Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Bồng Cơ nói ra chuyện này với mọi người, chuyện thú vị thì phải chia sẻ cho mọi người cùng nghe.



Phong Chân liếc mắt nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Vệ Từ, mỉm cười nói xấu đoàn người Tây Xương.



Anh ta nói: “Có lẽ người ta nghĩ như vậy đấy. Tây Xương không thể so với Đông Khánh, sự hiểu biết về chủ công chỉ giới hạn trong mấy chữ rải rác, chắc hẳn không được cặn kẽ. Vị hoàng tử Tây Xương kia lại là con vợ cả, sao có thể không có chút dã tâm mưu lược nào? Chịu nhục hiến thân đổi lấy binh mã phục quốc, chỗ nào có thể so với lôi kéo được chủ công, từ từ khiến cho chủ công đắm chìm trong tình yêu, hắn tận dụng cơ hội làm chủ công mất quyền lực có phải dễ dàng hơn không?”



Vệ Từ cười lạnh nói: “Không biết xấu hổ.”



“Tử Hiếu không tin?” Phong Chân tranh cãi nói: “Tử Hiếu cũng là người đọc nhiều sách vở, hiểu thấu xưa nay, chẳng lẽ chưa từng xem qua tình tiết những nhà vợ dựa vào nịnh nọt lấy lòng tích góp từng tí một trên sử sách kia, ví dụ một khi Đằng Long bay lượn liền đạp bỏ người vợ tào khang à? Đời sau nhắc đến bọn họ, chỉ biết tán thưởng người đàn ông có số mạng tốt, lương thiện ngấm ngầm chịu đựng, có lòng can đảm và sự hiểu biết, chứ không nhắc đến chữ nào việc hắn ta giẫm lên nhà vợ, lấy mất mọi thứ nhà vợ để thăng quan. Đây mới được coi là ‘không biết xấu hổ’ chứ?”



Phong Chân lại thấy rất rõ ràng, hoặc là nói anh ta cũng là một người đàn ông, hiểu rõ dã tâm và suy nghĩ của một người đàn ông nhất.



“Người người đều nói, đúng sai ưu khuyết điểm đều do đời sau đánh giá, nhưng sử quan viết ra đoạn lịch sử này chính là người thời nay. Những gì đời sau đánh giá cũng là căn cứ dựa vào nội dung sử quan viết ra, bút pháp Xuân Thu còn ít sao? Cho sử quan một cây bút, đen có thể viết thành trắng, trắng có thể viết thành đen.” Nhìn sắc mặt Vệ Từ âm trầm như nước, Phong Chân vừa cười nói thêm một câu: “Nếu như vị hoàng tử Tây Xương kia dã tâm bừng bừng, đầu tiên là tâng bốc nịnh nọt làm suy yếu lòng phòng bị của chủ công, lại lấy tình yêu tấn công trái tim, may mắn sinh ra huyết mạch, gia sản chủ công to lớn như vậy, còn có thể truyền cho ai đây?”



Vệ Từ nói: “Không tự mình biết mình.”



Phong Chân cười nói: “Người ta dù có tự mình biết mình hơn nữa, trước lúc va phải vách tường thì vẫn lạc quan lắm.”



Khương Bồng Cơ cắn hạt dưa, nhìn thấy Phong Chân chặt chém Vệ Từ, không nhịn được giúp đỡ một câu.



“Được rồi, vài ba câu đó cứ như thể đang nói ta là người ham mê sắc đẹp hoa mắt ù tai vậy, ta là loại người đó sao? Nói về mưu kế, một tên nhóc con miệng còn hôi sữa cũng dám ‘múa rìu qua mắt thợ’ trước mặt ta à? Vị hoàng tử Tây Xương kia, cho dù hắn có dã tâm hay không, nhìn qua là biết rõ. Nếu không có dã tâm là tốt nhất, nếu như có dã tâm, đó là hắn thiếu dạy dỗ rồi.” Khương Bồng Cơ hừ lạnh một tiếng, lại nhấm nháp thêm vài hạt dưa nữa.



Phong Chân bực bội liếc mắt nhìn chủ công nhà mình.



Bao che cho con cũng không nên săn sóc che chở như vậy chứ, anh ta mới nói có mấy câu, còn chưa bắt nạt được Vệ Từ mà cô đã vội vã nhảy ra ngoài rồi.



Phong Chân phỉ nhổ trong lòng, trên mặt lại mang vẻ cung kính chắp tay nói: “Chủ công anh minh uy phong, đương nhiên sẽ không bị sắc đẹp của kẻ hèn mọn này làm cho mù quáng.”



Khương Bồng Cơ hỏi vặn lại: “Vậy huynh đang lo lắng điều gì?”



“Vị hoàng tử Tây Xương kia, mặc dù vẻ ngoài còn non nớt nhưng đã có tố chất trời sinh, chẳng phải là ta sợ chủ công nhìn ra bộ mặt thật của hắn, sau đó...” Phong Chân phóng túng thì phóng túng, nhưng rất ít khi chạy đến trước mặt Khương Bồng Cơ tìm đường chết. Cho dù là tìm đường chết thì dục vọng muốn sống của anh ta cũng sẽ khiến anh ta đảo ngược tình thế, ví dụ như lần này, anh ta thay đổi hàm ý giữa chừng, cuối cùng phải gượng gạo chắp tay, nói lời chính đáng: “Thần tự tiện chủ trương, kính xin chủ công trách phạt.”



Khương Bồng Cơ ngoài cười nhưng trong không cười.



Những gì cần nói, Phong Chân cũng nói hết sạch rồi, điểm xuất phát vẫn là vì tốt cho cô, nếu như Khương Bồng Cơ truy xét thì tức là cô cố tình gây sự.



“Được rồi, một tên nhóc con mười sáu, mười bảy tuổi có thể có tố chất trời sinh gì. Người người đều nói Tử Thực trải qua gió trăng khắp nơi, bây giờ nhìn lại có vẻ như công lực vẫn còn thấp, nhóc con ấy thì có thể tạo ra sóng to gió lớn gì đây? Có câu châm ngôn nói rất hay, vỏ bọc đẹp đẽ ‘nghìn bài một điệu’, nhưng tâm hồn thú vị thì nghìn dặm mới tìm được một người. Chỉ có khuôn mặt thì có tác dụng gì, đặt trong nhà làm bình hoa, ta còn ngại tham ăn chiếm chỗ đây.”



Đương nhiên Khương Bồng Cơ đã nhìn thấy vị hoàng tử Tây Xương kia rồi, đám cá muối còn soi mói kiểu tìm xương trong trứng gà, châm biếm tên nhóc kia mấy lần, nói mũi hắn vừa ngắn vừa hẹp vừa to, năng lực của “món đồ chơi kia” chắc không tốt đẹp gì... Khương Bồng Cơ chỉ nhìn bọn họ nghịch ngợm, không ngờ Phong Chân cũng chạy tới đây chọc một chân vào.



Phong Chân cẩn thận suy xét lời nói của Khương Bồng Cơ, sâu sắc cảm nhận được cái miệng của chủ công nhà mình cay độc bao nhiêu.



Vệ Từ đứng đối diện khẽ cúi đầu, nhưng khóe miệng lại có xu hướng giương lên.



Phong Chân: “...”



Không chọc nổi không chọc nổi, ngươi đàn ông của Đại Ma Vương quả nhiên là có ô dù.



Phong Chân không nhịn được ỉu xìu đáp lại một câu: “Công lực thần còn thấp, múa rìu qua mắt thợ trước mặt chủ công, thật xấu hổ.”



Khương Bồng Cơ bị lời nói của anh ta làm nghẹn họng, cô muốn đấm chết Phong Chân mỗi ngày.



Anh ta nói như vậy không phải là châm biếm ngược lại Khương Bồng Cơ từng trải qua gió trăng khắp nơi, công lực uyên thâm à?



“Sắc đẹp trên thế gian có hàng nghìn hàng vạn, không cần phải xem qua từng cái một, gặp được màu sắc đẹp nhất là tốt rồi. Tử Thực không hiểu, cái này gọi là coi trọng tinh hoa, không coi trọng số lượng.”



Phong Chân: “...”



Anh ta với tư cách là một mưu sĩ lại đấu võ miệng thua chủ công nhà mình, xem ra nghiệp vụ của anh ta vẫn chưa đủ giỏi giang rồi.



Khương Bồng Cơ nói với mọi người: “Các huynh cũng ở lại nhìn xem sắc nước hương trời nào mà lại có thể lọt vào mắt Tử Thực đi.”



Phong Chân: “...”



Chủ công, ngài vẫn chưa để yên sao?

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Chỉ cà khịa cục cưng của ngài một chút thôi, có cần phải thù dai đến vậy không?



Dương Tư đứng bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác, đừng tưởng rằng Phong Chân không nghe thấy tiếng cười hì hì rất nhỏ phát ra từ gã nhé.



Sau khi chờ đợi một lúc, nước trà của Khương Bồng Cơ cũng nguội lạnh mấy lần, hai vị hậu duệ hoàng thất được nuông chiều kia mới vội vã đến trễ.



Nói đến mới biết, có lẽ thẩm mỹ của Phong Chân không có vấn đề, cho dù là vị hoàng tử Tây Xương kia hay là đế cơ Tây Xương, ngoại hình đều thuộc hạng thượng thừa.



Cho dù cuộc sống mấy năm nay nghèo túng, nhưng sự giáo dục của hoàng thất lúc còn bé đã khắc sâu vào trong xương.



Sau khi tắm rửa sạch sẽ thay một bộ áo gấm hoa phục, trang phục lộng lẫy, khuôn mặt mộc tám phần chín phần vốn có được kéo lên mức tối đa.



Đúng là người đẹp vì lụa.



Giá trị nhan sắc của thân thể Khương Bồng Cơ thì không cần phải nói, khí chất cô lại đặc biệt, mặc dù trên người không mang theo hơi thở yếu ớt dịu dàng như những người phụ nữ bình thường khác, nhưng cũng có một vẻ đẹp khác lạ. Ngoại hình thượng cấp, khí thế của người đứng đầu, chỉ liếc mắt nhìn một cái đã bắt được ánh mắt của vị hoàng tử Tây Xương kia.



Hắn vốn tưởng rằng Khương Bồng Cơ là một người phụ nữ ăn nói thô tục, vẻ ngoài kinh khủng, dù sao cô thường xuyên tiếp xúc với binh lính trong quân doanh, quanh năm chinh chiến, chắc chắn không thể chăm sóc vẻ ngoài cẩn thận, nói không chừng bề ngoài cao lớn thô kệch, xấu xí không tả nổi, nên giờ mới trở thành người phụ nữ quá lứa lỡ thì.



Bây giờ nhìn thấy, ngoại trừ vẻ ngoài hơi lộ ra khí khái hào hùng ra, trái lại không tìm ra chỗ nào không tốt.



Chút cảm giác nhục nhã trong tận đáy lòng hoàng tử Tây Xương vì bị phụ hoàng coi thành vật phẩm tặng cho chư hầu khác làm tiểu thiếp kia thoáng đè xuống được một chút.



Hai anh em hành lễ với Khương Bồng Cơ, đẹp mắt cực kỳ.



Khương Bồng Cơ vốn mê diện mạo lại có chút không vui khác thường.



Mặc dù danh tiếng bên ngoài của cô không hay, nhưng cũng không háo sắc đến nỗi không kiêng kỵ nam nữ mà?



“Đông Khánh cách Tây Xương núi trời vạn trượng, xa xôi hiểm trở, hai vị hậu duệ của hoàng đế nghìn dặm xa xôi đến đây là có ý gì?”



Dưới trướng có ba kẻ Kỳ Quan Nhượng, Phong Chân, Dương Tư lòng dạ hẹp hòi, Khương Bồng Cơ cũng không phải là người lòng dạ độ lượng, đối xử với một số chuyện, cô luôn keo kiệt thù dai. Bởi vì dã tâm của hai người kia, sự quấy rầy của Phong Chân và phản ứng của Vệ Từ, khiến cô không có một chút cảm tình nào với hai anh em này.



Rõ ràng đã đọc qua phong thư hoàng đế Tây Xương viết, cô vẫn giả bộ như không biết gì, để cho hai người bọn họ chính miệng nói ra trước nơi đông người.



Đường đường là hoàng tử một nước lại bị người ta đưa đến làm tiểu thiếp, lấy sắc đẹp hầu hạ người khác, chỉ cần là người đàn ông có lòng tự trọng mạnh mẽ một chút thì đâu ai chịu được?



Đúng như dự đoán, sắc mặt vị hoàng tử Tây Xương kia thay đổi ngay lập tức. Hắn chịu đựng tâm trạng nhấp nhô kịch liệt, trong bụng đảo qua một vòng, cân nhắc câu trả lời, cố gắng nói có sách, mách có chứng, lôi kéo giao tình hai nước Nam Thịnh và Đông Khánh, cực kỳ kín đáo để bày tỏ mục đích đến đây, giữ lại một chút mặt mũi.



Hắn làm mờ trọng điểm, nhấn mạnh cường điệu tình hữu nghị giữa hai nước, bán thảm mua đáng thương để giải thích cho xong chuyện kết thông gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK