Quân y nén sự tò mò trong lòng xuống, chuyên tâm làm hết chức trách công việc của mình, có điều, mỗi lần giúp Nhan Lâm thay băng đều hơi mất tự nhiên. Những người có thể làm mưu sĩ ở thời loạn thế đều là những người có khả năng quan sát và khả năng phân tích mà người bình thường không thể nào tưởng tượng được.
Mấy ngày trôi qua, cuối cùng Nhan Lâm cũng không kìm được hỏi thăm quân y, muốn tìm ra chút manh mối từ miệng cô.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi?”
Quân y vừa thay xong thuốc, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi để Nhan Lâm tiếp tục nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe thấy lời hỏi thăm này liền không khỏi kinh ngạc, không phải kinh hãi mà là được sủng ái mà lo sợ.
Cô chăm sóc Nhan Lâm lâu vậy rồi, ngoài ngày đầu tiên nói hai câu, thời gian còn lại thì người ta đều cực kỳ cao ngạo. Thỉnh thoảng chỉ đáp vài câu “ừm”, “ờ”, “không đau”, ngoài ra không thể nào mong chờ đối phương chủ động mở lời, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?
“Tiên sinh đang nói chuyện với ta sao?”
Quân y nhìn Nhan Lâm đang nửa ngồi, không kìm được xác nhận lại.
“Trong phòng chỉ có hai chúng ta, ta không hỏi cô chẳng lẽ hỏi ma à?”
Câu này vừa mang theo ý chế nhạo, vừa mang một cảm giác khiến người ta không dám mạo phạm vô lễ.
Quân y hỏi: “Vì sao tiên sinh lại hỏi vậy?”
Nhan Lâm đưa tay chỉnh lại vạt áo, buộc lại dây thắt lưng, hoàn toàn không thể nhận ra anh ta là tù nhân mà nhìn giống một vị công tử giàu có hơn.
Đứng từ góc độ thầy thuốc mà nói, Nhan Lâm là một bệnh nhân có độ phối hợp cực cao, chăm sóc cũng rất nhẹ nhàng.
Bệnh nhân phối hợp, thầy thuốc cố gắng, thương thế của anh ta mới có thể hồi phục vừa nhanh vừa tốt, vài ngày trước anh ta đã có thể xuống đất đi lại.
Ngoài việc anh ta không thể vận động quá mạnh, không thể xách vật nặng thì đã có thể sinh hoạt như người bình thường rồi.
Nhan Lâm nói: “Hai ngày nay cô tới thay băng mà vẻ mặt hơi khác thường, chắc chắn bên ngoài xảy ra chuyện gì đó và việc này có liên quan đến ta.”
Quân y âm thầm líu lưỡi, cô biểu hiện rõ ràng đến mức đó à?
Có điều...
“Tiên sinh đừng làm ta khó xử, đừng nói là ta không biết xảy ra chuyện gì, dù có biết cũng không thể nói cho tiên sinh nghe được.” Quân y từ chối thẳng: “Quân doanh có quy tắc của quân doanh, chưa được phép thì không được tùy tiện để lộ tin tức cho người ngoài, xin thứ lỗi.”
Sắc mặt Nhan Lâm vẫn như thường, không hề bất ngờ trước câu trả lời của quân y.
Nếu quân y lập tức tiết lộ tin tức, không kín miệng thì anh ta mới chê cười Khương Bồng Cơ dạy thuộc hạ không nghiêm.
“Thế này đi, nhờ cô tìm người có thể nói tới đây.” Nhan Lâm dùng giọng điệu tự giễu nói: “Nếu Nhan mỗ đã là tù nhân thì dù sao cũng nên có đãi ngộ của tù nhân, cả ngày bị nhốt một chỗ dưỡng thương, người không biết còn tưởng Nhan mỗ là thượng khách đấy.”
Quân y thuật lại lời của Nhan Lâm cho Dương Tư, đúng lúc Phong Chân cũng có mặt ở đó.
Hai người nghe xong liền liếc nhìn nhau, nở nụ cười khó lường, quân y nhìn thấy mà trong lòng hơi run rẩy.
Dương Tư đuổi quân y đi: “Chuyện này ta biết rồi, ngươi xuống dưới làm việc của mình đi, tối nay, ta sẽ tranh thủ đi gặp hắn.”
Quân y nghe lệnh lui ra, Phong Cân ngồi một bên gõ chiếc quạt đã khép lại vào lòng bàn tay: “Thật sự phải nói cho Nhan Lâm à?”
Dương Tư cười nói: “Sớm muộn gì hắn cũng phải biết, nói sớm để hắn nguội lòng sớm một chút. Nếu Nhan Thiếu Dương chán sống, muốn tìm chết, ta cũng đã chuẩn bị sẵn đồ để hắn tự sát rồi. Lụa trắng, rượu độc, dao găm, trường kiếm... cần gì có đó, chết cũng phải chết cho dễ coi một chút.”
Phong Chân nói: “Cười trên nỗi đau của người khác.”
Nếu không phải quan hệ của hai người khá tốt thì Phong Chân thật sự muốn bồi thêm một câu “Tiểu nhân đắc chí”.
Đương nhiên, nếu anh ta thật sự nói vậy, chắc chắn sẽ bị Dương Tư “ghi hận”, không biết năm nào tháng nào sẽ ngáng chân anh ta nữa.
Dương Tư ưỡn ngực, cực kỳ ngay thẳng nói: “Ta cứ cười trên nỗi đau của người khác đấy!”
Thế là, Dương Tư liền mang theo tâm trạng tốt “cười trên nỗi đau của người khác” ấy đi gặp Nhan Lâm.
Rõ ràng là Nhan Lâm muốn gặp người ta nhưng không ngờ Dương Tư tới, anh ta lại không hề hỏi nửa câu, Dương Tư cũng im lặng là vàng, nhìn xem Nhan Lâm có thể nhẫn nhịn đến khi nào. Hai người không ai chịu mở miệng trước, chỉ trầm mặc uống trà. Cuối cùng, Dương Tư không chịu nổi trước.
Một nửa nước trà trong bình vào bụng gã rồi, nếu tiếp tục giằng co nữa thì gã sắp không nhịn được phải vào nhà xí mất.
“Nghe nói ngươi muốn gặp ta, có chuyện gì?”
Dương Tư mở miệng trước, giọng điệu có vẻ không mấy tốt đẹp.
“Dĩ nhiên là hỏi thăm hai chuyện.” Nhan Lâm rất thẳng thắn: “Các ngươi định xử trí Nhan mỗ thế nào? Chủ công ta như thế nào?”
“Hai vấn đề này cũng không khó trả lời.” Dương Tư không cố ý giày vò Nhan Lâm, thẳng thắn nói: “Việc xử trí ngươi như thế nào, chuyện này còn phải chờ chỉ thị của chủ công. Ta chỉ là một quân sư nho nhỏ, không có tư cách đi quá giới hạn chứ đừng nói là quyết định thay chủ công... Còn chủ công của ngươi, tình cảnh của Dương Đào bây giờ không lạc quan lắm. Mấy ngày trước, chỗ ta nhận được một tin tức, nội dung có liên quan đến ngươi và chủ công Dương Đào của ngươi. Có điều, quân y nói thương thế của ngươi chưa lành, ta sợ ngươi nghe xong, thương thế nặng hơn nên đã giúp ngươi giấu đi.”
Dương Tư ra vẻ “ta chỉ muốn tốt cho ngươi” nhưng Nhan Lâm không thèm nhận.
Anh ta lạnh nhạt nói: “Không sao, thương thế của Nhan mỗ đã ổn, có chuyện gì cứ nói đi.”
Dương Tư nở nụ cười cao thâm bí hiểm, tất cả ác ý đều viết cả lên mặt.
“Không biết tiên sinh có từng nghe thấy câu, không phải người cùng tộc thì suy nghĩ ắt khác nhau chưa?”
Nhan Lâm nói: “Nghe thì tất nhiên đã từng nghe, ngươi nói vậy là có ý gì?”
Dị tộc xung quanh Đông Khánh, Nam Thịnh chính là bốn bộ Nam Man và ba tộc Bắc Cương, cả hai đều đã bị quét sạch rồi, sao còn có thể làm loạn được nữa?
“Câu này bắt nguồn từ ‘Tả truyện’, nói: ‘Phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị. Sở tuy đại, phi ngô tộc dã, kỳ khẳng tự ngã hồ’. Tộc này không phải tộc trong dân tộc mà tộc trong thị tộc. Lời này không chỉ dùng cho tộc trong thị tộc, tộc trong dân tộc, mà cũng có thể dùng cho quốc gia nữa.”
Dương Tư vừa cười vừa nói, bàn tay đặt trên gối của Nhan Lâm bỗng nhiên siết chặt, trong lòng cũng thầm suy đoán.
“Sau đó thì sao?”
Dương Tư nói: “Dương Đào xuất thân Đông Khánh, đối xử cực kỳ tốt với cựu thần Đông Khánh, hành động lần này sẽ khiến trong lòng sĩ tộc có xuất thân Nam Thịnh bất mãn. Cuộc chiến Chương Châu lần này, Dương Đào tổn thất không dưới một trăm nghìn binh mã. Những binh mã này, ngoại trừ số ít là tân binh chiêu mộ được ở Chương Châu ra, phần lớn đều được đưa đến từ Nam Thịnh. Tổn thất nhiều như vậy, trong lòng những sĩ tộc Nam Thịnh đầu quân cho Dương Đào sẽ nghĩ gì? Mâu thuẫn vốn tồn tại giữa hai bên tăng thêm một bậc, nếu lúc này có ngoại lực bên ngoài thúc đẩy một cái, tình cảnh của Dương Đào... rất nguy hiểm.”
Ánh mắt Nhan Lâm lạnh lẽo hỏi: “Ngoại lực?”
Dương Tư khoát tay nói: “Đừng có khinh người như vậy, chủ công của ta làm việc quang minh lỗi lạc, không bao giờ có những hành vi tiểu nhân thế này.”
Nhan Lâm hừ lạnh.
Lời này của Dương Tư có nói cho quỷ nghe thì quỷ cũng chẳng tin. w●ebtruy●enonlin●e●com
Có điều Nhan Lâm cũng biết chuyện này chắc chắn không phải Khương Bồng Cơ làm.
“An Thôi.”
Trong lòng Nhan Lâm xoay chuyển, anh ta thốt ra hai chữ giống như vụn băng vậy.
“Hắn đã làm gì?”