[Sân Gia]: Vừa thiếu chút nữa đã giết chết con trai nhà người ta, giờ lại lập tức dẫn người đến tận cửa nhà người ta để đánh, tui chẳng buồn đỡ tường, chỉ phục bác Streamer thôi.
Đám cá muối cắn hạt dưa tanh tách, kê cả ghế đẩu ra sẵn ngồi chờ trận chiến bắt đầu.
[Tiểu Bạch Thỏ Cô Đơn]: Trên mạng có nhiều kẻ thích gây sự thật đấy, đứa nào cũng điên cuồng chửi bác Streamer vô liêm sỉ ác độc, độc nhất tâm địa đàn bà cái gì đó...
[Ngăn Kéo Màu Xanh]: Thứ cho tui nói thẳng, bác Streamer đã làm theo ý mình nhiều năm như vậy, có bao giờ để ý tới đám gây chuyện này không? Đến cả nhân dân tệ mà bọn chúng còn có thể tìm ra lý do chửi được, thật sự không nghĩ ra trên đời này còn có cái gì mà bọn chúng không chửi nữa. Bình tĩnh nào.
Tất cả những gì Khương Bồng Cơ làm, không phải ai cũng có thể chấp nhận được, đặc biệt là một vài kẻ có trái tim thủy tinh.
Không chỉ có trái tim thủy tinh mà lại còn rất thích phê phán người khác, ỷ vào việc Streamer không làm gì được bọn họ, nên ngồi lì trên mạng mà nhiệt tình bôi đen Khương Bồng Cơ.
Có một vài lý do vô cùng hãm, ví dụ như phụ nữ có được cái tử cung là để nối dõi tông đường, đó là thiên chức mà thiên nhiên trao cho, cô không chạy đi tìm lấy một người đàn ông mà gả đi rồi sinh con đẻ cái, ngược lại chạy theo mấy thằng đàn ông cướp thiên hạ. Còn có một vài lý do đơn giản là do bệnh thánh mẫu tái phát, ví dụ như Khương Bồng Cơ tàn nhẫn vô tình, giết người nhoay nhoáy, không có một chút nhân từ hay đạo đức luân lý nào hết, câu nói kinh điển đầu tiên của đám anti này là: “Trời ơi, vậy mà cô ta lại giành chính quyền dựa vào việc giết người, không thể phát triển hòa bình được sao? Không thể dùng tình yêu để cảm hóa được sao? Vì sao nhất định cứ phải đánh đánh giết giết chứ, nghiệp chướng!”
Đối với cái đám làm cái gì cũng phải giơ lan hoa chỉ lên này, Khương Bồng Cơ còn lười chẳng buồn xem thường.
Nói tóm lại, ở hai vị diện, Khương Bồng Cơ đều có hai phe phái.
Một bên chính là cá muối xem livestream, mười năm như một ngày tranh nhau ghế, một bên còn lại chính là đám anti mười năm như một ngày ngồi trên mạng bôi đen cô.
Đây... đại khái chính là tình yêu đích thực rồi.
Lúc này, Khương Bồng Cơ nửa đường cướp giết con trai của Nhiếp Lương, sau khi không thành công thì lại phái người khiêu chiến, định bụng khiến Nhiếp Lương tức chết, dụng tâm vô cùng hiểm ác.
Bọn họ sống lâu như vậy thật sự chưa từng thấy cô gái nào mặt dày, tâm địa độc ác như Khương Bồng Cơ.
Độc nhất tâm địa đàn bà mà!
Có một vài bên truyền thông còn úp cả chậu phân “Xúi giục vị thành niên phạm tội” cùng với “Gia tăng bạo lực xã hội” lên đầu cô.
Dù sao thì Khương Bồng Cơ cũng không nhìn thấy, bọn họ khen chê bình luận thế nào cũng được.
Nhìn bình luận của cá muối trong kênh livestream, phản ứng của Khương Bồng Cơ vẫn bình tĩnh như trước.
Thậm chí cô còn nói một câu khiến người khác cực kỳ giận.
[Streamer V]: Truyền thông bên kia của mấy người đã lòng đầy căm phẫn như vậy, thì chắc đương sự Nhiếp Lương lại càng nổi trận lôi đình nhỉ?
