Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì bị làm khổ quá nhiều, đám đầy tớ đó đã sớm không vừa mắt, bằng mặt không bằng lòng với Nhan Thư Yểu và Dương Nhu Gia, nhưng người phía trên yêu cầu bọn họ phải đáp ứng tất cả yêu cầu của hai người đó, bọn họ chỉ có thể nhắm mắt mà nhịn. Trong lòng lại độc ác nguyền rủa hai người kia, mong hai người đó sớm chết đi.



“Hai con khốn kia, nếu không phải số tốt, gả cho đúng người thì làm gì có chuyện đến giờ bọn chúng vẫn láo xược kiêu ngạo như vậy?”



Mấy vú già nha hoàn tụ tập với nhau trong góc vừa uống rượu vàng vừa chửi rủa, uống được hai chén thì mặt đỏ tai hồng, miệng cũng bắt đầu ăn nói lung tung.



Làm cách nào để một nhóm phụ nữ không cùng tuổi tác đứng trên cùng mặt trận chiến đấu?



Đương nhiên là để chửi cùng một đối tượng bọn họ ghét rồi!



Bình thường, những nha hoàn vú già đó vì một vài phần thưởng hoặc được xuất hiện trước mặt chủ nhân mà lục đục với nhau không ít.



Ta nhìn ngươi không vừa mắt, ta thấy ngươi thì khó thở, lắm mồm lắm miệng sau lưng nhau, hắt nước bẩn lên người nhau cũng là chuyện thường tình.



Đương nhiên, bọn họ cũng không dám làm những chuyện này quá trắng trợn, nếu không, lỡ khiến chủ nhân không vui vẻ, bọn họ sẽ bị bán ra khỏi phủ.



Những ngày gần đây, bọn họ phải chịu đủ chiêu trò “hãm hại” của Nhan Thư Yểu và Dương Nhu Gia nên tạm thời thống nhất chiến tuyến, đối tượng mắng chửi, oán giận và nguyền rủa sau lưng đều đổi thành hai người kia. Các nha hoàn và vú già vốn có quan hệ không tốt với nhau cũng có thể tụ tập lại để buôn chuyện.



“Hừ, bọn họ cũng chẳng càn quấy được bao lâu đâu, hai ả vừa mù vừa vụng.” Một nha hoàn có tướng mạo hơi cay nghiệt nói: “Đã đến lúc nào rồi, đàn ông trong nhà vẫn chưa biết còn sống hay đã chết, bọn chúng còn có tâm trạng ngày ngày tô tô vẽ vẽ, làm gì mà son phấn. Đợi đến lúc đàn ông của bọn chúng chết thật rồi, bọn họ... hừ, cái mạng này cũng đến đường cùng thôi. Cứ để bọn chúng kiêu ngạo đi, sớm hay muộn cũng phải khóc thôi.”



Một người đàn bà khác trông trắng trẻo mập mạp, tròn vo, trông rất hiền lành, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một người nhiều chuyện thích chia rẽ người khác.



“Ta lại thấy hai đứa trẻ kia rất đáng thương, ngày nào cũng khóc lóc, khóc đến mức khàn cả giọng. Người khác nhìn vào đều thấy đau lòng, nhưng hai người làm mẹ kia thì không thèm để ý tới, dù gì bọn nó cũng là do chúng dứt ruột đẻ ra, đúng là nhẫn tâm vô tình! Bây giờ mới được bao lâu đâu, bọn trẻ đã gầy như ăn mày rồi.”



Mọi người tụ tập lại đây trách móc Nhan Thư Yểu và Dương Nhu Gia nhẫn tâm vô tình, không quan tâm chồng con, chỉ biết ăn uống hưởng vui, sắp chết vẫn còn cố trang điểm. Không biết khi chồng mất thật rồi, địa vị của bọn họ cũng sụp xuống, không có con trai, cả đời này của bọn họ không còn hy vọng gì nữa.



“Tùy tiện tóm một người không biết chữ còn biết những đạo lý này, hai người kia lại không biết, làm con nhà phú quý chưa chắc đã tốt.”



Mọi người cực kỳ đồng ý với câu nói này.



Nhan Thư Yểu và Dương Nhu Gia là phu nhân nhà sĩ tộc đọc không biết bao nhiêu sách vở, nhưng đạo lý mà hai cô biết còn không nhiều bằng đám người không biết chữ nào như bọn họ.



Vô hình trung, mấy người này sinh ra cảm giác ưu việt hơn cả “phu nhân sĩ tộc”.



Nói dai nói dài, bọn họ còn bịa ra một vài lời đồn có đầu có đuôi. Ví dụ như Nhan Thư Yểu và Dương Nhu Gia lạnh lùng với con chồng như thế, khả năng cao là vì trong lòng bọn họ có người khác, nói không chừng còn nuôi mấy người trai lơ, đoán thêm một lúc nữa, có lẽ ngay cả con cũng không phải con của chồng...



Bọn họ nói đủ rồi, thỏa mãn cơn nghiện buôn chuyện, lúc này mới lưu luyến không rời mà tách nhau ra.



Hôm sau, họ nhận được một tin tốt khiến họ thấy vui khi người khác gặp họa, đồng thời cũng là bằng chứng Nhan Thư Yểu và Dương Nhu Gia không đứng đắn!



Trượng phu của Nhan Thư Yểu, chư hầu Dương Đào đang bị phản quân đẩy vào đường cùng, thà rằng vợ con bị giết hết, anh ta cũng không chịu đầu hàng.



Đám nha hoàn nghe được tin tức như vậy, trong lòng vui như mở cờ, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ thương cảm, đối xử với Nhan Thư Yểu và Dương Nhu Gia cũng thất lễ hơn nhiều, thậm chí còn tỏ thái độ. Hết hy vọng rồi, hai người phụ nữ bị vứt bỏ còn có thể chống chọi được bao lâu? Dù sao cũng chẳng sống được bao lâu nữa.



Nhan Thư Yểu và Dương Nhu Gia phát hiện những nha hoàn vốn còn có thể sốc tinh thần theo dõi hai cô, giờ càng ngày càng lười biếng rảnh rỗi.



Thái độ thay đổi nhiều như thế, hai cô lập tức đoán được bên Dương Đào xảy ra chuyện gì.



Để tính sổ cơn giận mấy ngày nay của bọn họ, đám đầy tớ cố ý để lộ tin tức Dương Đào từ bỏ hai người, cười trên nỗi đau của người khác, chuẩn bị xem trò hay.



Không ngoài dự đoán của bọn họ, hai người phụ nữ điên nông cạn này lại vừa khóc lóc vừa la hét, thậm chí còn ra tay với bọn họ.



“Đồ điên!”



Những đầy tớ luôn coi việc phục vụ sĩ tộc là niềm kiêu ngạo như bọn họ, đã bao giờ gặp phải người phụ nữ nào dã man như vậy đâu?



“Thư Yểu, chắc cũng sắp đến lúc rồi nhỉ?”



Dương Nhu Gia bình tĩnh lại, đau lòng nhìn con trai đã gầy rộc đi, ban đầu nó vốn là một đứa trẻ trắng trẻo mập mạp, bây giờ lại trông đáng thương như thế này.



Có điều, cô không còn cách nào khác nữa.



Sau khi sinh xong, hai đứa con trai vẫn luôn sống an nhàn sung sướng, thường xuyên tùy hứng khóc lóc. Kế hoạch của cô và Nhan Thư Yểu không thể xảy ra bất cứ sai sót nào, chỉ có thể tự dặn lòng phải quyết tâm bỏ đói hai đứa con, thay đổi thói quen hở ra là khóc lóc của bọn trẻ, đồng thời để các nha hoàn luôn theo dõi bọn họ thả lỏng cảnh giác.



Bây giờ xem ra, hiệu quả của kế hoạch này cực kỳ tốt, đám nha hoàn này hận bọn họ đến tận xương cốt, đồng thời còn coi thường bọn họ hơn cả bụi bặm, căn bản sẽ không nghĩ tới kế hoạch bỏ trốn của bọn họ. Vì sao Nhan Thư Yểu và Dương Nhu Gia lại phải gây khó dễ cho người dưới như thế? Còn không phải để cố hết sức ghi nhớ được dáng vẻ, thân hình, hành động cử chỉ, phạm vi hoạt động và nội dung công việc của bọn họ, tiện cho việc hai cô mượn thân phận thích hợp ôm con trốn đi sao?



Để đảm bảo kế hoạch thuận lợi, bọn họ phải cân nhắc tất cả các chi tiết, chỉ cần đợi thời điểm thích hợp rồi ra tay.



“Sắp đến lúc rồi, ngày mai ngày kia, chúng ta tìm cơ hội trốn đi, cứ tiếp tục thế này sẽ bất lợi cho chúng ta.”



Thái độ của nha hoàn với bọn họ càng lúc càng tệ, bọn họ cũng càng thích “tìm đường chết”, tính tình thể hiện ra cũng càng ngày càng xấu.



Hai ngày sau, hai người chính thức hành động.



Để không bị người khác nghi ngờ, lúc Nhan Thư Yểu và Dương Nhu Gia vừa mới lập kế hoạch đã chỉ định một vài nha hoàn chuyên đưa cơm lên, họ đã xếp hai mục tiêu mà mình nhắm trúng vào trong nhóm ấy. Vào ngày hành động, hai người bảo mục tiêu đến đưa cơm, nhân cơ hội đánh lén, đánh hai người kia bất tỉnh rồi trói lại.



Để kịp thời gian, Dương Nhu Gia đã trang điểm trước, mặc trang phục ngụy trang, cố gắng để thân hình và chiều cao của mình gần với mục tiêu.



Bởi vì vú già mục tiêu rất béo, cô buộc chặt con trên bụng mình.



Một lát sau, trông cô không khác mục tiêu là bao.



Nhan Thư Yểu giả làm một vú già tuy hơi gầy nhưng khung xương rất thô, lúc ngụy trang cũng tiện hơn nhiều, cô giấu con trai vào trong hộp cơm đã được làm rỗng. May là hai đứa trẻ con đã khóc mệt rồi, dựa vào kinh nghiệm lúc trước, trong vòng một, hai canh giờ sẽ không tỉnh lại, không cần phải lo lắng.



Các cô cũng có chút năng lực giả giọng, có thể bắt chước giọng nói của người khác giống đến chín phần mười.



Hai người ở trong phòng bắt chước lại cảnh khóc lóc la hét như mọi ngày, vừa đạp vừa đánh, vừa khóc vừa mắng, giống như song ca vậy.



Không lâu sau, hai vú già mặt xám mày tro bị đuổi ra.



Bà gầy chua ngoa nhỏ giọng mắng chửi: “Đồ đĩ, đến lúc đàn ông của các ả chết thật rồi, xem các ả còn kiêu ngạo được không!”



Bà béo lại sầu não, tức tối che mặt lại.



Lúc này, sắc trời đã bắt đầu tối dần, hai người đi đưa cơm còn bị đánh mắng một trận, nha hoàn cười trên nỗi đau của người khác cũng hơi đồng cảm một chút.



“Ôi, ta chưa từng thấy ả đàn bà nào chanh chua như vậy, quả thật làm mất mặt tổ tông mà. Lúc bọn họ đang tức giận, các ngươi hãy thông minh một tí đi, đừng chọc người ta đánh mình.” Bà béo nói: “Ăn cũng không ăn, bao nhiêu đồ ăn ngon lại phải cầm về, xem ra nửa đêm còn gọi chúng ta một lần nữa đấy.”



Nha hoàn nói: “Vậy cứ để bọn họ đói đi, nửa đêm nửa hôm ai rảnh đi đưa cơm cho bọn họ chứ? Dù sao bọn họ cũng là người sắp chết rồi, không cần phải hầu hạ làm gì.”



Lúc này trời đã tối, nha hoàn và hai vú già đứng cách nhau kha xa, giọng nói và thân hình đều không có vấn đề gì, cô ta sẽ không nảy sinh nghi ngờ.



Bọn họ dùng tay áo che che đậy đậy lên trán hoặc sườn mặt, đoán chắc bọn họ lại bị hai người đàn bà chanh chua kia đánh tím mặt rồi.



Nha hoàn vừa hâm mộ vừa đố kỵ liếc nhìn hộp đồ ăn nặng trịch trong tay người đàn bà gầy kia.



Cô ta nói thầm một câu về phía bóng lưng của hai người vừa rời đi: “Đồ ăn quý giá như thế, hai vú già ti tiện như vậy mà cũng dám ăn, không sợ tổn thọ à!”



Nhìn ngoài mặt thì Nhan Thư Yểu và Dương Nhu Gia rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng hoang mang vô cùng.



May mà hai đứa trẻ đã ngủ rồi, không có sức khóc lóc nữa, bọn họ hữu kinh vô hiểm đi khỏi cửa hông, ra bên ngoài phủ.



Nhan Thư Yểu và Dương Nhu Gia đã cẩn thận khảo sát từ trước, hai vú già này bình thường không tuân thủ quy tắc lắm, thường xuyên cầm ít tiền ra ngoài bài bạc.



Đối tượng bài bạc hầu hết là lưu manh hoặc là gia đinh trong phủ, những gia đinh này rất khôn khéo, thường xuyên tụ lại với nhau lừa tiền của hai người kia.



Bởi vậy, hai người không tuân thủ quy tắc ra khỏi phủ cũng là chuyện bình thường, căn bản không có ai nghi ngờ.



Sau khi hai người ra khỏi phủ, tìm một ngõ nhỏ để thay bộ trang phục khác, dự định hừng đông mở cửa thành sẽ trà trộn vào dân chúng, trốn ra khỏi thành.



“May mà hai đứa nhóc này bị đói gầy đi một tí, bằng không, trông là đã biết không phải con nhà dân thường rồi...”



Hai người cho hai đứa trẻ ăn no, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.



“Chắc mấy ngày nay, bọn trẻ đói lắm rồi, chưa gì đã ăn nhiều như thế.”



Dương Nhu Gia nói: “Vẫn còn tốt hơn là mất mạng.”



Sau khi trời sáng, hai người giả trang thành nông phụ ở góa, chia nhau ra khỏi thành, mua hai con lừa đi đường. Vietwriter.vn



Các cô đã nghênh ngang rời khỏi đó rồi, người giám sát bọn họ mới phát hiện ra hai thi thể bị giấu trong góc.



Các cô biến mất rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK