Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phiền Thần vừa có động tác Khương Bồng Cơ đã biết rồi, đánh lén từ phía sau không thành công, ngược lại còn tổn hại không ít binh lực.



“Không biết tình hình chiến đấu ở ải Trạm Giang như thế nào rồi...”



Lúc này, Khương Bồng Cơ đã trở thành người máu rồi, trông rất đáng sợ, có điều máu đó đều là của quân địch cả, còn cô thì còn chưa mất đi một sợi tóc nào.



Bên tai vang lên “ting” một tiếng, lão thủ trưởng gửi một tin nhắn riêng cho cô.



[Cha Mày]: Nếu cô muốn biết tình hình bên kia, không phải mở rộng lĩnh vực tinh thần là được rồi ư? Đừng nói với tôi là cô đã yếu tới vậy rồi nhé.



Khương Bồng Cơ là xuyên không, thay đổi thành thân thể của một người bình thường, có lẽ thể thuật đã giảm đi, nhưng cũng không đến mức lĩnh vực tinh thần cũng yếu đi.



“Liễu Hi là người bình thường, sử dụng lĩnh vực tinh thần quá độ sẽ tạo ra thương tổn với thân thể này. Ngoài ra, không phải do tôi đã nhiều năm không sử dụng nó, cho nên nhất thời không nghĩ ra hay sao?” Khương Bồng Cơ xấu hổ cười, nụ cười bị máu tươi che mất, không nhìn ra chút chân thành nào, ngược lại còn có vẻ dữ tợn: “An nhàn lâu ngày cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, tôi rất lo lắng sau này không thích ứng được với cuộc sống của Liên Bang.”



Dù là nói như vậy, nhưng cô vẫn cứ mở lĩnh vực tinh thần ra để “nhòm” tình hình chiến đấu ở ải Trạm Giang.



Cửa thành vững chắc, vẫn chưa thất thủ, quân địch vẫn còn chưa đắc thủ.



Sau khi nhìn lướt qua, cô bèn nhanh chóng đóng lại.



Cùng lúc đó...



Vệ Từ nhìn về phương hướng xa xôi bên ngoài ải Trạm Giang, dưới đáy mắt để lộ vẻ mờ mịt.



“Vừa rồi, vừa rồi hình như mình cảm nhận được chủ công... Là ảo giác sao?”



Bên ngoài ải Trạm Giang là một trăm năm mươi nghìn quân địch, giết hét rung trời, ánh lửa cao ngút trời chiếu sáng nơi đây trở thành một thành thị không đêm.



Có bài học từ lần trước, Vệ Ưng dẫn theo đủ số binh lực cùng với hơn một trăm xe ném đá, uy lực công thành lớn tới mức không thể so sánh nổi lần trước.



Cái gọi là binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, xe ném đá của quân địch có nhiều hơn nữa thì cổng thành vẫn cứ kiên cố như trước, có điều bên trên tường thành, mọi người chiến đấu vô cùng kịch liệt, mùi tanh hôi của dầu hỏa kích thích thần kinh của mọi người. Trong mắt mọi người, ngoại trừ quân địch ra thì không nhìn thấy một điều gì khác.



Tối nay, không phải là quân địch chết thì chính là bọn họ chết.



“Thật đúng là một khúc xương khó gặm... tới nước này rồi mà còn có thể bảo vệ được!”



Tướng lĩnh Nhiếp doanh nhìn tường thành giăng đầy dây thừng và thang đứng, vẻ mặt hắn ta hung ác nham hiểm, con ngươi đen kịt bị ánh lửa ánh lên biến thành màu vỏ quýt.



Vệ Ưng nói: “Tính cảnh giác của Liễu Hi vượt xa so với tưởng tượng của ta.”



Đột ngột phát động tấn công, bên phòng thủ vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ, hẳn là sẽ luống cuống tay chân mà ứng phó bọn họ.



Dựa theo kế hoạch mà Nhiếp Lương đã vạch ra khi còn sống, Khương Bồng Cơ vô cùng tự tin mà phái đại quân đuổi theo con mồi mà bọn họ ném ra, phòng thủ của ải Trạm Giang sẽ suy yếu đi nhiều. Bọn họ nhân lúc nửa đêm phát động công thành chiến, quân địch vội vã ứng chiến. Đối mặt với đại quân Nhiếp thị đã mở toàn bộ hỏa lực, bên phía Khương Bồng Cơ cho dù có thể chống đỡ được nhất thời nửa khắc, nhưng chắc chắn sẽ không giữ được ải Trạm Giang, để có thể tự bảo vệ mình, chỉ có thể mang theo binh lính chạy về phía sau ải Trạm Giang, kết quả… hoàn toàn thất vọng.



Vệ Ưng mang theo binh lính đánh thẳng vào ải Trạm Giang, mặc dù quân địch vội vã ứng chiến, nhưng cũng không hề nhanh chóng sụp đổ, viện quân tới vô cùng đúng lúc.



Khương Bồng Cơ còn cẩn thận hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn cùng với Nhiếp Lương, rõ ràng là một cô gái mới chỉ hai mươi hai, hai mươi ba, nhưng tác phong làm việc lại còn cẩn thận giảo hoạt hơn cả ông già bốn mươi, năm mươi tuổi. Cô ta đã tin vào tin tức quân Nhiếp rút lui rồi, cuối cùng còn ra lệnh ra ải Trạm Giang phải đề cao cảnh giác, phòng ngừa tập kích nửa đêm. Thật không biết là cô ta đang “làm chuyện thừa”, hay là phải khen cô ta tinh khôn như cáo, gian trá đa nghi đây?



Tướng lĩnh tức giận nói: “Có cảnh giác hơn thì đã làm sao? Tối nay chúng ta sẽ phá được cánh cổng này!”



Lần này, quân Nhiếp đã hạ quyết tâm phải chiếm được ải Trạm Giang, lần này không thành công, thì cơ hội lần sau không biết phải chờ tới khi nào.



“Đương nhiên... Tối nay nhất định phải phá được ải Trạm Giang.”



Cho dù phải trả giá lớn tới thế nào!



Mắt nhìn một quả cầu lửa rất lớn bị xe ném đá ném về phía tường thành, gò tường và cả cổng thành của ải Trạm Giang, tâm trạng của Vệ Ưng vô cùng bình tĩnh.



“Tên Sử Trung kia vẫn có chút tác dụng đấy.”



Sử Trung bị tên cướp dùng đao chém mấy nhát, trong một thời gian ngắn, tay phải không thể cầm bút được, miệng vết thương ở hai bên sườn mặt quá sâu, khiến cho con mắt bên trái của hắn hoàn toàn bị mù, vết thương rất dài kéo từ vai trái đến xương quai xanh. Bị thương nặng như vậy, cho dù hắn có nghị lực kinh người để vẽ lại bản vẽ mà hắn nhớ được, nhưng hai tay lại không có lực, căn bản không thể vẽ ra được bản vẽ tỉ mỉ như thế. Không thể vẽ thì hắn lại nghĩ ra một cách khác, là trực tiếp kể lại. Vietwriter.vn



Thông qua việc trình bày miệng để cải tiến những quân bị đang có, ví dụ như bôi một lớp dầu hỏa lên trên hòn đá để ném, trước khi bắn ra thì đốt.



Quả cầu lửa với hòn đá đơn thuần, lực sát thương của hai bên hoàn toàn không giống nhau.



Sau khi được Sử Trung cải tiến, quả thật là xe ném đá đã tạo ra áp lực rất lớn cho cổng thành.



Không có thần xạ thủ như Khương Bồng Cơ, hơn nữa trời còn rất tối, binh sĩ điều khiển máy bắn nỏ căn bản không thể phá hủy xe ném đá của quân địch một cách hữu hiệu.



Thời gian trôi qua lâu như vậy, bọn họ cũng mới chỉ hủy diệt được bốn, năm xe ném đá. Rơi vào đường cùng, Vệ Từ chỉ có thể ra lệnh cho xe ném đá trên tường thành nhắm thẳng vào xe ném đá của quân địch, đối đầu trực tiếp, hiệu suất có thể cao hơn so với việc để máy bắn nỏ phá hủy xe ném đá nhiều lần, đồng thời cũng có thể xác định được vị trí để tấn công tay bắn của quân địch.



Trên thành dưới thành đều đang vật lộn, ải Trạm Giang tạm thời vẫn chưa gặp nguy hiểm bị thất thủ.



Bên phía Khương Bồng Cơ thì thoải mái hơn rất nhiều, cho dù số lượng quân địch nhiều hơn bọn họ, nhưng dựa vào sự chỉ huy chuẩn xác của cô, nhìn chung vẫn có thể gây hại cho quân địch.



Không chỉ có vậy, cô còn dành thời gian để hỏi lão thủ trưởng, tránh để sau cuộc chiến, cô sẽ quên mất.



“Tôi còn nhớ trước khi lão thủ trưởng xuất ngũ, đã từng nhắc tới ‘thức tỉnh’, đó là gì thế?”



[Cha Mày]: Đang đánh giặc mà còn nghĩ tới chuyện khác, nếu như cấp dưới của cô biết thì sẽ thấy sao đây?



“Đừng có đánh trống lảng!”



Bên kia yên lặng một lúc, dường như chỉ mấy câu ít ỏi thôi cũng khiến cô ta phải vắt hết óc ra.



[Cha Mày]: Chuyện này à... Ài, nói ra thì dài lắm.



“Nói nội dung chính thôi!”



[Cha Mày]: Hệ thống sức mạnh mà Liên Bang hiện đang có đều là lấy việc khai phá cực hạn của cơ thể người làm trung tâm, mấu chốt nằm ở gen. Dưới tình huống bình thường, gen của con người sẽ tiến hóa theo từng thế hệ, nhưng có một vài thiên tài lại có thể gói gọn tiến hóa của mấy trăm năm thậm chí là mấy nghìn năm trong vài năm ngắn ngủi, đây là mở khóa gen... Hoàn toàn cởi bỏ trói buộc, bùng nổ sức mạnh mà con người có thể đạt tới cực hạn. Nhưng mà khóa gen rốt cuộc có bao nhiêu đường, tới nay vẫn chưa có ai trả lời được, có lẽ đó chính là điều mà tất cả những nhà khoa học đều tha thiết mong muốn suốt cuộc đời.



Khương Bồng Cơ khẽ nhíu mày.



[Cha Mày]: Nói dài dòng rồi... “Thức tỉnh” mà tôi nói, có vài chỗ nhất định giống với mở khóa gen nhưng lại khác nhau. Mở khóa gen là khai phá những tiềm năng tồn tại trong thân thể con người, còn “thức tỉnh” lại là truy tìm nguồn gốc ban đầu, phản tổ truyền thừa. Cô nghĩ là vì sao chi chính của nhà họ Khương lại bị thế lực Thiên Não tấn công? Bởi vì trong huyết mạch của chi chính nhà họ Khương có lưu truyền huyết thống từ thời thượng cổ! Cô là hậu duệ cuối cùng của chi chính, đồng thời cũng là người duy nhất có cơ hội đánh thức sức mạnh của tổ tiên. Sức mạnh này chính là sự tồn tại mà Thiên Não đang trốn tránh và sợ hãi nhất, chỉ có cô mới có thể hoàn toàn giết nó!



“Nếu như... tôi không thể đánh thức thì sao?”



[Cha Mày]: Chết! Liên Bang cũng sẽ chết theo cô! Yên tâm, tôi sẽ gửi qua bưu điện cho cô chiếc quan tài tốt nhất.



“Người đàn bà bạc tình.” Khương Bồng Cơ bĩu môi: “Không đúng... Thân thể này là của Liễu Hi mà, sao mà tôi ‘thức tỉnh’ được?”



[Cha Mày]: Huyết mạch thượng cổ của nhà họ Khương khá là đặc biệt, nó không phụ thuộc vào thân thể mà là dựa vào linh hồn.



Khương Bồng Cơ cụp mắt, dường như cô nhớ ra gì đó.



“Cái thứ thức tỉnh đó, còn có thể thay đổi màu tóc sao?”



[Cha Mày]: Có thể đấy, đừng nói là đổi màu tóc, thay đổi giới tính luôn cũng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK