Kết quả cô ta không phàn nàn một lời đã hòa ly rồi, Khương Bồng Cơ không còn kiêng kỵ gì nữa, e rằng sẽ không nương tay.
Quản gia không nói gì nhưng có thể thấy ông ta cũng tán đồng lời nói của Hàn phu nhân.
Lần hòa ly này đúng là không sáng suốt.
Quản gia lại nói: “Bây giờ chỉ mong... Chuyện đại nương tử và cô gia hòa ly không phải do Lan Đình Công sắp đặt.”
Trong lòng Hàn phu nhân hốt hoảng bất an.
Bây giờ nghĩ kĩ lại, cô ta vẫn không hiểu nguyên nhân chính khiến mình và Hàn Úc hòa ly.
Hàn phu nhân ở lại Đào phủ, cho dù ngày ngày đóng cửa không ra ngoài thì cô ta cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ bên ngoài.
Nghe nha hoàn bẩm báo thì ngoài cửa người đến người đi không ngớt, tần suất sĩ tộc có quan hệ thân thiết đến nhà còn nhiều hơn.
Cô ta đã cảm nhận được cảm giác phong ba bão táp sắp ập đến.
Sự thật chứng minh dự cảm của Hàn phu nhân không sai, Đào thị đang thương lượng với vài nhà nữa về chuyện này.
Dù việc kinh doanh muối ăn trước nay do nhà nước quản nhưng đám người Đào thị đã hưởng được lợi lộc mấy chục năm nay, ăn đến no nê tràn trề.
Đặc biệt là sau khi thiên hạ đại loạn, bọn họ đến lớp màn che đậy cuối cùng cũng xé nát rồi, từ lâu đã coi mảnh đất màu mỡ này như tài sản riêng.
Sao bọn họ có thể chịu hai tay dâng cây hái ra tiền này cho người khác được chứ?
Không ít người còn có ý nghĩ điên cuồng - Khương Bồng Cơ chỉ là chư hầu có thế lực khá lớn chứ cô không phải là hoàng đế!
Cô không phải là thiên tử, có tư cách gì ép đám người Đào thị giao ra ngành muối?
Dùng lời của Khương Bồng Cơ để nói thì thứ đồ chưa từng có được, mất đi chẳng thấy mất mát gì nhưng một khi đã có được, người khác muốn đoạt đi thì ai mà chịu để yên. Để giữ được thứ đồ này, không ít người còn túng quá hóa liều, điên cuồng một phen.
Hiện nay, Đào thị là một điển hình trong đó.
Đào thị vơ vét được nhiều nhất trong việc kinh doanh muối lậu, những nhà khác cũng được hưởng lợi theo, túi ai cũng đầy ắp.
Lực lượng này sớm đã liên kết thành một thể, có lợi cùng nhau hưởng, có tổn thất cùng nhau chịu!
Ai trong bọn họ cũng không chịu để Khương Bồng Cơ đoạt đi cái cần câu vàng trong tay mình!
Nhưng thế lực của Khương Bồng Cơ vô cùng to lớn, bọn họ phải nghĩ một kế sách chu toàn mới được, nếu không sẽ xôi hỏng bỏng không.
Mọi người nghĩ không ít biện pháp, nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có hai con đường trước mắt bọn họ.
Hoặc là cúi đầu xưng thần, làm một sĩ tộc an phận, lợi lộc ít nhưng được an ổn.
Hoặc là cùng nhau phản kháng, lấy trứng chọi đá!
Bọn họ không cam tâm chọn con đường đầu tiên thì chỉ có thể chọn cái sau thôi.
Một người nói: “Đáng hận! Nếu sớm biết Liễu Hi lòng lang dạ sói, nhân lúc tình hình Đông Khánh chưa ổn định, nên phản cô ta!”
Cục diện ở Đông Khánh chưa ổn định, vài chư hầu lớn còn đánh nhau liên miên, đây cũng là cơ hội tốt để bọn họ thừa nước đục thả câu.
Bây giờ Hứa Phỉ và Hoàng Tung nối gót nhau “quỳ”, Đông Khánh trở thành độc quyền của Khương Bồng Cơ, bọn họ lấy gì để đối đầu đây?
Một người khác suy nghĩ rồi nói: “Nói là như vậy nhưng cũng không phải không có cách.”
Đào phụ nghe xong bèn hỏi người kia: “Là sao?”
Người kia nhắc nhở một câu: “Các vị đừng quên, Đông Khánh ngoài Liễu Hi vẫn còn một chư hầu nữa.”
Mọi người đờ người ra một lát, nửa buổi mới nhớ đến một chuyện.
Chương Châu Đông Khánh vẫn còn trong tay của Dương Đào!
Đào phụ hỏi: “Lời này của ông... Lẽ nào muốn chúng ta chuyển sang dưới trướng Dương Đào?”
Người kia lắc đầu: “Không phải vậy! Chuyển sang dưới trướng Dương Đào, Dương Đào lại ngấp nghé ngành muối thì chẳng phải đi đường vòng sao? Không bằng cứ làm một vố vu oan giá họa khiến cho Liễu Hi và Dương Đào đại chiến. Nếu như vậy thì cho dù ai thắng ai thua cũng sẽ khiến cho cả hai bên nguyên khí đại thương, không quản được đến chúng ta.”
Bọn họ còn có thể nhân cơ hội này tích trữ tiền tài để chiêu binh mãi mã, khuếch tán thế lực.
Đến lúc đó bọn họ cũng chẳng phải sợ hãi ai nữa rồi, không phải là vẹn cả đôi đường sao?
Nghe thấy đề nghị này, mọi người đều hơi xuôi rồi... Không, bọn họ hơi kinh hãi.
Trăm năm vương triều, ngàn năm thế gia.
Lịch sử chứng minh, thay đổi vương triều là xu hướng không thể ngăn cản!
Thế gia có thể vượt qua sự thay đổi triều đại nhưng hoàng thất lại không thể, tất nhiên sẽ bị xem như tàn dư tiền triều rồi bị thanh lý sạch sẽ chứ đừng nói đến việc kéo dài.
Vì nhiều lý do, tuy rằng sĩ tộc nắm quyền kiểm soát nhiều tài nguyên nhưng bọn họ có khuynh hướng đầu tư chính trị chứ không phải đánh trận.
Đương nhiên, có lẽ còn một nguyên nhân như năng lực không đủ, thì trong lòng sao không tính kế được?
Dù thế nào thì lần bàn bạc này kết thúc trong không vui, cán cân trong lòng mọi người cũng lắc lư bất định.
Một bên là lợi ích cực đại từ ngành muối, một bên là nguy hiểm phải trả cho việc chiếm đoạt ngành muối, cái nào cũng khó chọn.
Cuối cùng, lòng tham vô đáy đã khiến bọn họ mấy đi lý trí.
Khương Bồng Cơ là một người tâm tư kín đáo. Cô đã nhắm vào ngành muối thì đương nhiên sẽ không đánh trận mà mình không chuẩn bị trước.
Một năm trước, cô không những phái sứ giả mà còn tiến hành phân tích các sĩ tộc, sắp xếp không ít tai mắt vào đó.
Những tai mắt ấy luôn giám sát hành động của Đào thị dẫn đầu tập thể sĩ tộc và truyền những tin tức này về cho Khương Bồng Cơ.
Cô vô cùng xem trọng ngành muối, một khi có tin tức gì đều truyền về cho cô với tốc độ nhanh nhất.
Đám người Đào thị còn đang do dự thì Khương Bồng Cơ đã nhận được tin tức tương đối rồi.
“A, nếu dám phản thật, ta kính bọn chúng là hán tử! Lề mà lề mề, đến ta cũng không bằng, có còn là đàn ông không?”
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Hừ, tuồng vặt vãnh, sao có thể giấu được hỏa nhãn kim tinh của Khương Đại Thánh, đuôi hồ ly cũng lộ ra cả rồi!
[Khăn Tay Thanh Phong]: Ài, vậy mà bọn chúng cũng nghĩ ra được, xúi giục bác Streamer và Dương Đào đấu nhau để bọn chúng ngư ông đắc lợi.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cá muối trong kênh livestream kéo nhau mắng Đào thị âm hiểm, đúng là bị tiền che mờ mắt rồi, chết đến nơi mà còn không biết!
Ngoài việc giả làm mưu sĩ nghiêm túc, làm người đốt pháo sau đuôi ngựa, những cá muối khác vẫn cắn hạt dưa mắng chửi.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Thứ cho tui nói thẳng, ai mà so sự quả quyết với bác, người đó chính là đàn bà.
Nói liên minh thì liên minh, nói giết Thục là giết Thục, cầm đao trắng đi vào cầm đao đỏ đi ra.
Trong thiên hạ làm gì có người đàn ông nào dám so độ đàn ông với cô chứ?
[Nông Phu Sơn Tuyền Hơi Nguy Hiểm]: Ha ha ha, chửi bén lắm, trước mặt bác Streamer không có nam nữ chỉ có em gái với em gái cường tráng!
Đám cá muối thường ngày hay trêu ghẹo, Khương Bồng Cơ cũng quen rồi nên không để ý.
Vệ Từ hỏi cô: “Chủ công định xử lý đám người này thế nào?”
Khương Bồng Cơ nói: “Ta đang lo nghỉ ngơi một năm sau không có lý do gì gây rối Chính Trạch đây, đám người Đào thị chu đáo thế này, chủ động dâng điểm yếu cho ta. Nếu bây giờ ta xử lý quyết đoán, giết cả bọn chúng thì có phải đáng tiếc lắm không?”
Dùng vật phải tận dụng hết khả năng của nó, dù là kẻ địch cũng có giá trị, lãng phí thì đáng tiếc lắm.
Khương Bồng Cơ để ý Chương Châu của Dương Đào lâu lắm rồi, nhưng trước đây đã liên minh, không có lý do hợp lý để ra tay với đồng minh.
Nếu Đào thị đã giúp cô giải quyết được một vấn đề khó khăn, cô cũng không để ý để đám người Đào thị sống thêm vài ngày nữa.
Vệ Từ không khỏi bật cười.
“Ý của chủ công... Để mặc bọn chúng bày bố, khiến Chính Trạch Công bị lôi vào?”
Khương Bồng Cơ cười gian xảo, dùng ngón trỏ chặn miệng Vệ Từ.
“Sai rồi, không chỉ là Chính Trạch, ta muốn nuốt cả Nam Thịnh. Kéo Chính Trạch xuống nước, chỉ là bước đầu tiền.”
Vốn dĩ cô tham lam vô độ, sao mới có một Chương Châu nhỏ bé đã mãn nguyện được?
Nghỉ ngơi một năm, cô sẽ tái xuất giang hồ!