Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Biện pháp?” Khương Bồng Cơ bĩu môi: “Tất nhiên là có biện pháp rồi, nhưng trước mắt vẫn chưa có kế hoạch cụ thể.”



Hoàng Tung hơi ngạc nhiên, anh ta hiểu tính tình của Khương Bồng Cơ, nói một là một, nói hai là hai, không thèm giở trò bịp bợm gì trong vấn đề này. Cô nói trước mắt đã có biện pháp giải quyết vấn đề đồng ruộng không đủ độ phì nhiêu màu mỡ thì chuyện đó bảy tám phần là sự thật.



Không đợi Hoàng Tung hỏi, Khương Bồng Cơ đã tự tìm một cái ghế ngồi xuống, hai mày cau chặt lại.



“Ta đi gặp mấy vị lão nông có kinh nghiệm trồng trọt phong phú, thấy kinh nghiệm của bọn họ đều tương tự trong sách nông nghiệp.” Khương Bồng Cơ nói: “Nói cách khác, kinh nghiệm ‘quý báu’ mà bọn họ tích lũy nhờ vào việc cả đời làm lụng trên đồng ruộng có giá trị thực tế không cao lắm. Trừ những lão nông này ra, những nông dân khác canh tác không theo một phương pháp canh tác nào nên mới dẫn đến việc sản lượng thu hoạch không đồng nhất.”



Hoàng Tung nghiêm túc lắng nghe, Phong Giác ngồi một bên cũng lộ ra vẻ mặt như đang có chuyện cần ngẫm nghĩ, nhất thời quên cả mùi khó chịu phát ra từ người Khương Bồng Cơ.



“Chuyện này thì có gì kỳ lạ?”



Khương Bồng Cơ liếc anh ta một cái, tức giận nói: “Vấn đề ở đây là, nếu ai cũng áp dụng phương pháp canh tác của mấy vị lão nông kia thì tất nhiên sản lượng thu hoạch sẽ nhiều hơn. Kinh nghiệm canh tác của những lão nông đó được tích lũy cả một đời, nhưng phương pháp đó trong sách nông nghiệp cũng không phải bí mật. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là tuyên truyền nông nghiệp chưa thích hợp, ta nên thành lập một phủ nha chuyên về việc canh tác.”



Hoàng Tung không hiểu ý của hai chữ “tuyên truyền”, nhưng Khương Bồng Cơ luôn có kiểu nói chuyện như vậy, có thể kết hợp với ngữ cảnh để đoán ra được ý nghĩa.



“Thành lập loại phủ nha này sao? Nhưng để làm gì? Dạy mọi người làm ruộng à?”



Hoàng Tung nói, giọng điệu có vài phần xem thường và khó hiểu.



Trong ấn tượng vốn có của mọi người, quan phủ hoặc là quan văn hoặc là quan võ, làm sao có thể liên quan đến chuyện làm ruộng? Đây chính là bổn phận của nông dân, làm sao có thể để phần tử trí thức đi dạy nông dân làm ruộng? Cho dù có nhà vừa làm ruộng vừa đi học, nhưng mục tiêu của người ta cũng là đi học chứ không phải cày cấy.



Khương Bồng Cơ vừa nhai đồ ăn vặt vừa nói: “Ai nói chỉ có người biết canh tác mới có tư cách đi dạy người khác? Chỉ cần người đó biết chữ, có bản lĩnh chỉnh sửa kinh nghiệm trong sách nông nghiệp thành bản mới, kết hợp với kinh nghiệm tâm đắc của lão nông, phổ biến rộng rãi những phương pháp đó để có nhiều nông dân biết đến hơn, như vậy không phải rất hiệu quả sao? Tất cả mọi người không cần hao phí cả đời mới đúc kết ra một xíu kinh nghiệm. Có hướng dẫn cụ thể, lượng thu hoạch dĩ nhiên sẽ tăng lên. Bá Cao, huynh nói xem đạo lý này có đúng hay không?”



Đương nhiên Hoàng Tung không thể phản bác gì, Khương Bồng Cơ nói rất có lý, nhưng mà...



“Có lý thì có lý, nhưng mà chuyện này và chuyện đồng ruộng không đủ độ phì nhiêu liên quan gì với nhau? Chẳng lẽ thành lập một cái phủ nha chuyên về canh tác là có thể giải quyết được vấn đề?” Theo lý thì Hoàng Tung không nên tham dự vào những chuyện như này, dẫu sao thân phận của anh ta cũng không thích hợp, nhưng nhất thời anh ta quên mất chuyện này, đợi Hoàng Tung kịp phản ứng lại thì đã nói ra mất rồi, anh ta chỉ có thể làm vẻ mặt như bình thường.



Khương Bồng Cơ nói: “Tất nhiên có liên quan rồi! Cho nên ta nói huynh không phải người có ăn có học, đến làm ruộng mà cũng không biết.”



Hoàng Tung: “...”



Thật sự cạn lời, không biết nói gì nữa.



Hai người đang thực sự cùng nói một chủ đề sao?



Khương Bồng Cơ nói: “Huynh còn không phục?”



Hoàng Tung liền nói: “Cô nói như vậy, thật sự ta không phục.”



Mặc dù anh ta không phải nhà bác học nhiều kiến thức, nhưng cũng là học trò của nho gia nổi tiếng, trình độ văn hóa khỏi phải bàn.



Nhưng cái “anh nông dân” mặc quần áo vải thô, chân trần đạp bùn trước mặt lại giễu cợt anh ta không phải người có ăn có học?



Phản bác của Hoàng Tung khiến năm triệu cá muối đang xem livestream đồng loạt ồn ào hẳn lên.



[Bần Đạo Thấy Hoa Cúc Của Ngươi Có Độc]: Nào nào nào, đã đặt cược là không được đổi, đoán thử xem bác Streamer mất bao lâu để “bật” lại Hoàng Tiểu Tung?



[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: “Bật” lại ngay và luôn!



[Miệng Anh Đào Nhỏ Nhắn]: “Bật” lại với tộc độ ánh sáng ấy chứ!



[Eo Thon Như Cây Dương Liễu]: Đánh cược tốc độ “phản công”, sự “phản công” của bác Streamer luôn luôn là mới mẻ nhất, chưa từng làm người khác thất vọng!



Có năm triệu cá muối kêu gào ủng hộ cô, đương nhiên Khương Bồng Cơ sẽ không phụ sự kỳ vọng của bọn họ, nhanh chóng “phản công kiểu mới”.



Khương Bồng Cơ nói: “Huynh nói huynh là người có ăn có học, vậy huynh có biết trong Kinh thi có câu gọi là ‘đồ liệu hủ chỉ, thử tắc mậu chỉ*’ không?”




* Rau thối rữa sẽ trở thành phân bón, từng vạt lúa xanh mơn mởn, cây lúa tươi tốt thì người dân vui mừng.



Hoàng Tung ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu đáp: “Tất nhiên ta biết.”



“Ý của câu này có phải là ‘khi cỏ dại thối rữa có thể giúp đồng ruộng tươi tốt’ không?” Khương Bồng Cơ bĩu môi nói tiếp: “Tuân Tử cũng nói ‘người nông dân rất chú trọng loại bỏ cỏ dại, tăng độ màu mỡ cho đất kết hợp với bón phân, hơn nữa việc bón phân nên do người nông dân thực hiện, tăng lượng phân bón cho đồng ruộng cũng là nghĩa vụ của nông dân’, những lời này chẳng phải ám chỉ phân người và phân động vật có thể làm đồng ruộng tươi tốt hơn hay sao? ‘Tỷ Thắng Chi Thư*’ cũng có nội dung tương tự, nói đến ích lợi của việc tận dụng phân bón, phân chuồng. Qua đó có thể thấy, không phải là không có biện pháp tăng độ phì nhiêu cho đồng ruộng, chẳng qua là người dân làm không đúng cách thôi. Huynh nói huynh là người có ăn có học, chẳng lẽ ngay cả những điều này cũng không biết?”




* Tỷ Thắng Chi Thư: Đây được coi là cuốn sách nông nghiệp sớm nhất ở Trung Quốc.



Hoàng Tung cười trừ, không biết phản bác như thế nào nữa.

Nguồn : Vietwriter.vn

Anh ta đúng là người có ăn có học thật, nhưng làm gì có trí thức nào lại quan tâm những chuyện này chứ?



Hoàng Tung bị Khương Bồng Cơ dùng tốc độ ánh sáng “phản công”, không thể chống đỡ, nhưng Phong Giác ở bên cạnh suýt nữa bị ghê tởm phát ói.



Khương Bồng Cơ nhìn thấy vẻ mặt “một lời khó nói hết” của Phong Giác, không nhịn được “xuy” một tiếng nói: “Tam lang của Phong gia chê phân bẩn sao? Nếu không dùng phân tăng độ màu mỡ cho đồng ruộng thì sớm muộn đồng ruộng cũng trở nên khô cằn thôi. Nếu không dùng biện pháp này, làm sao có thể cung ứng đầy đủ cho mấy chục triệu miệng ăn trong thiên hạ?”



Phong Giác rũ mi, không muốn tranh cãi nhiều với Khương Bồng Cơ.



Cô nói tiếp: “Những nội dung này đều có thể tìm được trong sách, nhưng ghi chép cũng không tường tận, cụ thể làm thế nào còn cần thử nghiệm. Mấy ngày nay ta đi gặp mấy vị lão nông, phát hiện đồng ruộng nhà bọn họ sản xuất ra lương thực nhiều hơn những nhà khác, thời gian nghỉ canh tác ngắn hơn nhưng bản chất đất ruộng cũng không phải đất màu mỡ. Đạt được kết quả như vậy, khẳng định không phải chỉ do chuyên tâm chăm bón mà còn có những nguyên nhân khác nữa.”



Hoàng Tung vừa nghe vừa gật đầu, vẻ mặt tựa như đang có điều gì cần ngẫm nghĩ.



Khương Bồng Cơ nói đến miệng đắng lưỡi khô, tự rót cho mình một ly nước uống cho đỡ khát.



“Theo như cô nói, cái này thật sự cần thiết phải có.”



Thử nghiệm các loại biện pháp canh tác và nguyên liệu phân bón nông nghiệp khác nhau, sau khi phổ biến rộng rãi đến người dân thì nhất định sẽ đạt hiệu quả, người dân sẽ đỡ vất vả hơn.



Khương Bồng Cơ nói: “Ta nghĩ cần phải xây nhiều nhà vệ sinh công cộng hơn.”



Hoàng Tung nghi ngờ “a” một tiếng, bẻ lái nhanh quá.



“Nhà vệ sinh công cộng là cái gì?”



“Giống loại nhà vệ sinh có thể ‘giải quyết nỗi buồn’ ấy, người dân đi làm, bỗng có ‘việc khẩn cấp’ cần giải quyết thì luôn tùy tiện tìm một chỗ, huynh không thấy như thế rất mất vệ sinh sao? Đàn ông còn dễ chứ phụ nữ thì rất bất tiện.” Khương Bồng Cơ cau mày, tựa như không cảm thấy những thứ đó là dơ bẩn: “Nếu xây nhà vệ sinh công cộng cho người dân sử dụng, vừa thuận tiện cho họ, lại vừa đảm bảo vệ sinh cho đường phố, đồng thời còn có thể tích góp phân bón. Với lại, ta cảm thấy còn có thể làm thêm vài chỗ nuôi heo nuôi dê, vừa có thể bán thịt, lại có thể dùng chất thải của chúng bổ sung dinh dưỡng cho đất. Ngoài ra, theo ta thấy, cây đậu phộng du nhập từ đất người Man cũng rất tốt, có hộ nhà nông nào đó trồng loại cây này, sản lượng thu hoạch cao hơn nhà khác một chút…”



Ngoại trừ đậu phộng, rất nhiều cây họ đậu cũng có tác dụng cố định đạm.



Trong đầu Khương Bồng Cơ đã có kế hoạch nhưng muốn áp dụng thì cần một chương trình cụ thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK