Tôn Lan trở về phủ, xe về đến trước cửa mà vẫn không có ai ra nghênh tiếp, cánh cổng màu sắc hơi cổ xưa vẫn đóng chặt, cửa lạnh lẽo, thậm chí ngay cả người gác cổng cũng không biết đã đi đâu. Dù tính tình Tôn Lan rất ôn hòa nhưng nhìn thấy cảnh này vẫn cảm thấy khá tức giận.
Cậu chưa kịp mở miệng thì bên tai đã truyền đến tiếng bước chân lộn xộn.
Hóa ra là quản gia nghe được động tĩnh liền vội vàng chạy tới, giờ lão đã nở nang hơn trước rất nhiều, thân hình đang phát triển theo chiều ngang.
Quản gia này vừa đến đã vội vàng thỉnh tội, Tôn Lan không mở miệng, lão cũng không thể đoán được ý đối phương.
Lão hơi chột dạ nhìn Tôn Lan, có điều Tôn Lan không chất vấn nên quản gia tạm thời thấy yên lòng hơn.
“Ta mệt rồi, hồi phủ trước đã.”
Dứt lời, cậu đi ngang qua quản gia, nhấc chân bước qua bậc cửa và đi vào phủ.
Quản gia thấy Tôn Lan không lộ vui hay buồn thì trong lòng thấy lo sợ bất an.
Lúc Tôn Lan nhìn thấy mọi thứ dường như đã có thu dọn nhưng chủ viện không hề sạch sẽ thì sự bất mãn càng tăng thêm một bậc.
Mấy hộ vệ hộ tống chuyển đồ đạc trên xe ngựa xuống, phần lớn đều là thư tịch, không chỉ có những tài liệu giảng dạy do thư viện Kim Lân gửi tới mà còn có mấy rương là giấy bút Tôn Lan học hành mấy năm nay, tất cả đều được sắp xếp ngăn nắp.
Còn có một số vật phẩm tùy thân và quần áo của Tôn Lan nữa.
Ngày đầu tiên trở về hơi muộn, Tôn Lan ôn tập bài, định mai sẽ đi tìm các bạn khác để tìm hiểu tình hình, làm quen với phong cách dạy học của các phu tử thư viện. Cậu và Phong Nghi đã bỏ học hơn hai năm, không biết đám phu tử “bệnh hoạn” của thư viện Kim Lân kia có nghĩ ra trò gì mới không nữa.
Đêm mùa đông tới rất nhanh, Tôn Lan sai người châm thêm mấy ngọn đèn chiếu sáng, dùng bữa xong, luyện một bộ quyền rồi tiếp tục đọc sách.
Khoảng đến giờ Hợi, cũng tức là khoảng chín giờ tối, hộ vệ theo hầu nhẹ giọng gọi cậu.
“Chuyện gì?”
“Quản gia mới tới, nói là sắc trời đã tối, khuyên lang quân đi ngủ sớm.”
Tôn Lan hỏi: “Giờ đã là giờ nào rồi?”
Cậu chưa định đi ngủ, chắc vẫn chưa tới giờ ngủ thường ngày.
Người hầu trả lời: “Đầu giờ Hợi ạ.”
Vẫn còn sớm mà, còn cách thời gian cậu thường đi ngủ một canh giờ.
Tuy nhiên...
“Thôi, sáng sớm ngày mai còn có khá nhiều việc, đi ngủ sớm cũng tốt.”
Trong phủ chỉ có một mình cậu, chuyện nhân tình thăm viếng gì đều phải qua tay cậu, chuyện vặt cũng có rất nhiều.
Nhưng Tôn Lan không ngờ trong phòng mình lại có “niềm vui bất ngờ”, hoặc có thể nói là “kinh hãi” đang chờ cậu.
Sau khi tắm rửa qua loa, Tôn Lan mặc đồ ngủ, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Ánh sáng trong phòng lờ mờ, cậu lại hơi buồn ngủ nên mơ màng tiến vào trong chăn.
Lúc vừa vào trong chăn, sự ấm áp khiến Tôn Lan không kìm được thở dài.
Từ nghèo chuyển sang giàu thì dễ thích ứng chứ từ giàu trở lại nghèo thì rất khó.
Ở quân doanh hơn hai năm, khi nào cũng ngủ trên giường đệm lạnh buốt cứng cáp, mùa đông mỗi khi chui vào chăn cứ như vào hầm băng vậy, phải nằm cuộn người lại, đợi cơ thể làm ấm chăn thì mới dễ chịu hơn. Tôi tớ trong phủ tuy lười biếng nhưng vẫn nhớ dùng lò sưởi tay để làm ấm chăn cho cậu, nên chưa đến mức không còn thuốc chữa. Nghĩ vậy, Tôn Lan duỗi thẳng hai chân, bàn chân lạnh buốt đột nhiên đụng phải hai cái gì đó mềm mại, không chỉ mình cậu bị nhiệt độ này làm giật mình đến tỉnh cả ngủ mà vật kia cũng bị bàn chân lạnh băng của cậu làm run rẩy.
“Cái gì vậy...”
Tôn Lan nghiêm nghị quát lớn, giật mình bật dậy, vừa rụt hai chân lại vừa hất tấm chăn lên.
Vật kia cũng phản ứng rất nhanh, định đưa hai tay ra ôm chân cậu vào lòng.
Đúng là thứ không biết xấu hổ.
Tôn Lan nhanh chóng cầm lấy bội kiếm, xoạt một tiếng, rút trường kiếm ra định giết yêu vật.
Hộ vệ bên ngoài nghe thấy tiếng động thì vội vàng xông vào, chưa kịp nhìn thấy gì thì đã nghe thấy tiếng phụ nữ khóc lóc van xin.
Hai hộ vệ gác đêm nhìn nhau, ăn ý lui ra sau một bước, hỏi thăm chuyện gì xảy ra.
Tôn Lan vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngác nhìn cô gái trần truồng đang nằm ngang cuối giường, giờ mới hiểu ra ban nãy hai chân đụng phải thứ gì, lập tức vừa thẹn lại giận, nắm chặt bội kiếm trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không có gì, ra ngoài hết đi!”
Hộ vệ ngầm trao đổi ánh mắt rồi lặng lẽ ra ngoài không nói gì.
Bội kiếm của Tôn Lan vẫn chưa rời khỏi người, lạnh lùng thắp sáng cả căn phòng rồi nhìn sang cô gái trần truồng đang quỳ ở cuối giường.
Một mái tóc đen dài xõa ngang lưng, có một vài lọn trượt trên vai làm nổi bật làn da trắng mịn.
Tôn Lan khó khăn di chuyển ánh mắt.
“Ngươi từ đâu đến?”
Cô gái, hoặc có thể nói là thiếu nữ này, cô ta cũng chỉ mới khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, dáng dấp đã phát dục không tệ.
“Nô tỳ đến làm ấm chân cho đại lang quân.”
Ấm chân?
Cởi trần trùng trục leo lên giường cậu làm ấm chân cho cậu à?
Tôn Lan đúng là biết thêm vài kiến thức, ấm chân thì kiếm lò sưởi tay không phải tốt hơn cô nàng này à, sao cứ phải tìm một người đến chiếm giường cậu vậy?
Hơn nữa, mặc đủ quần áo làm ấm xong là được, chứ cởi trần trùng trục như vậy là có ý gì?
Tôn Lan đứng xa xa, vô cùng thẳng thắn nói ra những suy nghĩ này trong lòng mình, thiếu nữ nghe xong, vừa thẹn thùng vừa vô cùng xấu hổ.
“Nô gia, nô gia đến cũng là để phụng dưỡng đại lang quân...”
Làm ấm chân, nói thẳng ra là nha đầu thông giường, không cần bất kỳ danh phận gì, còn chẳng bằng tiện thiếp.
