Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù mệnh lệnh của Dương Đào là vì tốt cho Khương Bồng Cơ, nhưng mệnh lệnh này lại trái ngược với mệnh lệnh lúc trước của Khương Bồng Cơ, hộ vệ không dám hành động.



“Các ngươi ngây ra đấy làm gì?”



Dương Đào hoàn toàn không hiểu nổi hành động của những hộ vệ này, nếu đến lúc người xảy ra chuyện thật rồi, bọn họ phải gánh trách nhiệm thì cũng đành, nhưng mà lại lôi theo cả anh ta xuống nước. Dương Đào cũng không muốn phải vì chuyện này mà đền cả tính mạng của anh ta và gia đình... Chết như thế này quá là oan uổng...



Hộ vệ vô cùng khó xử, nói: “Mệnh lệnh của chủ công, bọn ta không thể không nghe theo được, nếu như chủ công truy cứu chuyện này...”



Dương Đào hỏi ngược lại: “Nếu như Liễu Công thật sự gặp phải chuyện gì, mấy người các ngươi, ai có thể gánh vác được trách nhiệm này đây?”



Thấy đám hộ vệ không ai dám khẳng định, Dương Đào đoạt lấy mái chèo đang nằm trong tay người lái thuyền.



“Cái ngươi không thể làm trái mệnh lệnh của Liễu Công, ta cũng không ép buộc các ngươi, tự ta đi là được rồi, các ngươi tự quay về một mình đi.”



Đám hộ vệ quay mặt nhìn nhau, trong thời gian ngắn không biết phải làm sao.



Dù sao mệnh lệnh mà chủ công đưa ra là bảo bọn họ đưa Dương Đào quay về bằng đường thủy, Dương Đào lại không chịu hợp tác, ai nấy đều khó xử.



Phân vân một lúc, nhóm hộ vệ vẫn chọn to gan nghe theo mệnh lệnh của Dương Đào quay đầu lại đi tìm Khương Bồng Cơ.



Một là, nếu bọn họ bị chủ công trách cứ, ít nhất cũng có một Dương Đào đứng phía trước gánh tội thay, cô có nổi cáu cũng sẽ không nổi cáu với bọn họ.



Hai là, nếu thật sự xảy ra chuyện như lời Dương Đào, chủ công tách nhóm gặp phải chuyện gì, bọn họ có chết cả muôn lần cũng không thoát được tội này.



Dương Đào vội vã quay lại tìm Khương Bồng Cơ, nhưng cũng không quên chuyện khác.



“Phái một người quay về truyền tin tức trước đi.”



Bọn họ ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa quay về truyền tin tức, không biết đám Vệ Từ đã sốt ruột tới mức nào rồi.



“Rõ!”



Bởi vì Dương Đào hạ lệnh quay đầu lại, người cầm lái cũng cố gắng di chuyển mái chèo, con thuyền chạy nhanh như bay, gió sông thổi tới táp thẳng vào khuôn mặt của Dương Đào.



Ngay lập tức, chút say chếnh choáng của anh ta cũng biến mất, trong lòng chỉ còn lại bồn chồn và lo lắng.



Màn đêm buông xuống, ánh chiều tà cuối cùng cũng rơi xuống đường chân trời.



Dương Đào chỉ có thể ra lệnh cho hộ vệ đốt đuốc, đi dọc theo những dấu vết Khương Bồng Cơ để lại trên đường để tìm tới khu rừng.



“Từ từ... Đây là mùi gì thế?”



Mũi của Dương Đào khá là thính, mọi người còn chưa đi vào trong khu rừng đã ngửi thấy mùi máu tươi quen thuộc.



Anh ta không thể tin nổi, cố gắng ngửi rồi lại ngửi, càng đi tới gần thì mùi máu tươi kia lại càng dày đặc và nồng nặc. Dưới ánh sáng chiếu rọi của cây đuốc, hộ vệ còn phát hiện ở gần khu rừng có dấu vết của rất nhiều người để lại, ví dụ như những bước chân lộn xộn cùng với cây cối, cỏ dại bị vật nặng đè ép... Dương Đào nhìn thoáng qua độ sâu cạn của bước chân cùng với độ khô cạn của bùn đất, anh ta tin chắc rằng những bước chân này đều được để lại trong thời gian gần đây, số người không ít!



Càng nhìn lại càng thấy kinh hồn bạt vía, Dương Đào không thể nói thành lời tâm trạng cụ thể của anh ta lúc này, bởi vì anh ta khiếp sợ tới mức đầu trống rỗng luôn rồi.



“Tìm đi! Tất cả đều đi tìm! Sống phải thấy người chết phải thấy xác!”



Dương Đào kìm nén tâm trạng gần như đã mất khống chế, nhưng những từ lạc đi trong lời nói của anh ta đã để lộ nội tâm của anh ta rồi.



Không bao lâu sau, hộ vệ đã quay lại đây hồi bẩm rằng hắn phát hiện ra những thi thể bị thú hoang trong rừng gặm tới mức hoàn toàn biến dạng ở đằng trước.



Dương Đào vội vàng chạy tới đó, phát hiện vài thi thể đã bị thú hoang tha lôi gặm cắn đang nằm trên mặt đất, đầu, thân người, tứ chi... Chỉ cần là bộ phận cơ thể có kha khá mỡ tích tụ, thì bộ phận nào cũng đã bị đàn thú hoang đói khát gặm cắn mất rồi, để lộ ra xương trắng bên dưới lớp da thịt, khiến người xem phải rùng mình. Quần áo trên cơ thể người chết cũng đã bị thú hoang gặm tới mức hoàn toàn biến dạng, nhưng dựa vào khung xương cùng với quần áo còn sót lại cũng có thể đoán được đây là đàn ông.



“Không phải chủ công.”



Hộ vệ vừa mới nói xong, Dương Đào đã trả lời lại một câu: “Ta cũng không mù, ta phân biệt được đây là nam hay là nữ, những người này có thân phận thế nào? Chẳng lẽ lại là tử sĩ?”



Anh ta đã đoán đúng rồi, vẻ mặt của hộ vệ nghiêm trọng, hắn nói: “Dựa vào dấu vết lưu lại trên mấy thi thể này, đây quả thật là tử sĩ được huấn luyện tỉ mỉ. Những thi thể này vẫn chưa bốc mùi, thi thể hơi hơi cứng lại, máu tươi cũng rất mới, có thể thấy được thời gian tử vong của bọn họ không vượt qua hai khắc.”



Không vượt qua hai khắc sao?



Vậy cũng tức là chúng vừa mới chết không bao lâu?



Mặt của Dương Đào lúc này đây còn đen hơn cả bóng đêm nữa.



Một đám tử sĩ vừa mới chết xuất hiện ở nơi này, hơn nữa bây giờ còn là thời điểm mẫn cảm Khương Bồng Cơ đang lạc đoàn, sao anh ta không lo lắng cho được?



Cho dù là Dương Đào hay là những hộ vệ này, bọn họ đều biết chắc hẳn Khương Bồng Cơ đã bị ám sát, có điều bây giờ vẫn chưa tìm thấy dấu vết của cô, không thể phán đoán được đối phương đang hoàn toàn lành lặn, bị thương đang ẩn nấp hay là đã... bất hạnh bỏ mình. Anh ta không dám chậm trễ, ngoại trừ hai tên hộ vệ, những người khác đều được phái đi tìm Khương Bồng Cơ. Hộ vệ dựa theo dấu vết mà thú hoang tha thi thể để lại, tìm thấy nơi trận hỗn chiến xảy ra.



Thi thể ở đây còn nhiều hơn nữa!



Khi đám hộ vệ tới nơi, tràn ngập trong bóng tối là những đôi mắt đang lóe sáng!

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Mọi người dựa vào ánh sáng của cây đuốc mới thấy rõ hiện trường, họ lập tức hít một hơi khí lạnh.



Đây là một đàn sói hoang chưa từng được no bụng sau khi mùa đông tới, chắc bọn chúng bị mùi máu tươi của những thi thể này dẫn tới đây và được ăn một bữa no nê.



Khi mọi người tới gần đó, người nào có đôi tai thính còn có thể nghe thấy tiếng hàm răng nhọn của sói hoang đang cắn thịt và xương người trộn lẫn vào nhau.



Đại khái là đã ăn no rồi, cho nên con sói đầu đàn không muốn chém giết với đám hộ vệ, hai bên giằng co nhau một lát, nó gầm một tiếng rồi gọi bầy sói bỏ đi.



Nhìn thấy những đôi mắt sáng lóa dần dần biến mất trong bóng tối, hai tên hộ vệ hồi thần lại, ngạc nhiên phát hiện toàn thân họ đã đẫm mồ hôi.



Gió lạnh thổi qua khiến làn da phủ kín mồ hôi lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến bọn họ không nhịn được phải run cầm cập.



Dương Đào nghe tin vội vàng chạy tới, nhìn thấy hiện trường hỗn loạn, vẻ mặt anh ta vô cùng nghiêm trọng.



“Các ngươi có phát hiện ra dấu vết của Liễu Công không?”



Hộ vệ nói: “Tất cả vết thương trí mạng trên người tử sĩ đều là do trường đao để lại, đao nào cũng lấy mạng người, chỉnh tề sắc bén như vậy, chỉ có đao Trảm Thần trong tay chủ công mới có thể làm được. Chúng tiểu nhân đã kiểm tra trong phạm vi vài dặm rồi, ngoại trừ những tử sĩ này, vẫn chưa phát hiện ra dấu vết của chủ công...”



Dương Đào nói: “Người thì sao? Không tìm thấy Liễu Công sao?”



Hộ vệ chần chừ một lát rồi nói: “Có lẽ... chủ công đã quay về rồi chăng?”



Dương Đào chỉ vào thi thể nằm đầy trên đất, nói: “Đánh giá sơ qua cũng phải có tới cả trăm người, ngươi coi những tử sĩ này đều bất tài hết à?”



Trong mắt anh ta, cho dù Khương Bồng Cơ vẫn còn sống sót, chắc cũng bị thương đang trốn ở đâu đó rồi, bọn họ phải nhanh chóng tìm thấy người mới được!



Hộ vệ dẫn đầu chớp mắt mấy cái, ấp úng nói: “Có khi, bọn họ thật sự là vô dụng đó.”



“Ngươi còn ba hoa với ta à?”



Dương Đào quả thật đã bị mấy tên hộ vệ không lành nghề này chọc tức gần chết rồi.



Ít nhiều gì thì Khương Bồng Cơ cũng là chư hầu số một số hai trong thiên hạ, không thể tìm được một đám hộ vệ chuyên nghiệp có trách nhiệm hơn à?



“Đám tử sĩ này được bồi dưỡng tỉ mỉ bằng cơm thổi đó, còn các ngươi thì ăn cơm gì? Ăn cơm thiu à? Còn không mau đi tìm đi!”



Thôi rồi, anh ta sắp bị chọc tới mắc bệnh tim luôn rồi!



Hộ vệ không làm gì được, chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm, nhưng mà bọn họ có lật cả ngọn núi lên cũng không phát hiện ra dấu vết của chủ công nhà mình.



Nếu thật sự đã bị thương rồi trốn, dù thế nào cũng phải để lại một ít manh mối cho bọn họ lần theo chứ?



Dương Đào cho muỗi ăn cả nửa buổi tối, còn Khương Bồng Cơ cưỡi ngựa lắc lư thong thả quay về nhà.



Cô còn chưa ngồi được một lát, Nhan Lâm đã chạy tới tìm cô để đòi người.



“Sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK