Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói Hoa Uyên cũng mang theo mấy phần run rẩy điên cuồng, đâu còn dáng vẻ nho nhã điềm tĩnh ngày thường?



Lữ Trưng bị bóp chặt đến nỗi vành mắt đỏ ửng, chưa từ bỏ ý định hỏi lại một lần.



“Rốt cuộc ngươi là yêu quái phương nào? Ngươi không phải là Hoa Uyên!”



Quá tà ma, cái này còn đáng sợ hơn trúng tà.



Mặc dù biết Hoa Uyên có bệnh mất trí rối loạn điên cuồng, nhưng trải qua thời gian dài sinh hoạt bình thường, người bên cạnh cũng không coi đó là chuyện to tát gì.



Hoàn toàn không nghĩ tới, một khi Hoa Uyên phát bệnh thì sẽ muốn mạng người!



“Đương nhiên ta không phải là cái đồ ngu xuẩn kia.” Hoa Uyên cười lạnh: “Ta tên Cát Lâm, con của hổ bí tướng quân Cát Xuân trước kia.”



Hổ bí tướng quân Cát Xuân?



Lữ Trưng ngơ ngác một lúc, không thể nhớ ra người đó là ai. Anh ta không biết nhiều về Nam Thịnh, chỉ giới hạn ở các chư hầu hiện nay cùng với lịch sử làm giàu của tổ tiên bọn họ. Cát Xuân là nhân vật trước khi Nam Thịnh bị diệt quốc, bởi vì nguyên nhân cái chết tương đối cấm kỵ nên hầu như không ai nhắc đến tên ông ta.



“Ta cảnh cáo ngươi lần nữa, đừng ngăn cản ta, nếu không, ta không ngại để cho An Thôi mất đi một trợ thủ đắc lực!”



Lữ Trưng chợt mở to hai mắt, thần kinh căng cứng.



“Giết tù binh Nam Man thì có gì tốt? Chỉ là để báo thù sao?”



Người này không có ý thức đại cục!



Trên thực tế, “Cát Lâm” thật sự không có thứ đó, gã căn bản không để An Thôi vào trong mắt. Đối với người xuất thân trong gia đình võ tướng như “Cát Lâm” mà nói, An Thôi chính là con cháu thế gia bất tài, muốn sống muốn chết đều không liên quan đến chuyện của gã, gã chỉ muốn báo thù.



“Nếu không thì sao?” “Cát Lâm” cười lạnh, nói: “Nếu không phải là vì báo thù, bản tướng cần gì phải khoan nhượng những thứ ngu xuẩn các ngươi?”



“Nam Man có thù oán với ngươi sao?”



Lữ Trưng không biết nhân cách phân liệt, “Cát Lâm” này chỉ là nhân cách được Hoa Uyên tưởng tượng ra, anh ta còn nghĩ rằng đây là vong hồn Cát Lâm nhập vào người.



“Tất nhiên là có thù oán, còn là huyết hải thâm thù.” “Cát Lâm” cười lạnh một tiếng, nói: “Lần này coi như ngươi gặp may, nếu lần sau còn nhúng tay làm loạn nữa, ta bảo đảm ngươi chết thế nào cũng không biết được. Ngươi cũng đừng nghĩ đến việc để cho cái đồ ăn hại An Thôi kia giúp ngươi, lòng căm thù của hắn đối với Nam man chỉ sâu chứ không cạn!”



Lữ Trưng sợ đến mức đôi môi trắng bệch.



Gặp ma giữa ban ngày rồi!



Khi “Cát Lâm” rời đi một lúc lâu, Lữ Trưng mới buông tay cầm đao ra, thân đao rơi xuống đất phát ra âm thanh loảng xoảng.



Không phải tất cả các chư hầu trong liên minh đều muốn diệt tộc Nam Man, nhưng không thể phủ nhận, bọn họ đều sợ mối đe dọa tiềm tàng từ Nam Man.



Nam Man cũng đã từng bị Nam Thịnh chèn ép đến không ngóc đầu lên được, muốn bóc lột thì bóc lột, muốn đàn áp thì đàn áp, yếu như con gà trên mâm.



Ai có thể ngờ rằng mấy chục năm sau, bốn bộ tộc Nam Man mang theo khói lửa phẫn nộ cuốn sạch toàn bộ lãnh thổ Nam Thịnh?



Cửa lớn đế đô bị buộc phải mở ra, hoàng thất bị bọn chúng giết hại gần hết, dân chúng trong thành gần như không có ai còn mạng.



Cho dù ngươi là sĩ tộc ngồi tít trên cao hay là ăn mày thấp kém dơ dáy, dưới lưỡi đao chém giết của Nam Man thì chỉ còn lại oan hồn.



Dưới thời buổi loạn lạc, không người nào không oán.



Cho dù lý trí nói cho bọn họ biết nên giữ lại tù binh, bóc lột sức lao động kiếm lợi từ bọn chúng, nhưng trên mặt tình cảm càng nghiêng về hướng diệt tộc hơn.



Diệt Nam Man rồi, họ hoàn toàn thoải mái.



Trong lòng vốn đã có suy nghĩ này, Hoa Uyên lại châm dầu vào lửa, thái độ An Thôi lại cương quyết, những người theo phe phái trung lập cũng đầu hàng.



Dù Lữ Trưng phản đối thế nào đi nữa cũng không giải quyết được việc gì.



Nhưng không ngờ Hoa Uyên lại làm mới giới hạn của anh ta, làm ra hành vi man rợ khiến cho người ta căm phẫn.



Lúc Lữ Trưng nghe nói ngay đến cả thai nhi trong bụng phụ nữ có thai cũng không buông tha, anh ta hoàn toàn phẫn nộ rồi.



Anh ta không nói hai lời đã xách kiếm đi tìm Hoa Uyên, dáng vẻ hung hăng ai nhìn thấy cũng không dám ngăn cản.



Lữ Trưng tay trái cầm vỏ kiếm, tay phải cầm thanh kiếm dài, gạt binh lính tiến lên có ý định ngăn cản anh ta ra, nâng kiếm chỉ vào Hoa Uyên mắng chửi: “Ngươi có còn là người không? Sách thánh hiền đọc được đều bị chó nhai hết rồi sao! Ngươi đúng thật là súc sinh! Súc sinh có hiểu hay không!”



Xuất thân của Lữ Trưng vốn cũng không tốt đẹp gì, bình thường còn có thể kiềm chế nhưng một khi đã tức lên rồi, phong độ kiềm chế gì gì đó đều có thể ném sang một bên.



“Những phụ nữ trẻ em kia vô tội biết bao!”



Đánh trận thì đánh trận, giết người thì giết người, má nó giết thai phụ nước mình, thật sự muốn đá một cước bể đầu chó cái người này!



Hoa Uyên cười lạnh lui về phía sau một bước, trong nháy mắt thay đổi nhân cách “Cát Lâm”.



“Nghiệt chủng các nàng mang không vô tội! Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, hậu họa vô cùng, ngay đến điều này ngươi cũng không biết sao?”



Lữ Trưng tức giận đến nỗi đôi mắt phủ đầy tơ máu, cái người trước mắt này không có ý ăn năn chút nào, thay vào đó lại rất tự đắc.



Ai cho gã dũng khí nói ra lời này?



“Những người phụ nữ này đều là phụ nữ vô tội bị Nam Man bắt làm tù binh, tất cả đều là phụ nữ Nam Thịnh, các nàng vốn đã chịu bất hạnh, chẳng những ngươi không có lòng thương hại mà còn ra tay ác độc như vậy…” Lữ Trưng giận đến nỗi tay cầm kiếm cũng run run: “Ngươi làm như vậy có khác gì súc sinh?”



“Cát Lâm” cười nói: “Con người đều có số mệnh.”



Lữ Trưng nghe thấy điều đó hoàn toàn nổ tung, ra dáng nâng kiếm giết người.



Xem hôm nay anh ta làm sao đâm chết thằng cháu rùa này!



Cái gì con người đều có số mệnh, nếu thật sự là như vậy, tất cả mọi người ở đây đều không có tư cách tiêu diệt Nam Man để trả thù, bọn họ nên cam chịu số phận mới đúng.



Mọi người cũng không ngờ rằng Lữ Trưng lại quyết tâm muốn giết người, trong chốc lát không phản ứng kịp.



Lúc bọn họ phản ứng lại, “Cát Lâm” đã dựa vào bản lĩnh phi phàm, thành thạo đoạt lấy kiếm trong tay Lữ Trưng.

Vietwriter.vn

Lữ Trưng có võ nghệ trong người nhưng cũng không địch lại “Cát Lâm”.



Lúc anh ta cho rằng “mạng mình đã tận”, “Cát Lâm” lộ ra sát ý với anh ta chợt sợ run người lên.



“Các ngươi lui xuống hết đi, ta nói chuyện với vị này một chút.”



Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vì ngại uy thế của Hoa Uyên nên không thể không rời khỏi lều trại.



Lữ Trưng cười lạnh hỏi gã: “Ngươi lại muốn chơi trò gì?”



Hoa Uyên giơ tay lên sờ soạng ngực mình, ngay trước mặt Lữ Trưng mà lại nhấc vạt áo lên sờ đũng quần, bộ dạng như bị sét đánh.



Lữ Trưng: “...”



Hoa Uyên nói: “Nói ra ngươi có thể sẽ không tin... Ta là Liễu Hi, ta cũng không biết sao mình lại biến thành bộ dạng này.”



Lữ Trưng: “...”



Lời này có quỷ mới tin!



Tốt xấu gì Cát Lâm cũng là người chết, vong hồn chiếm giữ cơ thể người sống thì cũng có khả năng, nhưng Liễu Hi là một người sống sờ sờ, vẫn còn đang sống khỏe mạnh ở Đông Khánh đấy.



Hoa Uyên thở dài một tiếng, đặt mông ngồi xuống ghế, mơ hồ nói: “Đây cũng không phải là lần đầu tiên, ta nhiều lần tỉnh lại đều phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ. Khi ta hỏi người bên cạnh, người bên cạnh đều nói là Lan Đình Công Liễu Hi ở Đông Khánh... Nếu đã như vậy, thế thì ta là ai?”



Lữ Trưng nhìn người mấy phút trước còn muốn giết mình, nhưng bộ dạng bây giờ lại hiền lành, ngay lập tức không thể nào tiếp thu được.



Anh ta hít sâu một hơi, nói: “Ngươi đừng có giả điên giả khùng!”



Dáng vẻ Hoa Uyên ngồi trên đệm tương đối tùy tính, cũng không tức giận vì bị Lữ Trưng xúc phạm.



Gã cười nói: “Từng câu từng chữ đều là thật, giả điên giả khùng lúc nào? Không tin ngươi có thể tra hỏi ta một chút, nhìn xem đến cùng ta có phải là Liễu Hi hay không.”



Lữ Trưng thấy mặt mũi ngay thẳng của gã, không có ý kiêng kỵ trốn tránh, trong lòng ngập ngừng chần chừ.



Cái tên Hoa Uyên này có chứng mất trí rối loạn, đầu óc không tỉnh táo.



Khi Lữ Trưng hỏi về mấy vấn đề khác, Hoa Uyên đều đối đáp trôi chảy, Lữ Trưng càng không chắc chắn hơn.



“Nói thế nào ngươi cũng là trò giỏi của Uyên Kính tiên sinh, lúc ta còn nhỏ cũng học ở Lang Gia được ba năm, coi như là nửa sư huynh muội rồi. Nể chút tình cảm xưa cũ này, ngươi hãy nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại đột ngột biến thành một người đàn ông?”



Hoa Uyên thấy Lữ Trưng không có phản ứng gì, tiếp tục dùng lý lẽ và tình cảm để thuyết phục anh ta, còn lấy những chuyện đã từng trải qua lúc đi học hồi nhỏ để chơi bài tình cảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK