Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau ngày này, Chu Thanh Ninh quả thật đã thực hiện lời hứa của mình, thường xuyên đưa con gái đến phủ thăm hỏi Cổ Trăm.



Đương nhiên là Cổ Trăn vui vô cùng.



Thái độ của Nhiếp Tuân vẫn như cũ, mặc cho Cổ Trăn gần gũi lấy lòng thế nào, hắn vẫn không mềm lòng khiến Chu Thanh Ninh cảm thấy cực kỳ khó hiểu.



“Thành Doãn sao vậy?” Chu Thanh Ninh thở dài, nói: “Hôm nay bà ấy nói chuyện ngày trước với ta, đúng là có nỗi khổ tâm.”



Nhiếp Tuân đang đọc sách trong vườn, bình tĩnh không chút gợn sóng. Chu Thanh Ninh vừa cười vừa tiến lại gần, vùi trong ngực hắn.



Bị hành động ấu trĩ của thê tử quấy rầy, Nhiếp Tuân chỉ có thể bất đắc dĩ dùng một tay ôm cô và bé cưng vào lòng thật chặt.



Chu Thanh Ninh dùng giọng nói dịu dàng từ từ kể lại những chuyện mà mình đã nghe được, cuối cùng, cô cảm thán một tiếng.



“Thành Doãn, thiên hạ có cha mẹ nào không thương con, bà ấy lại thật sự có nỗi khổ trong lòng. Chàng không mềm lòng chút nào sao?”



Dù sao cũng là người bên gối, Chu Thanh Ninh là người hiểu Nhiếp Tuân nhất.



Có một việc, cô thật sự không hiểu, rõ ràng ngày đầu tiên, thái độ của hắn đối với Cổ Trăn khá thân thiện, sao mới vài ngày mà đã lạnh lùng rồi.



“Ngũ nương, lòng người thế gian không đơn giản như nàng nghĩ đâu. Tính tình nàng đơn thuần dễ lừa thế này, vi phu sao có thể yên tâm được?” Nhiếp Tuân dùng một tay ôm cô, đặt cằm lên vai cô, giọng nói có vẻ mệt mỏi: “Theo lời nàng kể thì đúng là năm xưa, bà ấy có nỗi khổ riêng, nhưng nói thật không đồng nghĩa với việc không có điều giấu giếm. Sau này, nàng dẫn con đến thăm bà ấy cũng được, chỉ là đừng đứng giữa kết nối ta và bà ấy nữa.”



Vì những trải nghiệm lúc nhỏ, tính cách của Nhiếp Tuân khác với người thường.



Cả đời cha mẹ nuôi không có con cái, đối xử với hắn như con ruột. Hắn vô cùng biết ơn họ, nhưng điều này không có nghĩa hắn quên đi những chuyện hồi nhỏ.



Đoạn ký ức đó, sợ là hắn có già đi cũng sẽ không phai nhòa.



Năm đó bị người khác đào lên từ trong bùn đất, mấy lần bị mua đi bán lại, trắc trở từ Đông Khánh bị bán đến Trung Chiếu.



Có người mua hắn vì muốn có con, nữ chủ nhân tính tình gắt gỏng, hở tí là đánh mắng hắn, vừa nhìn thấy hắn là cảm thấy nhục nhã, sự tồn tại của hắn giờ phút nào cũng nhắc nhở đối phương rằng bà ta không sinh được con trai. Mùa đông rét buốt bị bà ta nhấn đầu xuống nước, hắn càng vùng vẫy thì bà ta càng mạnh tay. Hồi ấy hắn mới ba, bốn tuổi, đã phải nín thở giả chết, đối phương quẳng hắn vào trong nước, mắng chửi mấy câu rồi bỏ đi.



Đương nhiên, đây không thể là kết cục được, hắn lưu lạc thành trẻ ăn mày không bao lâu thì lại bị thương nhân chuyên mua bán trẻ ăn mày nhìn trúng, bán cho chỗ cờ bạc.



Loại người nào, hắn cũng đều gặp qua, có người nhìn trúng mặt của hắn, mua hắn vào động trai bao. Nếu không phải nơi đó bị một trận hỏa hoạn lớn thiêu rụi thì Nhiếp Tuân đã chẳng thể nào chạy thoát. Có người thì đơn thuần thích làm nhục trẻ em để tìm khoái cảm sinh lý, hắn từng bị gãy tay cũng từng bị gãy chân, ngón út bên tay phải của hắn đến bây giờ vẫn không thể linh hoạt. Trên người hắn vẫn còn nhiều vết thương mà những trải nghiệm thời ấu thơ đã để lại, có những vết đã khỏi hẳn, còn có những vết đến bây giờ vẫn còn lưu lại.



Nhiếp Tuân là người có mệnh lớn, hắn không chịu chết thì đương nhiên không chết được.



Người sinh ra vốn có cha mẹ, hắn cũng có, cha mẹ hắn ở đâu?



Bọn họ là vì gia đình bần cùng mà bán hắn đi hay là gặp phải biến cố, khiến hắn bị bọn môi giới bắt cóc?



Hắn muốn biết rõ ràng.



Chấp niệm này đã khiến hắn gắng gượng sống tiếp.



Chắc là, Nhiếp Tuân lúc đó có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng xuất thân của cha mẹ hắn lại cao quý đến thế, cao không thể với tới.



Nếu sớm biết được, có lẽ cũng đã không khổ đến vậy, đâm đầu vào tường cho chết quách đi, chỉ mong kiếp sau đầu thai tốt hơn.



“Vì sao?” Chu Thanh Ninh quay đầu hôn lên má hắn một cái, cắt đứt dòng hồi ức của hắn. Đến bây giờ, cô vẫn như một thiếu nữ không hiểu thế sự, làm nũng nói: “Thành Doãn, dù sao thì chàng cũng phải nói lý do với thiếp chứ. Chàng cứ không chịu giải thích như vậy, người khác sẽ hiểu lầm chàng là đứa con bất hiếu đấy.”



Nhiếp Tuân cười khổ. Vì hắn không muốn vợ mình biết những điều này nên mới không nói ra.



“Nàng để ý tình hình bên đại tẩu thì sẽ biết.”



Chu Thanh Ninh không hiểu: “Chuyện này có liên quan gì đến đại tẩu?”



Cô thật sự không hiểu. Đây rõ ràng là chuyện giữa Nhiếp Tuân và Cổ Trăn, sao lại liên quan đến đại tẩu?



Nhiếp Tuân rũ mắt, Chu Thanh Ninh đặt con vào nôi bên cạnh, hai tay nâng tay phải hắn lên, hôn vào ngón út của hắn.



“Nàng cứ mãi thế này...”



Nhiếp Tuân cảm thấy đầu mình sắp hói hết rồi, hắn bất lực nhất với chiêu này của vợ.



“Chàng không muốn thế thì hãy giải thích với thiếp đi. Giải thích đi mà, chàng cũng biết chàng mà không nói rõ, thì thiếp cũng không hiểu mà.”



Nhiếp Tuân bất lực, chỉ có thể nói bên tai cô vài câu.



Nụ cười trên mặt Chu Thanh Ninh bỗng chốc cứng đờ.



“Chuyện này...”



Nhiếp Tuân nói: “Ngũ nương, nếu như có thể... Ta thật sự muốn dẫn nàng về thăm cha mẹ, nói với bọn họ rằng Tuân Nhi đã lập gia đình rồi.”



Một hồi lâu sau, Chu Thanh Ninh mới định thần lại, cô nói: “Những hành động của thiếp mấy ngày nay... chẳng phải đã làm khó chàng rồi sao?”



Nhiếp Tuân nói nhỏ: “Chỉ cần là nàng thì không khó xử đâu.”



Sắp cuối năm, Khương Bồng Cơ cử một đoàn người về Hoàn Châu trước, Mạnh Hằng cũng là một trong những số đó.



Anh ta vừa tới nơi đã vội vã đi gặp vợ và con trai, nụ cười trên mặt càng giống trẻ con hơn.



Vợ anh ta lau mồ hôi cho anh ta, sẵng giọng nói: “Chàng suốt dọc đường bụi bặm, không sợ làm bẩn con sao? Xuống dưới tắm trước đi, tắm xong rồi hẵng hôn.”



Mạnh Hằng chỉ có thể tuân lệnh, thoải mái tắm một cái rồi thay bộ trang phục mới tinh.



Anh ta hỏi tình hình trong nhà, vợ anh ta cũng nói rõ từng chuyện một.



“Nàng có quan tâm chăm sóc bên Thành Doãn không?” Mạnh Hằng hỏi.



Tuy rằng hai anh em không nhận thân nhưng Mạnh Hằng vẫn thấy áy náy với Nhiếp Tuân. Dù sao cũng đã tính kế hắn như vậy, bây giờ nên bù đắp rồi.



Vợ anh ta muốn nói nhưng rồi lại thôi, Mạnh Hằng hỏi cô: “Sao vậy? Bên Thành Doãn gây khó cho nàng à?”



“Không phải vậy, chỉ là...”



“Chỉ là? Chỉ là gì?”



Mạnh Hằng vừa ăn điểm tâm lót bụng vừa quan tâm nhìn vợ.



Cô bối rối mà vò vò chiếc khăn tay: “Thời gian trước, bà bà sang phủ thăm nhị đệ và đệ muội, nhưng không được vui vẻ lắm.”



Mạnh Hằng không hề bất ngờ.



“Đúng là hợp với tính cách của Thành Doãn.”



Nếu vừa đến nhà đã nhận nhau thì Mạnh Hằng lại cảm thấy Nhiếp Tuân bị người nào đó đoạt mất cơ thể rồi.



Vợ anh ta kể lại tình hình ngày hôm đó một lượt.



Cô và Chu Thanh Ninh vừa là bạn thân vừa là chị em dâu, có vài vấn đề không cần kiêng kỵ.



Ý kiến của hai chị em dâu lại thống nhất, bọn họ đều là người đã làm mẹ, đều cảm thấy Nhiếp Tuân quá lạnh nhạt.



Nghe xong, Mạnh Hằng nói một câu: “Nhiều năm như vậy rồi, tính tình của mẫu thân vẫn thế.”



Vợ anh ta cảm khái: “Năm tháng trẻ thơ của tiểu thúc đúng là rất khổ, nhưng thiên hạ có cha mẹ nào không thương con chứ, sao lòng dạ lại sắt đá như vậy?”



Mạnh Hằng lại nói: “Mẫu thân mà cứ tiếp tục thế này, lòng dạ của Thành Doãn sẽ chỉ càng sắt đá hơn thôi.”



Vợ anh ta ngây ra.



“Bà bà đối xử tốt với tiểu thúc như vậy...”



“Tốt thì cũng phải xem tình hình thế nào. Mẫu thân ở Hoàn Châu cũng được một thời gian rồi, chưa nói đến chuyện sai người tới phủ, mẫu thân đã từng hỏi han gì nàng và con trai chưa?”



Vợ anh ta sửng sốt, nói: “Chuyện này, chuyện này thì không có.”



Không những không có, có một lần cô ta đưa con tới phủ thăm hỏi, thị nữ nói bà ta đã ngủ rồi.



Sau đó, cô cùng đệ muội là Chu Thanh Ninh tới phủ, lần đầu tiên gặp mẹ chồng. Bà ta thật sự rất xinh đẹp, không nhìn ra dấu vết của năm tháng.



Mạnh Hằng lại nói: “Ta nói với mẫu thân chuyện Thành Doãn còn sống mới được bao lâu chứ.”



Thấy vợ vẫn không hiểu, Mạnh Hằng lại không giải thích cặn kẽ. Dù sao nói xấu mẹ trước mặt vợ cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.



Cổ Trăn là một người mẹ tốt sao?



Đối với Liễu Hi mà nói thì chắc là người mẹ tốt nhất thế gian rồi. Cái tốt này không chỉ thể hiện bằng lời nói mà bằng cả hành động nữa.



Đối với anh em bọn họ mà nói, mãi mãi chỉ thể hiện trên lời nói thôi, cái tốt của bà ta cũng chỉ là nói để người khác nghe.



Trước khi Mạnh Hằng viết thư gửi Cổ Trăn, bà ta chưa biết con trai út vẫn còn sống. Mọi người chỉ biết bà ta có Mạnh Hằng là đứa con trai duy nhất.



Nhưng bà ta có thái độ thế nào với con trai trưởng của mình?



Cuộc sống của anh ta ở Mạnh phủ còn không bằng con thứ của dòng bên, lúc nào cũng phải đề phòng thiếp thất của cha ám hại.



Để tự giải thoát, anh ta bằng lòng làm con tin ở lâu trong kinh, tiền chi tiêu mà Mạnh phủ cho hầu như không có, anh ta phải cầm cố những món quà được tặng hồi đầy tuổi của mình mới miễn cưỡng duy trì cuộc sống. Anh ta học ở trường tư, học phí chẳng hề thấp, vừa học vừa bán tranh chữ để kiếm tiền trang trải.



Có một lần, anh ta tràn trề hy vọng mà viết thư cho mẹ, hy vọng bà có thể thương xót mình mà chăm sóc quan tâm chút ít.



Cổ Trăn đã chăm sóc rồi. Bà ta sai người mang trăm lượng đến, ngoài ra không một lời hỏi thăm.



Mạnh Hằng lúc đó đã có lòng tự tôn, bưng tiền mẹ cho mà mặt nóng như lửa.



Thư đồng nói: “Lẽ nào phu nhân cho rằng lang quân đang xin xỏ bà ấy?”



Mạnh Hằng mười một, mười hai tuổi lại cảm thấy lòng tự tôn và mặt mũi của mình đều bị mẹ đánh vỡ nát.



Tiền này là ăn xin mà có.



Anh ta “ăn xin” lòng thương của mẹ ruột, kết quả, thứ xin được lại là tiền.



Mạnh Hằng hai mươi ba tuổi thành hôn, đó là nhờ trưởng lão Mạnh thị không nhịn được, ban ân kết duyên cho anh ta và con gái dòng chính của một sĩ tộc nghèo chi bên.



Việc này, mẹ anh ta có từng hỏi đến lời nào?



Trước khi Mạnh Trạm chết, còn có thể nói thoái thác rằng thế lực của Mạnh thị rất lớn, vì muốn tốt cho con trai nên bà ta mới không dám hỏi nhiều.



Bây giờ xác của Mạnh Trạm đã mục rữa rồi, bà ta vẫn thờ ơ lạnh nhạt với trưởng tử như vậy, đối với con dâu trưởng và cháu đích tôn cũng chẳng khác gì.



Một người mẹ như vậy, bà ta lại “moi tim móc phổi” với thứ tử hơn hai mươi năm chưa từng gặp mặt, thể hiện tình thương của mẹ hiền sao?



Nhiếp Tuân lại không ngốc, Cổ Trăn càng muốn “bù đắp” cho thứ tử, thờ ơ với trưởng tử thì hắn chỉ càng lạnh lùng hơn thôi.



Trưởng tử và bà ta có tình mẫu tử mà còn lạnh nhạt như vậy.



Vậy thì thứ tử hơn hai mươi năm chưa từng gặp mặt, nặng mấy cân mấy lạng, có tư cách gì để có được sự thiên vị của bà ta?



Bà ta thật lòng muốn níu kéo con trai, bù đắp sự thiếu hụt tình mẹ hay là muốn đạt được câu “tha thứ” để làm dịu đi sự hổ thẹn trong lòng?



Điểm này, Mạnh Hằng tin rằng Nhiếp Tuân nhìn thấy rất rõ.



Vợ anh ta không hiểu suy nghĩ của Mạnh Hằng, chỉ cảm khái một câu.



“Năm xưa, bà bà cũng gặp khó khăn, nghe nói trước đây thường triền miên giường bệnh, tiểu thúc không thể thông cảm một chút sao?”



Thứ nữ dòng chính của Cổ thị đi được đến ngày hôm nay thật không dễ dàng gì.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

“Bà ấy không chịu uống thuốc chữa bệnh, người khác có thể ép bà ấy được sao?” Mạnh Hằng nói: “Khó khăn? Có lẽ cũng có.”



Vợ anh ta lộ vẻ bất mãn.



Sao chồng mình có thể nói ra những lời thế này chứ.



“Năm xưa tuy rằng mẫu thân là thứ nữ của Cổ thị nhưng được hưởng tất cả đãi ngộ theo đích dì đấy. Nếu không, năm đó đã không thể lộng lẫy mười dặm mà gả vào Mạnh thị được. Ta đã đi hỏi những người già, đích dì đối xử với mẫu thân thật sự rất tốt, người đi theo hầu hạ đều là tâm phúc của dì ấy, ai nấy đều rất giỏi giang...” Mạnh Hằng nói: “Sau này, bà ấy tái giá cho Liễu Xa, trên dưới Liễu phủ đều tôn kính bà ấy. Ngày nay, chủ công lại chiếm được cho bà ấy vị trí thái hậu. Phận làm con như chúng ta, nếu thật sự muốn tốt cho bà ấy thì duy trì hiện trạng như bây giờ mới là tốt nhất.”



Phận làm con, anh ta không dám oán hận nhưng cũng không thể thân thiết được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK