốn là chuyện Lâm phải làm.”



Hai người tuy không phải huynh đệ ruột thịt nhưng tình cảm rất sâu sắc, hơn cả huynh đệ cùng huyết thống.



Nhan Lâm không chỉ là bạn thân của Dương Đào mà còn là bảo mẫu của cậu ta.



Nuôi trẻ nhỏ nhiều năm như vậy, Nhan Lâm đã sớm hình thành thói quen chăm sóc, chiều theo ý đứa trẻ nghịch ngợm Dương Đào này.



Còn về Triệu Thiệu... Nhan Lâm âm thầm nén cảm giác căm ghét trong lòng xuống.



Không gấp, sẽ có một ngày nghiền xương cốt người này thành tro bụi!



Triệu Thiệu, danh sĩ quận Đông Môn.



Triệu Thiệu chính là sĩ tộc quận Đông Môn, âm hiểm cay độc, có thù tất báo, đây đều là đặc điểm của người này.



Nói tới mối thù giữa hắn và Dương Kiển, cái này phải ngược dòng về mười mấy năm trước.



Triệu Thiệu có một người anh trai, do ức hiếp người cùng quê nên bị Dương Kiển tuổi trẻ mạnh mẽ chém chết, hai người vì vậy mà kết thù.



Sau nhiều năm, mâu thuẫn và hận ý giữa hai người ngày càng sâu.



Triệu Thiệu nghe tin Dương Kiển được lợi ở Cần Vương, chỉ lo đối phương một khi đắc thế sẽ nhổ cỏ tận gốc, dứt khoát đánh đòn phủ đầu.



Dương Kiển đáng thương không chút phòng bị, trên người lại có vết thương do tên bắn, lại bị một ly rượu độc hành hạ suốt một đêm, lúc này mới đau đớn tắt thở.



Quận Đông Môn nằm ở biên giới Chương Châu, thuộc khu vực phía Nam, gần với quận Hứa, cách Hoàn Châu trăm núi nghìn sông.



Nói cách khác, đám nạn dân cô nhìn thấy ở mạng lưới tinh thần chắc hẳn không phải ở quận Đông Môn.



Như vậy… Khương Bồng Cơ xoa chân mày, sắp xếp lại suy nghĩ.



Cô đột ngột hỏi lại Từ Kha: “Quận Ngọa Long ở Hạo Châu nay đã là rắn mất đầu, các thế lực tranh giành lẫn nhau có dữ dội không?”



Từ Kha trả lời: “Rất dữ... Đáng thương cho những người dân không có nhà để về kia.”



Quận Ngọa Long cách Hoàn Châu không xa, không cần nghi ngờ gì nữa, nạn dân mà Khương Bồng Cơ thấy hẳn là từ nơi này chạy trốn tới.



Theo kế hoạch hiện giờ, muốn ổn định quận Ngọa Long căn bản chỉ có ba con đường.



Thứ nhất, Khương Bồng Cơ lợi dụng con trai duy nhất của quận Ngọa Long coi như bù nhìn, từ xa nắm mảnh đất này trong tay.



Nhưng con đường này sớm đã bị hủy bỏ, trước mắt mà nói làm như vậy không thích hợp.



Thứ hai, chờ nội bộ quận Ngọa Long tranh đấu, xem kết quả.



Cách này tuyệt đối là hạ hạ sách, nội bộ đấu càng lâu, người dân địa phương càng gặp họa.



Thứ ba... Khương Bồng Cơ hít sâu một hơi, trong đã có lòng quyết định.



Trước khi tấn công vào ải Gia Môn, Khương Bồng Cơ và mưu sĩ dưới trướng từng phân tích tỉ mỉ nên sắp xếp cho con trai mồ côi của quận thủ quận Ngọa Long đi đâu.



Sau khi thảo luận, bọn họ nhất trí quyết định dùng cậu ta đổi lấy lợi ích, quận Ngọa Long - khối bánh thơm ngon này nhường cho Hoàng Tung.



