Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Đào không hiểu lắm, hỏi: “Như thế là sao?”



Ánh mắt Nhan Lâm mang theo mấy phần lạnh lẽo, anh ta nói: “Quân sư, mưu sĩ Phong Chân dưới trướng Liễu Hi là nhân sĩ quận An Sơn ở Chương Châu, vốn dĩ cũng xuất thân sĩ tộc nên hắn hiểu rất rõ thế lực bên trong Chương Châu. Nhà nào có thể quy thuận, nhà nào không thể lôi kéo, hơn phân nửa trong lòng hắn biết rõ.”



Bởi vậy nếu bọn họ muốn sắp đặt, Nhan Lâm không thể chọn người của Dương Đào.



Muốn dùng được khổ nhục kế còn phải xem đối tượng, dùng khổ nhục kế để chống lại gã súc sinh Phong Chân không tim không phổi kia thì không có chút tác dụng nào.



Dù có đánh chết người thì anh ta cũng sẽ không tin tưởng.



“Thần đã chọn được người rồi.”



Dương Đào hỏi: “Ai vậy?”



“Triệu thị.”



Triệu thị của Triệu Thiệu.



Năm đó Triệu Thiệu hại chết Dương Kiển, dẫn một nhà mười mấy người đến nhờ cậy Ngụy Đế Xương Thọ Vương, sau này theo Ngụy Đế đi phiêu bạt Nam Thịnh một phen rồi lén lút chạy về Đông Khánh, còn làm khách khanh của Hứa Bùi. Có thể nói đây là người chạy nhanh nhất, xảo quyệt lươn lẹo giống như con cá chạch vậy.



Dương Đào cũng là người ân oán phân minh, anh ta chỉ muốn mạng của kẻ thù giết cha, không quăng lửa giận lên người trong gia tộc Triệu thị.



Nhưng mà Dương Đào không chủ động giết người, đám người Triệu thị cũng không dám an tâm hoàn toàn.



Bọn họ cả ngày lo lắng đề phòng, rất sợ Dương Đào nhớ lại món nợ cũ rồi tìm bọn họ tính sổ, đến lúc đó e là trốn không kịp.



Khi Khương Bồng Cơ đánh tới, Triệu thị là vui vẻ nhất.



Triệu thị đầu hàng quân địch là chuyện không bất ngờ chút nào.



“Ý của Thiếu Dương là sử dụng bọn chúng làm kẻ giả vờ đầu hàng? Chuyện này... Huynh có tự tin là không phải tự đào hố chôn mình chứ?”



Dương Đào không giết những người khác trong Triệu thị nhưng những năm gần đây vẫn âm thầm chèn ép, khi tâm trạng không tốt sẽ chèn ép bọn họ cho hả giận.



Trên phương diện lợi ích mà nói, Triệu thị và Dương Đào như nước với lửa.



Làm sao Triệu thị có thể trợ giúp Dương Đào hoàn thành mưu kế giả vờ đầu hàng chứ?



Người ta không quay lưng bán đứng Dương Đào đã tốt lắm rồi.



Nhan Lâm gật đầu rồi lại lắc đầu.



“Trước mắt mà nói thì Triệu thị là thích hợp nhất, đám người Phong Chân có nghi ngờ ai cũng sẽ không nghi ngờ bọn họ đâu.” Nhan Lâm nói: “Bất kể là Triệu thị hay những sĩ tộc khác sau khi sự nghiệp gia tộc phát triển cũng phải đối mặt với một đống vấn đề, đó là số lượng người trong tộc tăng vọt, các chi trong tộc lại mâu thuẫn đấu đá. Huynh đệ ruột thịt còn bất hòa với nhau, huống chi là một đại gia tộc, không thể nào tất cả đều đồng lòng.”



Giả vờ đầu hàng, đám người Dương Tư cũng nghĩ đến, nhưng bọn họ không ngờ Dương Đào lại đặt hy vọng giả vờ đầu hàng vào Triệu thị.



Chiêu “kiếm tẩu thiên phong*” này... không khỏi quá kỳ quái.




* Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.



Nhan Lâm âm thầm phái người bắt giữ cha mẹ già và vợ con của mục tiêu, đối phương không muốn cũng chỉ có thể làm theo. Bởi vì huyện lệnh Đãng Phòng ngay cả đánh cũng không đánh đã đầu hàng, viện quân mà Dương Đào phái đi còn bị Phù Vọng dẫn người bao vây diệt sạch, chuyện này làm sĩ khí ở Chương Châu giảm xuống rất thấp.



Phù Vọng mượn thế đó dẫn binh đẩy xuống phía Nam rất dễ dàng, trong vòng một tháng đã thu hoạch được không ít.



Thấy thế cục ngày càng trở nên rõ ràng, những sĩ tộc ban đầu còn do dự lập tức phản bội, mật thư gửi đi cũng nhiều hơn, nội dung cũng không còn hàm hồ mập mờ nữa. Phù Vọng nhìn xong cười lạnh, từng bức từng bức thư “quý giá” gửi đến, phải đưa những thứ này cho chủ công xem mới được.



Nói dễ nghe hơn thì là những người này rất biết điều, biết thời thế. Nói khó nghe thì chính là không có khí phách, không thể trọng dụng! Dương Đào còn chưa bại bọn họ đã tự bôi nhọ danh tiếng của mình trước, âm thầm “liếc mắt đưa tình” với kẻ địch. Loại người có nhân phẩm như vậy chủ công có thể yên tâm sử dụng hay sao?



Lấy một ví dụ, nếu như ngày nào đó chủ công bất hạnh rơi vào hoàn cảnh của Dương Đào, có phải đám tiểu nhân này cũng sẽ nhảy ra thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại hay không?



Phù Vọng cười lạnh nói: “Hừ, một lần bất trung, trăm lần không dùng, bọn họ vẫn chưa hiểu tính cách của chủ công rồi.”



Dựa theo tình hình chiến sự, sĩ tộc phản bội cũng nhiều, thậm chí có người đưa cả gia đình tới nhờ cậy.



“Triệu thị? Triệu thị nào?”



Sĩ tộc cùng họ rất nhiều, ở Chương Châu cũng có mấy nhà họ Triệu.



Dương Tư liếc nhìn, thần thần bí bí cười nói: “Hóa ra là Triệu thị này.”



Sĩ tộc trong họ nhà Triệu Thiệu, Dương Tư vẫn còn một mối “nghiệt duyên chưa giải quyết” với Triệu Thiệu.



Năm đó trong Hồng Môn Yến, Triệu Thiệu giễu cợt Dương Tư là con của kỹ nữ, Dương Tư lập tức trả đũa lại, sau này vẫn không thể dập tắt lửa giận.



Bàn về độ thù dai thì Dương Tư có thể nằm trong top ba.



Không lâu sau khi chủ công dẫn người công phá thành Sơn Ủng, Dương Tư lén lút che giấu tung tích của Triệu Thiệu, thấy Triệu Thiệu bị mấy lưu dân hành hạ cho mệt mỏi rã rời cả thể xác lẫn tinh thần, lại thấy tận mắt Triệu Thiệu chịu hình phạt tra tấn bằng sái bồn*, lúc này mới hài lòng xóa đi chữ “thù” này.




* Sái bồn là một cái hào to chứa nhiều rắn độc, để Trụ Vương và Đát Kỷ tiêu khiển, bằng cách lột hết y phục nạn nhân rồi xô vào để cho rắn cắn đến chết.



Do Triệu Thiệu nên Dương Tư không có ấn tượng gì tốt với Triệu thị.



Phong Chân nói: “Mấy năm gần đây Triệu thị nơm nớp lo sợ, e rằng sống không dễ dàng gì.”



Dương Tư cười nói: “Bọn họ sống tốt mới là lạ đó. Triệu Thiệu lại chính là kẻ thù giết cha của Dương Đào, bây giờ Triệu thị lại là thủ hạ sống nhờ cậy vào Dương Đào, có thể không ngoan ngoãn cụp đuôi lại à? Vào lúc này chúng ta mang binh tấn công Chương Châu, sợ là Triệu thị phải vui mừng khôn xiết ấy chứ.”



Nhìn xem, người ta giờ đây đã vội vàng nhào tới rồi.



Triệu thị thật lòng có ý nhờ cậy, không những dâng lên không ít gia sản để dành mà còn dâng lên vật cống nạp tốt nhất.



Đó là mấy tấm bản đồ vẽ những nơi trọng yếu ở Chương Châu, chủ yếu là bản đồ về lưu vực sông, trên đó còn đánh dấu những nơi Dương Đào đóng quân.



“Đây quả thật là đồ tốt, nhưng mà... Quân sư cảm thấy có thể tin sao?”



Mới đầu Phù Vọng còn mừng rỡ, nhưng mà chợt thấy hoài nghi, cái bánh lớn như vậy rơi từ trên trời xuống khiến gã hơi khó tin.



Dương Tư hỏi Phong Chân: “Có thật mối quan hệ giữa Triệu thị và Dương Đào như nước với lửa không?”



Phong Chân đáp: “Dương Đào thường xuyên chèn ép Triệu thị, vậy huynh nói xem quan hệ giữa bọn họ tốt hay không tốt?”



“Nói như vậy, tấm bản đồ này là thật?”



Phong Chân nhíu mày nói: “Triệu thị quy thuận là thật nhưng mà chuyện tấm bản đồ này còn phải bàn bạc thêm. Tướng quân không phiền thì lại phái người đi dò xét xem sao.”



Sau khi dò xét thử thì kết quả là không có vấn đề gì.



Thứ đồ như bản đồ quân sự này không phải người nào cũng có thể sở hữu, nếu không sao có thể gọi là bí mật quân sự được?



Dùng nó làm vật cống nạp thì tương lai của Triệu thị mới có hy vọng, làm sao dám dâng lên đồ giả khiến mất lòng đôi bên chứ?



Phong Chân nói: “Triệu thị bị Dương Đào chèn ép, nếu lại đắc tội với chủ công nữa thì bọn họ còn có đường sống à? Làm thế chẳng khác nào muốn chầu trời sớm.”



Sau khi chứng thực được bản đồ là thật, hầu như trong lòng mọi người không còn phòng bị nữa.



Cảnh sông núi trong tấm bản đồ thủy vực xung quanh Chương Châu mà đám thủy phỉ vẽ lúc trước không được rõ ràng lắm.



Giờ có thêm tấm bản đồ này hỗ trợ, độ khó khi đánh chiếm Chương Châu sẽ giảm xuống rất nhiều.



Tâm trạng Phù Vọng thả lỏng hơn chút: “Có lẽ chúng ta còn chiếm được Chương Châu trước khi chủ công bức lui Nhiếp thị ấy chứ.”



Nào ngờ đây chẳng qua là ván cờ hiểm độc mà Nhan Lâm bày ra thôi.



Bản đồ phần lớn là thật, chỉ có một số chi tiết nhỏ trong đó là giả, nhưng mà những chi tiết nhỏ này đã đủ để gây ảnh hưởng đến toàn bộ tình hình trận chiến.



Dương Đào hỏi người bạn nhỏ nhà mình.



“Thiếu Dương khó chịu với Triệu thị từ lâu rồi ư?”



Nhan Lâm dùng ánh mắt hỏi lại. Vietwriter.vn



Dương Đào nói: “Một khi thất bại trên chiến trường, đám người Phù Vọng sẽ phát hiện tấm bản đồ là giả, e rằng Triệu thị là người dâng bản đồ lên sẽ phải gánh toàn bộ trách nhiệm.”



Bất kể là Triệu thị trở mặt thật hay giả vờ trở mặt, kết quả vẫn là mất đầu.



Nhan Lâm nói: “Giết gà dọa khỉ, để cho đám người muốn rục rịch ngóc đầu dậy kia nhìn hậu quả một chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK