Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ít tín đồ tới đây rút quẻ xem bói đều chính xác vô cùng, hương khói muốn không thịnh vượng cũng khó.



Lục Như chân nhân đã hơn bảy mươi tuổi nhưng vẻ ngoài lại trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Người này tóc bạc, nhưng da dẻ hồng hào, tinh thần khỏe mạnh, bước chân vững vàng.



“Đậu phu nhân” đã từng tham quan đạo quán vào các ngày lễ, nhưng những đạo quán kia càng giống địa điểm du lịch hơn, không ít đạo sĩ cũng miệt mài kinh doanh, nào có dáng dấp của thế ngoại cao nhân*? Đánh giá khách quan thì Thanh Tuyết Quán yên tĩnh hơn nhiều, thái độ giữa tín đồ và đạo sĩ cũng thành kính hơn...




* Thế ngoại cao nhân: những người được mô tả rất mạnh mẽ, phi thường, uyên bác, rất đáng ngưỡng mộ.



Cô không khỏi bình tĩnh lại, đi theo sau lưng Đậu Hi tiến vào chùa.



“Phu nhân cảm thấy nơi này thế nào?”



Cô gái chậm một nhịp mới định thần lại, mỉm cười nói: “Rất tốt, mặc dù không khí thế to lớn nhưng bầu không khí rất dễ chịu.”



Nói xong, cô còn tò mò quan sát xung quanh, dường như nhìn nơi nào cũng cảm thấy mới mẻ vậy.



Đậu Hi: “...”



Hai người tiến vào đại điện, đúng lúc trụ trì Lục Như chân nhân cũng đang ở đó, đối phương đang nhỏ giọng giải quẻ xăm cho một tín đồ nào đó.



Lúc Lục Như chân nhân làm xong, Đậu Hi mới bước lên phía trước.



Sau khi hai người đi qua chào hỏi, Đậu Hi nói rõ mục đích đến đây, hỏi thăm quy định cần có trong lễ tạ thần.



Lục Như chân nhân nhìn lướt qua “Đậu phu nhân”, chân mày vốn khẽ chau lại trước đó chợt giãn ra.



“Trông sắc mặt của quý phu nhân rất tốt, tinh thần phong thái nhẹ nhàng, có lẽ đã vượt qua thời kỳ khó khăn, ít ngày nữa là có thể khỏi hẳn.”



Lục Như chân nhân gọi một đạo đồng tới, để đạo đồng dẫn “Đậu phu nhân” đi thắp hương và thăm thú xung quanh. “Đậu phu nhân” cầu còn không được, nên bước chân cũng nhẹ nhàng theo. Nghe tiếng guốc gỗ đạp trên mặt đất của đối phương dần dần đi xa, sắc mặt Đậu Hi chợt âm u.



“Chân nhân…”



Lục Như chân nhân nói: “Dựa vào quẻ bói lần trước, quý phu nhân không thể sống qua nổi trận phong hàn kia, ngày hôm nay là do thần linh ban phước lành, có lẽ không còn gì đáng ngại nữa.”



“Chân nhân, nhưng người hôm nay... tuyệt đối không phải là phu nhân của ta, không biết là yêu tinh hoang dã nào!” Đậu Hi nói: “Phu nhân ta xuất thân nghèo khổ, đến chữ “đại” cũng không biết viết thế nào, nhưng người kia thì lại không giống vậy... Lời nói và cử chỉ đều khác phu nhân ta một trời một vực, chân nhân có cách trừ yêu nào không?”



Cho dù nó là yêu tinh hoang dã gì, Đậu Hi chỉ muốn phu nhân nhà mình trở lại.



Dựa theo khẳng định chắc chắn của Lục Như chân nhân trước đó, phu nhân sẽ không sống được lâu, anh ta cũng đã chấp nhận số mệnh rồi, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận được việc một người xa lạ chiếm giữ lấy thân thể của vợ mình!



“Đậu cư sĩ đừng lo lắng.” Lục Như chân nhân trấn an Đậu Hi: “Đây là phước lành của quý phu nhân, tuyệt đối không phải là chuyện xấu đâu.”



Đậu Hi kinh ngạc: “Lời này giải thích thế nào?”



“Vị tiểu cư sĩ hôm nay chính là phúc tinh.” Lục Như chân nhân cười nói: “Bây giờ, lão đạo xin chúc mừng Đậu cư sĩ và phu nhân bạc đầu giai lão.”



Đậu Hi mơ hồ: “Ý của chân nhân là... Phu nhân của ta sẽ sớm trở lại sao?”



Lục Như chân nhân nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì vị tiểu phúc tinh kia chỉ có thể ở lại đây sáu canh giờ thôi.”



Tốt xấu gì thì cũng coi như nửa ân nhân cứu mạng, đừng hở một chút là muốn bóp chết người ta chứ.



Trái tim treo cao của Đậu Hi cuối cùng cũng đáp xuống đất.



Không phải yêu tinh hoang dã mà lại là phúc tinh sao?



Anh ta mừng rỡ vì mình đã không xốc nổi làm bậy, nếu không thì hỏng việc mất rồi.



Dĩ nhiên “Đậu phu nhân” không biết gì về cuộc trò chuyện giữa Đậu Hi và Lục Như chân nhân.



Cô đuổi khéo đạo đồng đi, quan sát thấy xung quanh không có ai thì ngay lập tức phóng thích bản tính trời sinh, hận không thể đá văng guốc gỗ đi, cái thứ đồ chơi này không thoải mái chút nào.



“Thơm quá!”



Cô nhón chân lên, hơi nghiêng người về phía bức tường, rõ ràng có thể ngửi thấy hương hoa từ bên ngoài sân bay vào nhưng không tài nào nhìn thấy được phong cảnh bên ngoài.



Cô nhìn trước nhìn sau, thấy xung quanh không có ai liền quyết định cởi guốc gỗ để leo lên hòn non bộ, đúng là có thể nhìn thấy một khung cảnh tuyệt đẹp bên ngoài sân.



“Những đạo sĩ này thật biết hưởng thụ, dưỡng lão ở nơi này thật hạnh phúc, nếu như có điện thoại di động và wifi thì thoải mái hơn nhiều.” Với tư cách là một người thuộc tộc cúi đầu hai mươi tư tiếng đồng hồ không thể rời khỏi chiếc điện thoại di động, nếu không phải có cảm giác mới mẻ vì được xuyên không thì cô thật sự không chịu nổi khoảng thời gian không có điện thoại di động trên tay.



Đậu Hi ở nơi xa: “...”



Thật sự là một người có tính tình trẻ con.



Anh ta đợi một lúc, chờ đối phương chơi thỏa thích xong leo xuống đất, mới tiến lên gọi một tiếng.



“Đậu phu nhân” không hiểu lễ tạ thần phải làm những gì, nhưng nghe Đậu Hi nói đã bàn xong chuyện, có thể về nhà rồi nên cô cũng chỉ nghe theo.



Trên đường trở về nhà, Đậu Hi thấy cô rất tò mò với phố xá bên ngoài nên dứt khoát mượn cớ dẫn cô đi dạo một lúc.



“Đậu phu nhân” thì thầm trong miệng.



“Người đàn ông sẵn lòng mua sắm cho vợ của mình mới là người đàn ông tốt, thật sự là giống loài quý hiếm trong sách đỏ.”

Vietwriter.vn

Đậu Hi thật sự là một người rất tốt, cho dù cô nhìn trúng đồ chơi nào, anh ta cũng vui vẻ móc tiền túi ra.



Đương nhiên, những thứ cô mua không phải là đồ vật quý giá gì, phần lớn đều là túi thơm trang trí và đồ ăn vặt trên sạp nhỏ.



Phố xá cổ đại thiếu thốn nhiều thứ, hàng hóa cũng không phong phú, cô gái đi dạo phố chỉ hưởng thụ không khí mà thôi, đi dạo một hồi là chán ngấy rồi.



Thấy cô có vẻ mệt mỏi, Đậu Hi chủ động đề nghị vào quán trà nghỉ chân một chút.



“Phu nhân đang nghĩ gì vậy?”



Đậu Hi thấy cô khuấy chén trà mãi nhưng lại không uống, trông có vẻ thất thần.



Cô gái thật sự không muốn uống trà, trà ở thời đại này vốn được xử lý lạc hậu, tất cả các loại gia vị đều cho vào rồi đun lên khiến mùi vị rất kỳ dị.



“Ta đang nghĩ đến công văn chinh tích của đại lão Phong Nhân...”



Miệng nhanh hơn não, đến lúc cô ý thức được bản thân đang nói gì thì vội vàng cứu vãn, yên lặng níu chặt góc áo, dáng vẻ tội nghiệp đáng thương. Cá mặn trong kênh livestream đều giận dữ, vất vả lắm mới chống đỡ được đến bây giờ, vị Âu hoàng đại nhân này lại tự dưng làm lộ hết!



Đậu Hi không để ý đến cách xưng hô của cô đối với Phong Nhân, nhưng lỗ tai thính nghe được hai chữ “chinh tích”.



Trái tim anh ta đập dồn dập, đột nhiên nghĩ ra cái gì, suýt nữa đã đánh rơi chén trà.



“Vừa rồi, ta không hề nói gì cả…”



Đậu Hi nhìn cô, mặc dù là khuôn mặt quen thuộc, nhưng nét mặt lại rất xa lạ, người này còn lém lỉnh hoạt bát hơn cả con gái nhà anh ta nữa.



Nhìn dáng vẻ như vậy thì chắc tuổi tác của tiểu phúc tinh không lớn lắm.



“Phu nhân vừa rồi có nói gì sao?”



Vẻ mặt Đậu Hi bối rối, cứ như là anh ta thật sự không nghe thấy điều gì không nên nghe vậy.



Cô ho nhẹ một tiếng: “Vừa rồi ta không nói gì cả.”



Đậu Hi đưa cô đi dạo chơi không ít nơi, mặt trời ở phía chân trời dần tối.



Sau khi trở về phủ, Đậu Hi lại bảo phòng bếp chuẩn bị rất nhiều món ăn.



Đầu bếp thì thầm: “Không phải năm mới cũng không phải lễ Tết, chẳng lẽ là gặp được chuyện tốt gì sao?”



Mặc dù Đậu Hi có tiền, nhưng không phải là người khoe khoang xa hoa lãng phí. Là con cháu Nông gia, tác phong của anh ta vẫn luôn giản dị.



Bây giờ lại bày ra kiểu cách như tiếp đãi khách quý, người trong phòng bếp dĩ nhiên đều rất kinh ngạc.



Đậu Hi thấy vẻ mặt cô bình thường, lễ nghi dùng bữa cũng không tệ, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ điều kiện sống trước đây của phúc tinh không thấp.



Cô gái vẫn không biết gì, nên đắc ý gửi một bình luận trong kênh livestream.



“Còn nửa giờ nữa là mười hai tiếng rồi, cục cưng không hề bị lộ, lợi hại chưa!”



Đám cá muối nhao nhao phụ họa nhấn like, lợi hại lợi hại.



Khương Bồng Cơ: “...”



Được rồi, cô không nên vạch trần làm gì.



Đậu Hi không có ý định hại người nên cô không cần quá lo lắng.



Trên thực tế, Khương Bồng Cơ cũng không cần lo lắng thay cho cô gái này làm gì.



“Mộng Hồi Nghìn Năm” là hoạt động phúc lợi, dĩ nhiên có biện pháp bảo vệ hoàn chỉnh.



Ngoài những lời nhắc nhở cần thiết, một khi người chơi bị đe dọa thì bọn họ sẽ được đưa về trước thời hạn.



Nếu như người trải nghiệm thực hiện hành vi phá hủy tính cách nhân vật quá đà thì sẽ bị cưỡng chế kết thúc trải nghiệm.



Không phải mỗi người tham gia hoạt động đều xui xẻo như vậy, vừa bắt đầu đã đụng phải hai con cáo già như Phong Nhân và Đậu Hi.



Ở một mức độ nào đó mà nói, vị Âu hoàng này vẫn rất xui xẻo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK