Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Nguyên Tín ra tay, ông ta thật sự muốn dồn Nhiếp Tuân vào chỗ chết.



Sau nhiều ngày bình tĩnh lại, ông ta lại cảm thấy đối phương còn sống là tốt nhất.



Nếu Nhiếp Tuân chết rồi, chuyện này sẽ trở thành khúc mắc trong lòng chủ công cả đời, Nguyên Tín cũng đừng mong được trọng dụng nữa.



Không chỉ như vậy, nếu không may còn có thể liên lụy đến con cháu trong Nguyên thị của Nguyên Tín nữa.



Nghĩ đến đây, lại được biết Nhiếp Tuân đang dần dần thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, hiện giờ, miệng vết thương bắt đầu khép lại, ông ta cũng một mắt nhắm một mắt mở, không bảo quân y lén giở trò gì. Sau này còn nhiều cơ hội gây chuyện với Nhiếp Tuân, bây giờ không cần vội vàng làm gì…



Mắt hổ của Nguyên Tín như lóe lên, ông ta hỏi đến cùng: “Ngoài những chuyện ấy ra, các ngươi còn nói gì nữa không?”



Hoa Uyên cười nói: “Học trò có xin chỉ bảo thêm chốc lát, nhưng ngại quân sư không đủ sức lực, nên đành tiếc nuối cáo lui.”



Nguyên Tín bĩu môi coi thường, nói với vẻ châm chọc: “Hắn ta cũng mong manh quá nhỉ, chẳng qua chỉ có một nhát đao thôi mà, thế mà lại cứ như phụ nữ đang trong tháng vậy.”



“Trong tháng” là thế nào?



Nói tục ra là đến kỳ kinh nguyệt, nếu để Nhiếp Tuân nghe được những lời này thì chắc chắn sẽ tức điên lên.



Hoa Uyên đứng bên cạnh, chỉ im lặng nghe, từ đầu đến cuối chỉ cười một cách hời hợt, cảm giác như một bức phông nền vậy.



Nguyên Tín không thèm nhắc đến Nhiếp Tuân nữa, điều ông ta lo lắng là cục diện hiện giờ ở tiền tuyến, ông ta làm theo những gì Hoa Uyên chỉ, nhưng hiệu quả thu được lại rất thấp.



Ông ta đã thả mồi câu xuống rồi, ai ngờ cá lớn lại không chịu cắn câu.



Hoa Uyên biết chuyện này, hơi ngạc nhiên hỏi lại: “Tướng lĩnh của phe địch là ai? Ai lại thận trọng khó chơi đến vậy?”



Nguyên Tín khổ não nói: “Bản tướng cũng không biết, phía trinh sát cũng không thu được thông tin gì, chỉ biết là một tên tiểu tướng còn trẻ tuổi, mặt như thư sinh thôi.”



Ông ta không hề chạm mặt Khương Bồng Cơ, mà trinh sát ông ta phái ra cũng không biết Khương Bồng Cơ trông như thế nào, bởi vì Khương Bồng Cơ ở trong quân doanh luôn mặc đồ nam, hầu như lúc nào cũng mặc chiến giáp nặng nề, mũ giáp đội trên đầu đã che khuất hai bên sườn mặt của cô rồi…



Người nào không biết thì rất dễ nhầm lẫn giới tính của cô.



Mọi người trong thiên hạ thường nói Lan Đình Công là nữ chư hầu duy nhất, nên dù thế nào cũng chẳng thể nghĩ đến Khương Bồng Cơ được.



Bởi vì tin tức không đúng nên đến tận bây giờ mà vẫn không một ai phát hiện Khương Bồng Cơ vốn “bệnh nặng” đang bay nhảy ở Kham Châu được gần một tháng rồi.



Hoa Uyên nghe xong thì lắc đầu, nếu là một tiểu tướng trẻ tuổi thì càng không thể làm được như thế.



Nguyên Tín hỏi: “Chuyện này có gì không đúng à?”



Hoa Uyên nói: “Tướng quân hãy đặt mình vào hoàn cảnh đó để mà nghĩ xem, nếu tướng quân là tướng lĩnh của bọn chúng, ngài có thừa thắng xông lên không, hay lại từ bỏ truy kích khi đang trên đà chiến thắng?”



Nguyên Tín ngẩn ra một lát, rồi quả quyết nói: “Đương nhiên là rút lui khi đang đà chiến thắng rồi.”



Bởi vì Nguyên Tín biết chuyện này, biết “vườn không nhà trống” là một cái bẫy, cho nên ông ta sẽ không ngu ngốc tới nỗi chọn phương án “thừa thắng xông lên”.



Hoa Uyên lại nói: “Nếu như tướng quân không biết gì hết, ưu thế đang hoàn toàn nghiêng về phía tướng quân, ngài chỉ cần từng bước một truy kích tấn công kẻ địch là có thể mở rộng chiến quả của mình. Đứng trước sự cám dỗ lớn như thế, ở thời khắc mấu chốt, tướng quân thật sự sẽ bỏ qua công lao dễ như trở bàn tay sao?”



Mặt Nguyên Tín đỏ lên, dù không muốn nhưng ông ta vẫn phải nói: “Đương nhiên là không cam lòng rồi.”



Không ai lại không động lòng trước cái lợi ngay trong tầm với của mình cả.



Hoa Uyên lại nói thêm: “Ngay cả tướng quân còn như vậy, huống chi người kia chỉ là một tiểu tướng mặt non choẹt không ai biết đến.”



Tướng lĩnh trẻ tuổi cũng có ưu điểm, nhưng cũng sẽ có rất nhiều khuyết điểm, ví dụ như chỉ coi trọng cái lợi trước mặt, không cẩn thận, thiếu kinh nghiệm,…



Con người và tính cách Nguyên Tín có chút tì vết, nhưng kinh nghiệm tác chiến của ông ta thì không thể nghi ngờ, nếu không thì Hoàng Tung cũng sẽ không cho ông ta thêm cơ hội.



Ngay cả Nguyên Tín cũng chọn mạo hiểm xông lên, đừng nói đến tướng lĩnh trẻ tuổi chưa có kinh nghiệm, dễ dàng dao động, hay là tiểu tướng mặt non choẹt gì đó.



Mặt non có nghĩa là không có tiếng tăm gì, tiểu tướng có nghĩa là tuổi không lớn, kinh nghiệm non trẻ, theo lý mà nói thì khao khát lập công dựng nghiệp của những người như vậy còn lớn hơn tướng lĩnh bình thường nữa. Nhưng kết quả thì sao? Đứng trước sự hấp dẫn như vậy mà không hề dao động, từ bỏ khi đang đà chiến thắng mà không tham chiến, đâu có vẻ gì của một người còn non trẻ chứ?



Nguyên Tín hồi thần, nói: “Ý của ngươi tức là tướng lĩnh chỉ huy bên kia thật ra là người khác sao?”



Hoa Uyên nói với vẻ mặt nặng nề: “Tướng quân biết nhiều hiểu rộng, ngài cảm thấy phong cách chiến đấu này giống ai?”



Sau khi Hoa Uyên nhắc nhở, Nguyên Tín cẩn thận nghĩ kĩ lại, vừa nghĩ, ông ta vừa nói: “Võ tướng có tiếng dưới trướng giặc Liễu chỉ có vài người ấy thôi, mỗi người đều có tính cách khác nhau, phong cách làm việc khác nhau hoàn toàn. Kiểu đánh dứt khoát gọn gàng này... không dễ đoán, có thể là một gương mặt mới mà bọn họ tìm đến giúp đỡ.”



Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Liễu Hi đã là chư hầu xưng bá hơn nửa Đông Khánh, thêm cả Bắc Cương nữa.



Cho dù cô là nữ giới, nhưng cô lại có thể mang đến lợi ích cho người khác, chỉ cần như vậy thì đương nhiên sẽ có người đến tìm cô để nương tựa.



Chuyện gương mặt mới đến đầu quân dưới trướng của Khương Bồng Cơ cũng không có gì đáng ngạc nhiên.



Nguyên Tín nói: “Sao hả, ngươi không nghĩ thế à?”



Hoa Uyên cười khổ nói: “Đúng là học trò có chút ý kiến riêng, tướng quân có cảm thấy... tác phong này giống với bản thân Lan Đình Công không?”



Nguyên Tín nghe vậy thì ngạc nhiên tới mức suýt cắn trúng lưỡi.



Ông ta vừa nghe cái gì vậy?



Liễu Hi?



Nguyên Tín lắc đầu nói: “Không thể như vậy được, sau cái chết của tổ mẫu, giặc Liễu bị bệnh nặng, nghe nói đã mất nửa cái mạng rồi, sao có thể đến Kham Châu, tự mình chui vào chỗ nguy hiểm như thế chứ? Nếu cô ta đến Kham Châu, vậy thì ai trấn giữ tiền tuyến? Chuyện này không khỏi quá hoang đường, quá buồn cười...”



Theo cách suy nghĩ của người thường thì Nguyên Tín nói vậy là đúng.



Não của Khương Bồng Cơ có thể co lại, nhưng người dưới trướng của cô thì hẳn là có đầu óc, sao lại để chủ công của họ rời tiền tuyến để thâm nhập vào hậu phương quân địch được?



Hoa Uyên thấy vẻ mặt quả quyết của Nguyên Tín thì miễn cưỡng cười nói: “Quân sư nói phải... học trò đã suy nghĩ lung tung rồi.” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Cho dù không có chứng cứ gì, nhưng Hoa Uyên vẫn cảm thấy người đó là Khương Bồng Cơ.



Gã từng nghiên cứu mấy trận chiến do Khương Bồng Cơ thống lĩnh, phong cách chiến đấu mới lạ của cô khiến người khác cực kỳ có ấn tượng, từ khi Khương Bồng Cơ diệt Thanh Y Quân thì đã bắt đầu bày ra sự quyết đoán của mình. Cô vẫn luôn tỉnh táo bình tĩnh, dường như từ đầu đến cuối chỉ đứng ngoài xem vậy...



Người tỉnh táo như vậy, thật sự có thể không để ý đến đại cục, mạo hiểm chạy đến hậu phương quân địch như vậy sao?



Nguyên Tín nói: “Kẻ trộm không cắn câu, ngươi nghĩ biện pháp khác đi.”



Hoa Uyên lấy lại tinh thần, cười nói: “Đúng lúc học trò vừa nghĩ ra cách này, quân sư lại đây nghe xem sao.”



Hai người nhỏ giọng bàn bạc, hai mắt của Nguyên Tín ngày càng phát sáng.



Khương Bồng Cơ hắt xì một cái, day day cái mũi nói: “Chắc là Tử Hiếu nhớ ta rồi.”



Dương Tư: “...”



Chủ công, cô cúi đầu nhìn đi, đó là mặt mũi mà cô vừa vứt đi đấy.



“Không biết bên phía Hoài Du đã chuẩn bị đến đâu rồi...”



Khương Bông Cơ chơi đủ rồi nên định rút lui, từ trên xuống dưới Kham Châu đã bị cô xáo trộn đến mức không thể bình yên được nữa, đoán chừng Hoàng Tung mà nghe thấy tin này thì sẽ đau đầu mất.



Để đề phòng đầu óc kẻ địch đột nhiên thông minh ra, kéo nhau đến đây đánh kiểu kéo dài hao thể lực với cô, Khương Bồng Cơ sai Phong Cẩn chuẩn bị tiếp ứng cho cô.



Chỉ cần qua được Hiệp Giang thì đại quân có thể coi là được an toàn.



Dương Tư nói: “Tin tức đã truyền ra ngoài rồi, Hoài Du tự biết sắp xếp ổn thỏa.”



Khương Bồng Cơ đang định gật đầu thì bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến, sau đó là hai đội trinh sát vội vã trở về đại quân.



“Báo! Tiền phương phát hiện dấu vết mai phục...”



Mai phục?



Khương Bồng Cơ nhíu mày lại, không vui nói: “Sân nhà của người khác đúng là không dễ đánh, làm gì không làm, sao lại đi mai phục chứ.”



Nếu không cẩn thận đạp trúng bẫy, có thể Khương Bồng Cơ sẽ bị hao tổn không ít binh mã.



Dương Tử hỏi trinh sát: “Có tra ra được số lượng quân mai phục không?”



Trinh sát nói: “Xem xét dựa trên dấu vết có được, ước chừng hơn chục nghìn người.”



Hơn chục nghìn quân mai phục sao?



Ra tay mạnh như vậy à?



Mai phục chiếm thế thượng phong trước, cho dù Khương Bồng Cơ có cảnh giác đi nữa nhưng đến lúc thật sự chiến đấu thì vẫn sẽ tổn thất gần chục nghìn binh mã.



Sắp tới còn phải rời khỏi Kham Châu, Khương Bồng Cơ không muốn có thương vong.



Cô quay đầu lại hỏi Dương Tư: “Có thể đi đường khác không?”



Dương Tư là người quận Cương Định Kham Châu, cực kỳ quen thuộc với địa hình ở đây, bằng không thì Khương Bồng Cơ đã không đưa gã đến đây.



Gã nói: “Có thể đi đường vòng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK