Từ khi quen biết Văn Chứng, cô đã biết cái tật xấu của anh ta. Nếu như không cần thiết thì tuyệt đối không tham gia, thậm chí còn cố ý làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân... Chậc chậc, anh ta có phải quá sợ chết rồi không, sợ mình biểu hiện quá tốt dẫn đết họa sát thân ư?
Kỳ Quan Nhượng đương nhiên không thất thần mà đang nghe rất chăm chú, thậm chí anh ta đã suy nghĩ kỹ càng điểm lợi và hại của phương pháp đồn điền này.
Rất rõ ràng, giờ thi hành biện pháp này thì chắc chắn là lợi nhiều hại ít, nhưng về lâu về dài thì không biết chắc được. Ruộng đất thuộc về quan phủ, Khương Bồng Cơ hoàn toàn có thể quyết định tỷ lệ thu thuế. Nói câu đại nghịch bất đạo thì là nếu như cô không còn trên đời, tính cách của kẻ kế ngôi lại không tốt, tùy ý tăng thêm mức thu thuế thì sao?
Đây là điểm thứ nhất, điểm thứ hai chính là sĩ tộc thế gia.
Thế gia có tiền tài và quyền lực tuyệt đối, dù cho người dân có nghĩ cách mua đất thuộc quyền sở hữu của mình thì bọn họ có thể giữ được gia sản này không? Không nói xa xôi, vấn đề thôn tính đất đai của Đông Khánh hiện nay khá nghiêm trọng, không biết bao nhiêu người dân bị lừa gạt, cưỡng đoạt bán đất lấy tiền rồi trở thành tá điền?
Bài học kinh nghiệm xương máu đang bày ra trước mắt!
Có điều, ngay cả đã nghĩ đến những điều này, Kỳ Quan Nhượng cũng không muốn nói ra bây giờ. Bởi vì có nói thì cũng không có ý nghĩa gì, chủ công muốn lớn mạnh trong thời gian ngắn, người dân cũng phải nhanh chóng khôi phục cuộc sống ổn định giàu có. Khuyết điểm của phương pháp đồn điền này cũng phải thời kỳ cuối mới xảy ra.
Còn chưa tập bò thì lo chạy làm gì chứ?
Khương Bồng Cơ lại không cho anh ta cơ hội này, cô nói: “Nghĩ gì thì cứ nói ra là được, ta không cười nhạo huynh đâu. Huynh cũng không cần giấu ta, có gì nói đấy là được, nếu như không đưa ra được ý kiến gì thì khi trở về đừng nghĩ có ngày nghỉ cuối tuần nữa.”
Khóe miệng Kỳ Quan Nhượng hơi cong lên, hồi lâu sau mới ngượng ngùng nói ra suy nghĩ của mình: “Chỉ là thuộc hạ lo bò trắng răng mà thôi, với tình hình hiện giờ thì phương pháp đồn điền của chủ công là tốt nhất.
Khương Bồng Cơ giãn chân mày: “Đây không tính là lo bò trắng răng, khác biệt lớn nhất của đề phòng việc chưa xảy ra và lo bò trắng răng ở chỗ cái đầu là có thể xảy ra trong thời gian ngắn, cái sau lại là trong tương lai mới xảy ra, thậm chí không thể xảy ra.”
Cùng lắm là mười, hai mươi năm, cô sẽ khiến cho cả cái thiên hạ này thay đổi hoàn toàn, cho nên Kỳ Quan Nhượng lo lắng cũng không sai.
“Những điều huynh nói ta sẽ nhớ kĩ.” Khương Bồng Cơ quay đầu nói với Vệ Từ và Từ Kha: “Việc này tạm thời đến đây, hai người về sắp xếp một chút, đợi trận chiến kết thúc, chúng ta sẽ căn cứ vào tình hình thực tế để điều chỉnh...”
Tốt nhất chưa chắc đã là thích hợp nhất, Khương Bồng Cơ hiểu rõ đạo lý này. Chỉ có phù hợp với thời đại này nhất thì mới là thích hợp nhất.
Vệ Từ và Từ Kha cúi người đáp: “Vâng.”
Một lát sau, thủ vệ bẩm báo Hiệu úy doanh trại nữ Khương Lộng Cầm cầu kiến.
Quân tiên phong đang quét sạch tàn dư của Thanh Y Quân dưới sự chỉ dẫn của Mạnh Hồn và Lý Uân, lúc này Khương Lộng Cầm đến làm gì chứ?
Khương Bồng Cơ ra lệnh cho cô vào.
“Mạt tướng Khương Lộng Cầm bái kiến chủ công.” Khương Lồng Cầm đi vào, trịnh trọng hành lễ, sau khi nhận được sự cho phép mới tìm vị trí ngồi xuống.
Khương Bồng Cơ hỏi: “Lộng Cầm, xảy ra chuyện gì thế?”
Khương Lộng Cầm trầm giọng bẩm báo: “Mạt tướng rà soát kỷ luật quân đội, bắt được ba mươi hai người trái luật, trong đó có một tên phạm tội lớn.”
Khương Bồng Cơ đối với kỷ luật quân đội vô cùng nghiêm khắc, suy nghĩ đến nhu cầu sinh lý, một là cô không cấm cản binh sĩ nam thành hôn, hai là cô cho phép bọn họ có thể đi tìm vui hưởng lạc vào cuối tuần. Cô đã làm như thế rồi mà binh lính ở chiến trường vẫn phạm phải lỗi lớn, cô tuyệt đối sẽ không tha. Nghe Khương Lộng Cầm nói như thế, giọng của cô cũng lạnh lùng trở lại: “Ba mươi mốt người còn lại xử lý theo quy định là được. Còn riêng kẻ phạm tội lớn kia, hắn phạm phải lỗi gì?”
Khương Lộng Cầm đáp: “Tội cưỡng hiếp, chủ công từng nói, binh lính không được cưỡng hiếp dân chúng, nếu không sẽ xử phạt theo mức trọng tội.”
Tâm trạng tốt của Khương Bồng Cơ tan tành trong nháy mắt, cô nhếch miệng cười khẩy, tràn đầy sát khí: “Tội cưỡng hiếp sao? Tội nặng như thế, dùng gậy đánh đến chết trước mặt toàn quân là được.”
Nghe hai người nói chuyện, ba mưu sĩ có mặt ở đây đều ầm thầm nhíu mày.
Tội cưỡng hiếp ư? Theo như tình tiết phạm tội thì thấp nhất cũng là tội chết, chết là gọn gàng, nặng nhất chính là sống không bằng chết, đúng là hình phạt tàn khốc. Rốt cuộc là binh lính nào mà không có mắt thế, gây án làm phản à.
Khương Lộng Cầm nói: “Mạt tướng cũng cho là vậy, chỉ có điều người bị xâm phạm này có chút đặc biệt, không biết tội ác nên suy xét ra sao.”
Khương Bồng Cơ cau mày hỏi: “Thân phận đặc biệt sao?”
Chẳng lẽ binh lính giải quyết người tai to mặt lớn nào rồi?
Khương Lộng Cầm lên tiếng: “Đó là một người đàn ông.”
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, binh lính là nam mà, không đúng... Chẳng lẽ người phạm tội lại là nữ binh? Thứ lỗi cho bọn họ đều là một đám nhà quê đến từ nông thôn, vừa nhắc đến tội hiếp dâm thì ấn tượng đầu tiên chính là nam và nữ. Nếu người bị hại là nam thì theo lẽ thường người ra tay phải là nữ binh... Nhưng mà, cái này nói cũng không rõ nha...
Khương Lộng Cầm không biết mình gây ra hiểu nhầm lớn thế nào, cô thuật lại một lần: “Tên lính kia đến từ đội số ba, đối tượng bị hắn gây thương tích lại là đàn ông bị Thanh Y Quân bắt làm kĩ nam, mặt mũi xinh đẹp không khác gì phụ nữ. Chủ công từng nói, binh lính không được cưỡng hiếp dân chúng. Người đàn ông kia đương nhiên cũng xem là ‘dân chúng’, cho nên Lộng Cầm cho rằng tội cưỡng hiếp này có thể thành lập.”
Tam quan chấn động!
Vệ Từ, Kỳ Quan Nhượng và Từ Kha nghe đến trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt nhìn về phía Khương Lộng Cầm như nhìn quái vật. Cảm giác như mình vừa mở ra cánh cửa của thế giới mới. Thì ra còn có thể loại như vậy?
Từ Kha ngượng ngùng nói: “Chủ công, cái này... cái này cũng hơi hoang đường...”
Khương Bồng Cơ liếc nhìn Từ Kha, sau đó ánh mắt lướt qua Vệ Từ.
Nói đến tính nguy hiểm thì vị này cũng rất cao nhé, nên phái người trung thành giỏi võ đi bảo vệ thì yên tâm hơn.
Làm một chủ công tốt quý trọng thuộc hạ, cô cũng phải tự like cho mình một cái.
Khương Bồng Cơ rũ mắt xuống nói: “Lộng Cầm nói không sai, người dân chính là người dân, làm gì có phân giới tính chứ?”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Từ Kha cạn lời rồi. Mặc dù nghe hơi lạ nhưng lời này của chủ công cũng có đạo lý. Không thể vì người bị hại là đàn ông mà ép người ta phát sinh quan hệ là không sao, tên lính này đúng là đã phạm phải trọng tội. Cậu nhận ra đây là cơ hội giết gà dọa khỉ, thức tỉnh mấy kẻ muốn chơi chữ lách luật kia.
Đàn ông cũng là “dân chúng”, nếu lần này chủ công không quán triệt thì sau này sẽ loạn mất. Hiện nay, trào lưu nam nam thịnh hành, “huynh đệ kết nghĩa” còn được coi là câu chuyện đẹp người người ca tụng. Nếu như binh lính nghĩ rằng hiếp dâm đàn ông là không phạm tội, đợi sau khi đánh chiếm thành trì rồi nảy sinh ý định nhắm vào đàn ông thì biết làm thế nào? >