Bọn họ lại một lần nữa coi thường sự mặt dày và năng lực tâm lý thừa nhận của bác Streamer rồi.
Đám cá muối trầm mặc hồi lâu.
Phải trả lời thế nào chứ, chỉ có im lặng tuyệt đối.
Trong lúc bọn họ cười nói, cuộc khiêu chiến vẫn đang tiếp tục.
Một tên phó tướng nào đó phát huy đầy đủ phong cách ngôn ngữ của học phái lỗ mãng, thách chiến cũng có thể làm người ta tức chết.
Không ít cá muối ngỏ lời có thể đổi một người văn nhã một chút hay không, chửi bậy như vậy rất khó nghe đấy.
“Chửi mà văn vẻ quá, binh lính của kẻ địch nghe không hiểu đâu, đấy không phải là đàn gảy tai trâu ư? Càng thô tục, người ta lại càng dễ hiểu.”
Thách chiến không phải là để chén ép sĩ khí của quân địch, khiến cho bọn chúng tức giận tới mức cảm xúc không ổn định hay sao?
Tại cái thời đại mà tỉ lệ phổ cập văn hóa không có tới một phần trăm này, nếu chửi nhau văn vẻ, người ta còn chê bai là ngươi mềm yếu chẳng có chút sức lực nào cả.
Có cá muối hỏi một câu vô cùng gian xảo.
[Ăn Cơm Bằng Chân]: Đông Khánh và Trung Chiếu là hai quốc gia khác nhau, rào cản ngôn ngữ rất lớn có phải không? Liệu họ có nghe hiểu được tiếng không?
Khương Bồng Cơ nói: “Không biết là mấy câu mắng chửi người như vậy, cho dù ở các hành tinh khác nhau cũng có thể tự động hiểu được à?”
Cho dù không hiểu, nhưng vẫn biết được đối phương đang mắng chửi mình, đây chính là sức hút của ngôn ngữ chửi nhau.
Đang lúc trò chuyện, cuối cùng kẻ địch cũng đã phản ứng lại.
“Các tiểu đệ!” Khương Bồng Cơ rút đao Trảm Thần ra, gác sống đao lên trên vai, khẽ nhếch cằm lên, kiêu căng nói: “Lên hết đi!”
Tôn Văn đang đốc chiến: “...”
Lần này bọn họ xuất binh là để chọc giận Nhiếp Lương, thời gian cấp bách, rất nhiều vũ khí vẫn chưa tới nơi, cả đại quân mà cũng chỉ kéo một bộ phận tới đây.
Nếu như bọn họ đánh thật thì ưu thế của phe Khương Bồng Cơ không lớn.
Vì bảo vệ cửa ải, phòng ngừa Nhiếp Lương phái người đánh lén ải Trạm Giang nên cô buộc phải đóng chặt cửa lại, vì thế binh lực chi viện tới sau nhất định không thể bằng kẻ địch.
Nhiếp Lương vội vàng nghênh chiến, chuẩn bị không kĩ bằng Khương Bồng Cơ, tất nhiên sẽ phải chịu thiệt thòi lúc khai chiến.
Nhưng hai quân giao chiến một lúc, chi viện của Nhiếp Lương tới kịp sẽ khiến Khương Bồng Cơ lại rơi vào thế bị động, tình hình không thuận lợi. Sau khi cân nhắc đủ bề, Khương Bồng Cơ xuất binh lần này chính là để “chuồn lấy người”, chỉ cần lướt qua là được, để cho binh mã của Nhiếp Lương đi theo sau lưng bọn họ ăn đầy một miệng cát bụi.
Có bỉ ổi không?
Vô cùng bỉ ổi!
Nhưng mà Khương Bồng Cơ lại thích như vậy đấy, lão thủ trưởng yên lặng quan sát trong kênh livestream cười ha ha.
Quân đoàn 7 - quân đoàn vẫn luôn tác chiến tiên phong đã bị Khương Bồng Cơ dẫn dắt lệch lạc như vậy đó.
Thượng bất chính hạ tắc loạn!
Khương Bồng Cơ mặc áo đỏ giáp bạc, ngựa trắng dưới thân giống như tia chớp mà lao ra khỏi đại quân, lẫn vào biển người mênh mông, thỏa thuê thu gặt đầu người.
“Đại Bạch, hai ta đã lâu không được thỏa thuê như vậy rồi!”
Từ khi tên khốn nạn Tiểu Bạch lừa mất Đại Bạch, ngoại trừ lần đầu mang thai sinh ra “Bạch Bạch”, Đại Bạch sau đó còn sinh thêm ba lần nữa.
Khương Bồng Cơ có “phát xít” hơn nữa thì cũng không thể bắt phụ nữ có thai lên chiến trường được, chỉ có thể chờ thời gian mang thai của Đại Bạch trôi qua.
Hai bọn họ đã lâu không tác chiến với nhau rồi.
Nếu như không phải Tiểu Bạch khá nghe lời, Khương Bồng Cơ chỉ muốn chém bay nghiệt căn của con ngựa kia đi.
Đại Bạch rất thông minh, tâm trạng luôn nóng nảy giờ lại càng hăng hái hơn nữa.
Hình thể của nó có hơi khổng lồ, cho dù không được cao lớn như ngựa trong doanh trại trọng kỵ binh, nhưng cũng là một cô bé khôi ngô cường kiện.
Cả người khoác chiến giáp, phong cách tác chiến của Đại Bạch càng cuồng dã hơn, sau khi xông lên lại càng như núi Thái Sơn đè đầu, khiến con ngựa đối mặt với mình phải hí lên đầy thảm thiết thê lương, thậm chí còn phải lùi lại mấy bước mới có thể lấy lại thăng bằng. Chờ khi nó ổn định lại, chủ nhân ngồi trên lưng ngựa đã bị Khương Bồng Cơ lấy mất cái đầu rồi.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Giết một trận, Khương Bồng Cơ vỗ vỗ cổ Đại Bạch.
“Quay về.”
Đại Bạch không muốn.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Nếu như sơ ý buông thả quá, đám ‘tiểu công túa’ kia sẽ lên cơn mất.”
Cô là chủ công, cho dù có thể đánh tiếp nhưng cô cũng không thể bỏ mặc trái tim nhỏ bé của mấy văn võ dưới trướng mình được.
“Quay lại đi, nếu như bọn họ không đuổi theo chúng ta, ta sẽ tặng cho Nhiếp Lương một món quà lớn.”
Khương Bồng Cơ vác đao Trảm Thần đi đánh một trận, cho đến khi ngựa trắng dưới thân cô biến thành một con ngựa đỏ tươi, cô mới chưa đã nghiền mà lui lại.
Tôn Văn yên lặng quay đầu lại nhìn chủ công nhà mình, cho đến giờ ông vẫn chưa quen việc mình lại có thể có một chủ công giỏi đánh nhau như thế.
Ông lựa chọn mặc kệ chuyện chủ công lại ra chiến trường quẩy bung nóc, hỏi cô: “Tặng quà gì thế?”
Khương Bồng Cơ nói: “Một bộ y phục nữ hoa lệ rực rỡ.”
Tôn Văn: “...”
Cô cười nói: “Nếu không phải là đàn ông nhưng cứ thích giơ lan hoa chỉ, thì chính là thiếu nữ thích mặc đồ nam, không thì tại sao lại không đuổi kịp được kẻ địch chứ? Tái Đạo, ông nói xem, nếu ta gửi cả những lời này và y phục nữ cho Nhiếp Lương, có khi nào hắn sẽ tức giận đến mức hộc máu luôn không?”
Tôn Văn: “...”
Chủ công nhà mình mới là người sinh sai giới tính phải không? Nói chuyện “đồi trụy” mà cũng có thể nói một cách trong sáng thoát tục như vậy.
Mặc dù cháu của Tôn Văn đã sắp tính đến chuyện hôn nhân rồi, nhưng ông vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được mấy chuyện “đồi trụy” mà chủ công nhà mình nói.
Đột nhiên ông thấy hơi đau lòng cho Nhiếp Lương.