Chỉ là tính toán thời gian, vì sao bên Hoàng Tung còn chưa có động tĩnh?



Cô vừa nghĩ vừa cau mày, Từ Kha thấy, không kìm lòng được ân cần hỏi: “Chủ công đang lo lắng chuyện gì?”



“Không có gì, huynh tiếp tục làm việc của mình trước đi.” Thấy Từ Kha dường như còn muốn nói điều gì, Khương Bồng Cơ lại nói: “Ta muốn yên tĩnh một mình, dù có chuyện gì cũng chờ ngày mai bàn lại... Hiếu Dư, ta mệt rồi...”



Khương Bồng Cơ đã nói như vậy, đương nhiên Từ Kha không tiện miễn cưỡng.



Đợi Từ Kha khom người lui ra, Khương Bồng Cơ bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, ngửa người nằm trên ghế, đôi mắt nặng nề khép lại.



Cô nhìn như đang nghỉ ngơi, kỳ thực đang chọc hệ thống trong lòng.



Hệ thống bực hết cả mình.



Khương Bồng Cơ lẩm bẩm hỏi: “Hệ thống, mày có cách gì thăng cấp kênh livestream không?”



Hệ thống biết mình chết chắc, nhưng có thể sống tạm bợ một ngày cũng được.



Nó biết trước khi hệ thống chủ bị bắt, mình tuyệt đối không sao.



“Thả tôi ra là được. Quyền hạn của ký chủ rất thấp, nếu không có tôi, một mình cô không thể tự mình thăng cấp kênh livestream.”



Khương Bồng Cơ âm thầm nhướn lông mày, giễu cợt nói: “Ngoài cách này ra không có cách khác sao?”



Hệ thống nghi ngờ, không biết vì sao cô hỏi như vậy.



“Tất nhiên không có.”



Hệ thống buồn bực, ký chủ này của nó thời gian qua không phải là luôn phòng bị mình, những năm nay ép không thăng cấp kênh livestream mà?



Tại sao hôm nay đột nhiên nói tới chuyện thăng cấp kênh livestream?



Khương Bồng Cơ mỉm cười hỏi nó: “Nếu tao đoạt hệ thống con trên người ả đàn bà kia, hai hệ thống con sẽ dung hợp chứ?”



Lấy một ví dụ dễ hình dung, hệ thống hoàn chỉnh là một ly nước, nó rót cho những ly khác một phần nước, chia thành những hệ thống con khác nhau. Như vậy nếu bắt hệ thống con, có thể dung hợp hai ly nước đã phân chia lại cùng nhau không?

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Trên lý thuyết mà nói, điều này hẳn là có thể chứ?



Hệ thống ngậm miệng không nói, Khương Bồng Cơ cũng không mong chờ phế vật này có thể trả lời.



Qua một lúc, Khương Bồng Cơ lại quấy rầy hệ thống.



Hệ thống giận dữ: “Mẹ nó, cô xong chưa hả!”



“Chậc chậc chậc… Người trẻ tuổi đúng là dễ bị kích động.”



Hệ thống không thể nhịn được nữa nói: “Cút…”



Những thuộc hạ khác bận túi bụi, nhưng chủ công không đáng tin này lại ở đây ngủ và ăn bơ làm biếng, không sợ người phía dưới tạo phản!



Hệ thống bốc hỏa, người ngu ngốc bóc lột sức lao động của người khác như vậy cũng có kẻ đi theo, hơn nữa từng người từng người đều đặc biệt trung thành, đúng là có mắt như mù.



Cùng lúc đó ở biên giới Hoàn Châu…



Mấy xe ngựa trang trí đơn giản từ từ chạy về phía cửa ải, bánh xe kêu ken két, từng vòng từng vòng lăn về phía trước.



Con đường thông tới Hoàn Châu đã nhiều năm không sửa sang, gập ghềnh lắc lư khá khó đi, khiến buồng xe cũng theo đó mà lắc lư.



“Trình tiên sinh… Phía trước chính là cửa ải.”



Bên ngoài buồng xe ngựa có mười hộ vệ, người đàn ông đi đầu cưỡi con ngựa cao lớn.



Người đàn ông này tuy cả người mặc áo gai thường phục nhưng thân hình cao lớn, bắp thịt giống như một tảng đá cứng rắn, ngay cả quần áo thoải mái cũng bị bắp thịt làm căng phồng lên. Người đàn ông đánh ngựa tiến về phía trước, đi tới buồng xe giữa đội ngũ, bước chân chậm lại.



Lúc này, màn xe được một cánh tay thon dài vén lên, lộ ra nửa khuôn mặt của đàn ông.



“Nạn dân bên ngoài ngày càng nhiều, họ cũng muốn tới Hoàn Châu?”



Người nói chuyện không phải ai khác, chính là mưu sĩ Trình Tĩnh dưới trướng Hoàng Tung.



Người này đang ngồi ngay ngắn trong buồng xe, trên đầu gối đặt một quyển thẻ tre viết đầy chữ nhỏ.



Đi đường vất vả trong mấy chục ngày liên tiếp, nhìn anh ta gầy đi không ít, quầng mắt xanh đen, sưng lên.



“Thuộc hạ từng hỏi rồi, tất cả đều là nạn dân muốn nương nhờ vào Hoàn Châu...”



Trình Tĩnh rủ mí mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Thế sao...”



Dứt lời, anh ta buông màn xe xuống, cản ánh mặt trời chói mắt nhuốm màu vàng cam ở bên ngoài.



Trình Tĩnh phụng lệnh Hoàng Tung, đích thân tới thương lượng quyền sở hữu con trai duy nhất của quận thủ quận Ngọa Long Hạo Châu với Hoàn Châu.



Hoàng Tung muốn thống nhất Hạo Châu, dù sao làm việc cũng phải có lý do chính đáng.



Nếu có thể vê nặn đứa con mồ côi của quận thủ Ngọa Long Hạo Châu ở trong tay, tất nhiên có thể lấy danh nghĩa vì đứa trẻ mồ côi đòi lại di sản của phụ thân đã mất mà xuất binh.



Đây cũng là một trong những mục đích Trình Tĩnh tới đây.



Ban đầu, nhiệm vụ này là của Phong Giác, dù sao Phong Giác và Phong Cẩn cũng là huynh đệ ruột thịt nên sẽ dễ nói chuyện.



Chỉ là để tránh hiềm nghi, cuối cùng vẫn phải để Trình Tĩnh thay Phong Giác làm nhiệm vụ.



Dẫu sao, Phong Giác cũng là con thứ ba dòng chính được cưng chiều của Phong thị!



Nếu các thế lực ở Hoàn Châu nghi ngờ bọn họ dương đông kích tây, bề ngoài là để Phong Giác tới đàm phán, nhưng bên trong để cậu liên hệ với Phong thị, vậy coi như nguy rồi. Vì tránh hiềm nghi, không thể không tạm thời thay đổi người, để Trình Tĩnh ra mặt.



Ra khỏi lãnh địa của Hoàng Tung, thế giới bên ngoài đều là cảnh tiêu điều, không thấy khung cảnh êm đềm thường ngày của nhà nông.



Đợi sau khi đến biên giới Hoàn Châu, thường xuyên nhìn thấy ba bốn tốp nạn dân.



Tâm tư Trình Tĩnh tinh tế, nghĩ cũng nhiều.



Anh ta đang nghĩ, quận Mậu Đức và quận Ngọa Long cùng nằm trong biên giới Hạo Châu, vì sao nạn dân ở quận Ngọa Long không chịu chạy tới quận Mậu Đức, ngược lại vòng đường xa tới Hoàn Châu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK