Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mới chỉ qua một năm, phu nhân các nhà hệt như biến thành người khác vậy, nụ cười trên mặt còn rực rỡ hơn cả hoa mùa xuân.



Vốn dĩ tiệc trà chất chứa đầy nỗi oán hận thầm kín trong lòng của các oán phụ, giờ lại mây tạnh trời quang, giữa hai hàng lông mày không thấy một nếp nhíu, người đẹp hơn cả hoa.



Hàn phu nhân là chủ của tiệc trà kiêm phu nhân của Hàn Úc, người nịnh hót cô ta chỉ có nhiều hơn chứ không bao giờ ít đi. Lúc nói chuyện, các phu nhân ít nhiều cũng mang theo lòng cảm kích, bọn họ không thể chạy tới trước mặt Khương Bồng Cơ hoặc Hàn Úc để tỏ lòng cảm ơn, chỉ có thể đi đường vòng, cảm tạ Hàn phu nhân thật nhiều thôi.



Người ngoài nhìn vào vợ chồng Hàn Úc thấy họ tôn trọng, yêu thương, hòa hợp với nhau nhưng không biết rằng hai người họ sớm đã chia phòng ở riêng.



Nghe những lời ca tụng của các vị phu nhân, nụ cười của Hàn phu nhân trở nên cứng nhắc.



Các vị phu nhân lục tục đến, không khí tiệc trà cũng dần náo nhiệt lên, mọi người phẩm trà ngắm hoa, thật là vui vẻ.



“Sao hôm nay Trương phu nhân, Ninh phu nhân lại không đến?”



Một vị phu nhân nào đó ngồi vào chỗ của mình, đánh mắt nhìn một vòng thì phát hiện những vị phu nhân mình nói chuyện hợp đều không đến.



“Năm trước Đậu phu nhân bị bệnh một thời gian, e là không biết tháng này đã có những sự kiện gì.” Một vị phu nhân nào đó vừa cười vừa nói: “Nhà chồng Trương phu nhân và Ninh phu nhân xảy ra chuyện, cả nhà lớn bé đều bị đày về nguyên quán rồi, bọn họ cũng đang phiền não, làm gì có tâm tư đến tiệc trà chứ.”



Sau khi Đậu phu nhân nghe xong không khỏi trợn mắt, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.



Cô ta bị bệnh ngót nghét hai tháng, sau đó lại bận rộn chuẩn bị đón Tết cho cả nhà lớn bé, đúng thật là không nghe ngóng thông tin bên ngoài gì cả.



“Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại đưa về nguyên quán?”



Đậu phu nhân rời khỏi hội phu nhân mới chưa đến hai tháng, sao cảm thấy mình lạc lõng thế nhỉ?



Mọi người thấy cô ta thật sự không biết nên tốt bụng tiết tộ chuyện động trời mới vừa xảy ra.



Tin lá cải cuối năm ngoái, nói nhiều lại đủ, quần chúng ăn dưa cực kỳ thỏa mãn.



“Đậu phu nhân có biết trượng phu của Trương phu nhân và Ninh phu nhân đã nạp đến sáu bảy thiếp thất xinh đẹp không?”



“Đương nhiên là biết rồi.”



Dù sao cũng xem như bạn bè thân thiết, cô ta biết hai người này bị trượng phu háo sắc làm tổn thương sâu đậm, trước đây nghe bọn họ kể khổ không ít.



Đậu phu nhân cảm thấy không đáng thay cho bọn họ nhưng nhà mình cũng có một đống chuyện lộn xộn, ốc còn không mang nổi mình ốc nữa.



“Chuyện này phải kể từ năm ngoái. Buổi tiệc trà năm đó, phu nhân Lữ Hi Nương của Điển Hiệu úy cũng tới. Không biết vị phu nhân này đã nghe thấy gì, về nhà nói lại những gì mà Lan Đình Công nổi giận lôi đình, mùng một đầu năm phái sứ giả tới cửa trách phạt những kẻ vượt quyền nạp thiếp, nuông chiều thiếp thất lấn át thê tử. Những tên đàn ông đó cũng thật nhẫn tâm bạc tình, để bảo vệ tiền đồ của mình mà nói những thiếp thất kia không phải là thiếp, âm thầm ép lương thiếp vào tiện tịch... Ài, trò hề ngu ngốc của bọn họ sao có thể che được đôi mắt thông tuệ của Lan Đình Công?”



Các vị phu nhân nói đến chuyện này bỗng nhiên có cảm giác nở mặt nở mày.



Trượng phu nhà họ tuy không nạp thiếp nhưng cũng lén lút nuôi một hai ngoại thất hoặc “con gái nuôi” gì đó.



Những người phụ nữ đó tuy không có danh phận thiếp thất nhưng lại có đãi ngộ của thiếp thất, đừng nhắc đến buồn nôn lắm.



Sau khi xảy ra chuyện này, đàn ông nhà mình ai nấy bận rộn lo dọn dẹp hậu viện cho sạch sẽ, không dám hó hé để lộ đuôi ra.



Dạo gần đây bọn họ càng vô cùng an phận, đừng nói đến việc đi tìm hồ ly tinh, đến ra ngoài đi xã giao còn ít lại nữa là.



Sau khi Đậu phu nhân nghe xong không khỏi lấy quạt che miệng, kêu một tiếng thảng thốt.



Nhìn thấy phản ứng của Đậu phu nhân, mấy vị phu nhân cười ầm lên.



“Người quý ở chỗ tự biết mình là ai! Thân phận không đủ không thể nạp thiếp, lễ pháp tổ tông viết rõ ràng cả đấy.” Một người hơi hả hê nói: “Trước đây không ai truy xét, đàn ông trong túi có chút tiền thì đều muốn thê thiếp đầy đàn. Ngày nay Lan Đình Công sửa lại lễ pháp, sao có thể không bắt bọn họ làm gà, giết để cho bọn khỉ nhìn chứ? Nuông chiều thiếp thất, lấn át thê tử, vượt quyền nạp thiếp, ép người hiền lương thành kỹ nữ, gộp ba tội lại phạt, người có làm bằng sắt cũng bị lột mất một lớp da! Bây giờ chỉ là cấm ba đời cha con cháu không được làm quan, cả nhà lớn bé đưa về nguyên quán, đây đã là Lan Đình công khai ân lắm rồi.”



“Có nói thế nào thì Lan Đình Công cũng là một người phụ nữ, vẫn hơi mềm lòng...” Một vị phu nhân khác không đồng ý liếc một cái, lanh lảnh nói: “Theo ta thấy, những con hồ ly tinh quyến rũ đàn ông kia nên bán quách cả đi cho xong. Dù sao bọn chúng cũng vào tiện tịch cả rồi, thật đáng đời, vậy mà Lan Đình Công lại cho chúng về lương tịch... Rõ ràng đều là hồ ly tinh cả! Không trừng phạt thì thôi đi, vậy mà lại để chúng lấy một trăm xâu tiền về ổn định cuộc sống, được trả tự do... Ài, mệnh của đám hồ ly tinh này đúng là tốt!”



Các vị phu nhân ngồi gần nghe xong lời ấy thì không kìm được mà nhích ra xa một chút.



Ở một nơi công cộng như tiệc trà, cô ta trắng trợn tỏ sự bất mãn với Khương Bồng Cơ, đây là chê chồng nhà mình sống lâu quá sao?



Đậu phu nhân hiểu rõ đầu đuôi sự việc, âm thầm tặc lưỡi.



Thời gian trước cô ta còn cảm thấy kỳ lạ, vì sao gần đây người chồng mấy năm không đến phòng của mình lại ngày ngày đến nghỉ ở phòng của cô ta, mỗi ngày ba lần hỏi han ân cần, trước sau diễn vai người chồng tốt, sáng sớm dậy còn nói muốn kẻ lông mày cho cô ta... Suýt nữa khiến cô ta buồn nôn chết mất.



Thì ra là vậy! Vì chuyện này nên gã mới tỏ ra quan tâm cô ta như thế?



Trong lòng Đậu phu nhân cảm thấy chán ghét, suýt chút nữa nôn ngay tại chỗ rồi. Nhưng vẻ mặt cô ta vẫn như thường, nói: “Thì ra là như vậy, xem ra sắp tới ta không thể đến nhà hai người họ tâm sự rồi.”



Nếu già trẻ lớn bé đều bị đưa về nguyên quán thì chắc là nửa đời sau cô ta cũng chẳng thể gặp được hai vị phu nhân kia nữa.



“Vậy cũng chưa chắc, có lẽ qua vài ngày là được rồi.”



“Ồ? Sao lại nói vậy?” Đậu phu nhân không hiểu.



“Trương phu nhân và Ninh phu nhân đang bận để hòa ly hoặc là nghĩa tuyệt với trượng phu đó.”



Trái bom lớn này nổ tung khiến Đậu phu nhân hoàn toàn mờ mịt.



Cái này gọi là “Vợ chồng là chim liền cành, đại nạn đến đầu ai nấy bay” sao?



Mọi người thấy sắc mặt Đậu phu nhân không vui, biết cô ta hiểu lầm nên giải thích: “Bọn họ làm như vậy cũng là vì lo cho con cái đó.”



Đậu phu nhân hỏi: “Lời này ý là sao?”



Gặp đại nạn, bỏ chồng là vì lo cho con cái?



Đậu phu nhân không thể hiểu logic thần kỳ này.



“Xem ra thời gian này Đậu phu nhân thật sự không nghe ngóng chuyện bên ngoài rồi.” Một vị phu nhân trẻ cười nói: “Thời gian trước, Lan Đình Công lệnh người chỉnh sửa luật hôn nhân mới. Trương phu nhân và Ninh phu nhân vì lo cho tiền đồ của con cái, chỉ có thể chọn sau khi nghĩa tuyệt thì tự lập môn hộ. Nếu không thì con cái sẽ chịu liên lụy từ phụ thân, sau khi trưởng thành sẽ không thể đi con đường làm quan được, đến ba đời đều phải làm thứ dân!”



Đậu phu nhân nói: “Như vậy được sao? Lan Đình Công hạ lệnh xử phạt ba đời vậy chắc chắn sẽ không đồng ý cho họ lách luật đâu.”



Một vị phu nhân nói không chắc chắn: “Có lẽ là được đấy, dù sao thì vị phu nhân ở hẻm Trường An kia đã thành công rồi.”



Vị phu nhân ở hẻm Trường An là một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong giới phu nhân.



Đương nhiên, tiếng tăm này cũng chẳng phải tiếng thơm gì. Vietwriter.vn



Người phụ nữ kia có thể nói là bánh bao trong bánh bao, phế vật trong phế vật, là điển hình ai nhìn cũng lắc đầu ngán ngẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK