Đánh mất thời cơ thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Cơ hội Hoa Uyên “bản gốc” vì muốn tạ tội với học trò mà tìm đến cái chết thoáng chốc đã không còn. Vốn dĩ gã định tự vẫn, đầu xuôi đuôi lọt, cơ mà gã lại bị mọi người ngăn cản. Sức lực một mình gã sao có thể chống lại nhiều người như vậy? Tranh đoạt một phen, kiếm trong tay gã bị người ta cướp đi, cắn lưỡi tự vẫn cũng bị người ta nhét đồ vào miệng, tốn công tốn sức mà chẳng làm được gì, ngược lại khiến bản thân trở nên chật vật vô cùng, trong lòng cực kỳ bi phẫn.
Giờ coi như gã đã biết cái gì gọi là “muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong”.
Hoa Uyên chỉ muốn chết mà thôi, tại sao tất cả mọi người lại làm ra vẻ như gã muốn lấy mạng của bọn họ vậy, người nào người nấy đều liều mạng như thế?
Giằng co một phen khiến Hoa Uyên mệt mỏi kiệt sức, hai tay hai chân mềm nhũn không còn sức lực, chỉ còn cái miệng có thể há ra lấy hơi.
Những người khác thấy gã không còn sức đi tìm cái chết nữa thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù bọn họ không hề ưa Hoa Uyên tẹo nào nhưng nếu như Hoa Uyên chết, điều đó đồng nghĩa với việc chặt đi một cánh tay của An Thôi, mà lợi ích của bọn họ lại ràng buộc với An Thôi. Nói đơn giản chính là giữ được Hoa Uyên chính là giữ được lợi ích của chính bọn họ, đương nhiên bọn họ phải cố hết sức mà ngăn cản rồi.
“Các ngươi... Các ngươi quả thật là ngu xuẩn!”
Hoa Uyên lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cảm giác buồn nôn và choáng váng khiến gã thiếu dưỡng khí xông lên não.
Loại cảm giác này thật sự quá quen thuộc.
Trước khi mất đi ý thức, Hoa Uyên cảm thấy trong bóng tối có một đôi mắt đỏ ngầu mở ra, chủ nhân của đôi mắt này đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn gã. Không buồn không vui, không sợ không giận, nhưng Hoa Uyên lại có loại ảo giác mình đang bị thứ gì đó từ chín tầng địa ngục nhìn chằm chằm. Không, có lẽ đây không tính là ảo giác.
Chủ nhân của đôi mắt này, một khi điên lên sẽ kéo người khác xuống địa ngục!
Trong lòng Hoa Uyên run rẩy, lông tóc toàn thân dựng đứng cả lên, gã biết... “người kia” sắp tỉnh lại!
“Quân sư đã hôn mê rồi!”
Không biết là ai kêu lên một tiếng, lúc này mọi người mới phát hiện mặt Hoa Uyên tái nhợt đi, gã nhắm mắt ngã ngửa ra phía sau.
Bộ dạng đó hình như còn giống thi thể hơn cả thi thể đang nằm trên giường kia.
Mọi người ấn huyệt nhân trung của Hoa Uyên, rồi lại kêu gào bên tai gã, rồi còn phái người đi mời thầy thuốc đến...
Giày vò một phen, ai nấy đều mồ hôi đầm đìa, thật giống như cõng bao cát hơn năm chục ký chạy mấy cây số vậy.
Ông trời không phụ người có lòng, sự cố gắng của bọn họ đã có tác dụng rồi, trước khi thầy thuốc đến Hoa Uyên đã lờ mờ tỉnh lại, mắt gã chớp chớp rồi mở ra.
Một người nói: “Quân sư, hiện giờ tình hình nguy cấp, còn cần quân sư hao tâm tổn trí bày mưu tính kế, sao quân sư có thể vì thiếu chủ mà bỏ lại chủ công không quan tâm đến được?”
Lão thần lúc trước giận dữ muốn giết đế cơ Tây Xương cũng tỉnh táo lại, nói vài câu mềm mỏng, không tiếp tục đòi đánh đòi giết nữa.
Bọn họ chân thành khuyên nhủ Hoa Uyên từ bỏ ý định tự vẫn, còn người trong cuộc lại nhìn bọn họ bằng ánh mắt “các ngươi đều là heo sao”.
“Không có gì!” Hoa Uyên chống hai chân yếu ớt đứng lên, gã phát hiện trên cổ mình có chất lỏng sền sệt nào đó, giơ tay lên sờ một cái, đưa ra trước mắt nhìn, là máu đỏ tươi đến chói mắt. Gã cười giễu cợt, lạnh lùng nói: “Thiếu chủ vừa mới qua đời, các ngươi chuẩn bị nghi lễ đám tang rồi phái người đi báo cho chủ công biết đi. Nguyên nhân cái chết của thiếu chủ không vinh dự gì, nói với người ngoài là do thiếu chủ mắc bệnh nặng, chết bất đắc kỳ tử...”
Mọi người thấy Hoa Uyên khôi phục tỉnh táo thì không nhịn được mà thấy yên tâm.
Dù lúc này mặt Hoa Uyên lặng như tờ làm cho người nhìn hết hồn hết vía, nhưng như vậy còn tốt hơn là gã động một tí lại rút kiếm đòi chết.
Chỉ cần gã từ bỏ ý định tự vẫn tuẫn táng theo chủ thì tất cả sẽ ổn.
“Vâng.”
“Mạt tướng tuân lệnh!”
Một hồi náo nhiệt đã hạ màn như vậy, thầy thuốc vội vàng chạy tới xử lý vết thương trên cổ Hoa Uyên.
Hoa Uyên không nhúc nhích, để yên cho thầy thuốc làm việc, gã giống như búp bê sứ không có sức sống.
Thầy thuốc thấy thế thì cho là Hoa Uyên không tuẫn táng theo chủ thành công nên chán nản, thầy thuốc thở dài, nói: “Ngài cần phải ăn kiêng trong mấy ngày tới, không được để miệng vết thương dính phải thứ gì không sạch sẽ, tránh cho vết thương bị nhiễm trùng mà sưng tấy thối rữa. Tiểu nhân kê cho ngài mấy thang thuốc, uống thuốc đúng giờ thì sẽ có chuyển biến tốt.”
Hoa Uyên hỏi hắn: “Vết thương có sâu không?”
Thầy thuốc nói: “Vết thương không sâu nhưng vị trí quá hung hiểm.”
Hoa Uyên nghe vậy im lặng không nói gì, chẳng qua là cảm xúc biến đổi ở đáy mắt gã khiến thầy thuốc sợ hết hồn hết vía.
“Ngươi lui xuống đi, ta muốn yên tĩnh một mình, nghỉ ngơi một chút, lát nữa còn phải lo sắp xếp lễ tang cho thiếu chủ...”
Hoa Uyên đuổi người, môi thầy thuốc mấp máy nhưng nói không ra lời khuyên can, đành phải khẽ khàng cáo lui.
Thầy thuốc vừa mới rời đi, Hoa Uyên đã phất tay quét hết đống đồ trong tầm mắt xuống đất, khuôn mặt nho nhã anh tuấn tràn đầy dữ tợn.
“Ta không phải kẻ điên gì đó, không phải... Ta chính là ta!!!”
Gã kìm nén tiếng gầm thét ở cổ họng, mặc dù âm thanh không lớn nhưng lực xuyên thấu và sức ảnh hưởng khiến cho người nghe phải rợn cả tóc gáy.
Chỉ tiếc là bên trong nhà chỉ có một mình gã, người ngoài không nghe được.
Một đêm hỗn loạn như vậy bị ánh mặt trời xua tan, tin tức thiếu chủ sinh bệnh cấp tính, chết bất đắc kỳ tử giống như có cánh truyền đi khắp nơi. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Đương nhiên tin tức này cũng truyền tới chỗ An Thôi ở tiền tuyến.
An Thôi nhận được hai bức thư, một bức thư báo tang bình thường, bức thư còn lại chính là mật thư của Hoa Uyên gửi.
Bức mật thư này giải thích cặn kẽ chuyện thiếu chủ làm nhục mẹ kế đang mang thai, dẫn đến việc thai nhi không ổn, suýt nữa đã không giữ được đứa trẻ.
Trừ chuyện này ra, Hoa Uyên còn bổ sung chân tướng cái chết của thiếu chủ, không phải chết bất đắc kỳ tử mà do làm chuyện sai lầm, sợ hãi bất an, sợ phải đền tội nên tự vẫn.
Hai bức thư lần lượt được gửi đến.
Đọc bức thư đầu tiên báo tin đám tang An Thôi còn đau thương, đồng thời lại có chút vui vẻ khó dùng lời mà diễn tả được.
Con thừa tự chết rồi, tảng đá đè nặng trong lòng hắn rốt cuộc cũng biến mất, không có ai có thể ngăn cản con ruột của hắn lên kế vị nữa.
Đọc bức thư thứ hai, lửa giận của An Thôi bốc cao ngút trời, gân xanh nổi lên, tựa như những con rắn xanh uốn lượn trên trán. Hai tay hắn run run, gò má xanh mét, lồng ngực phập phồng, hắn hận không thể đào đứa con thừa tự ra rồi lấy roi quất thi thể một trận.
Thừa dịp hắn không có ở đó mà làm nhục mẹ kế, khiến cô ta động thai, suýt nữa sẩy thai…
An Thôi không ngờ mình lại nuôi một kẻ vong ân phụ nghĩa, nó còn làm ra chuyện vô liêm sỉ, đại nghịch bất đạo như thế.
“Chết hay lắm!”
An Thôi gần như rít ra ba chữ này từ kẽ răng.
Vừa nghĩ tới người đàn bà của hắn, người mang thai con của hắn bị con nuôi “chấm mút”, nỗi nhục nhã khi bị chụp cho cái nón xanh lại trở nên mãnh liệt khiến hận ý của hắn xông thẳng lên trời. Vì sợ tội nên tự vẫn ư? Quả thật đã tiện nghi cho thằng nhóc này, ít nhất cũng phải xử tử lăng trì!
Nổi giận thì nổi giận, An Thôi lại không thể bêu rếu chuyện con nuôi đã làm ra ngoài, cũng không thể công khai sự thật về cái chết của cậu ta.
Không chỉ không thể làm mà An Thôi còn phải thu thập cục diện rối rắm cho đối phương, bảo đảm danh tiếng sau khi cậu ta chết.
Nếu không làm như vậy sẽ khó tránh khỏi bị người ngoài nói rằng con nuôi chết là ý đồ của An Thôi, do hắn muốn loại bỏ chướng ngại giúp con ruột mà hại con nuôi.
Làm như vậy sẽ khó tránh khỏi tiếng xấu lòng dạ ác độc, vì đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào.
Điều quan trọng hơn là người đời cũng sẽ biết An Thôi hắn bị con nuôi đội cho cái nón xanh biếc trên đầu.
Bị người ta đội nón xanh, đối với đàn ông mà nói chính là nỗi nhục không thể nào nhẫn nhịn được.
Vì danh tiếng của mình, An Thôi cũng không thể hành động theo cảm tính, nhiều lắm là ngấm ngầm dùng chút thủ đoạn để giải hận mà thôi.
Dĩ nhiên, sau khi cơn tức qua đi, An Thôi cũng phát hiện có gì đó sai sai ở đây.