Họ dùng cơ thể của mình làm ấm chăn, làm ấm chân cho chủ nhân, nếu chủ nhân có nhu cầu thì cũng có thể dùng các cô để phát tiết. Vietwriter.vn
Năm đó, Khương Bồng Cơ làm náo loạn một trận, các nhà các hộ đều thông minh ra, không dám có mấy quý thiếp, lương thiếp, tiện thiếp gì đấy, vì công lao của họ không đủ, căn bản không có tư cách nạp thiếp. Một khi nạp thiếp tức là dính vào tội danh vượt quá quyền hạn, nhẹ thì mất chức, nặng thì gây họa cho cả nhà. Nhưng đàn ông cả đời không thể chỉ có một chính thất phu nhân được. Cho dù đồ ăn có ngon đến mấy, ăn vài năm cũng sẽ thấy chán, cũng muốn đổi khẩu vị.
Cho dù là một đống phân chẳng tươi mới, nhưng chỉ cần đám đàn ông đó chưa từng ăn thì bọn họ đều muốn nếm thử.
Bởi vậy, nha đầu ấm chân có thêm một ý nghĩa khác.
Họ không chỉ chịu trách nhiệm làm ấm chân cho chủ nhân mà còn phải làm ấm người ấm lòng cho chủ nhân, phải ngủ cùng chủ nhân.
Lúc ở quân doanh, Tôn Lan đã quen nghe những lời thô tục này của binh sĩ rồi, mưa dầm thấm đất nên cậu không còn ngây thơ nữa, vừa nghe đã hiểu hàm ý trong lời thiếu nữ.
“À, quản gia phái ngươi tới đây?”
Cậu cười lạnh một tiếng, thị nữ kia nghe vậy thì run lẩy bẩy.
Ừm...
Nhiệt độ trong phòng không cao, cô gái kia lại trần trùng trục, không run lên mới là chuyện lạ.
“Từ khi nào mà một hạ nhân cũng có thể nhúng tay vào chuyện riêng của chủ nhân, lo nhiều chuyện trong phòng chủ nhân như vậy?”
Tôn Lan nghĩ trọc đầu cũng không nghĩ ra, cậu vừa về nhà một đêm mà đã có nha đầu to gan như vậy muốn bò lên giường cậu rồi.
Coi cậu là cái gì?
Nghĩ thôi đã thấy tức rồi!
Nha đầu ấm chân nước mắt lưng tròng, ánh nến càng làm lộ vẻ đáng thương động lòng người của cô ta, đặc biệt là cơ thể không hề có gì che giấu kia càng kích thích với những thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết. Nếu là những lang quân phú hộ bình thường, chắc hẳn đã ôm người rồi, mỡ dâng tới miệng mèo thì sao lại không ăn. Nhưng Tôn Lan lại cảm thấy nhục nhã, xấu hổ vì bị người ta lường gạt, cậu chỉ mũi kiếm vào nha đầu mà nói: “Cút ra ngoài!!”
“Cút ra ngoài, bảo quản gia lăn tới đây, ta thật sự muốn hỏi lão, một hạ nhân như lão có phải muốn lật trời rồi không!”
Quản gia làm không được việc vậy mà còn muốn dùng cách tặng phụ nữ để làm cậu vui lòng, vừa nghĩ đã thấy buồn nôn rồi.
Chẳng qua chỉ là một hạ nhân mà định đùa bỡn chủ nhân, còn dùng thủ đoạn thấp kém, buồn nôn như vậy!!
Chủ mẫu của các gia đình sĩ tộc bình thường chắc chắn sẽ sắp xếp nha đầu cho con trai dòng chính sắp thành niên để dạy chuyện thế sự.
Cự tuyệt hay chấp nhận thì vẫn phải hỏi ý kiến người trong cuộc.
Một quản gia mà thật sự xem mình là cha mẹ cậu sao?