Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, ta lại hận không thể chém cho Hoa Uyên một đao...”



Tính cách của Dương Đào cởi mở thẳng thắn, rất ít khi thật sự căm hận một ai đó, những hành động mà Hoa Uyên đã làm khiến cho anh ta hiếm khi phá lệ một lần.



“Làm sao mà Lâm lại không nghĩ giống vậy cơ chứ?”



Dương Đào im lặng một lúc, rồi lại nói: “Có một chuyện ta mãi vẫn không nghĩ ra được.”



Nhan Lâm hỏi anh ta: “Chuyện gì thế?”



Dương Đào nói: “Bốn bộ tộc Nam Man phạm phải tội ác tày trời, đây chính là sự thật không thể cãi lại được, Hoa Uyên căm giận Nam Man ta cũng có thể hiểu được. Điều duy nhất mà ta không thể hiểu là... Nhìn những gì gã từng trải qua, mặc dù Hoa Uyên cũng có lận đận, nhưng lại không tới mức kết mối thâm thù đại hận như vậy với Nam Man. Những nữ tử bị Nam Man bắt làm tù binh này vô tội nhường nào? Mặc dù đứa trẻ trong bụng bọn họ là huyết mạch của đàn ông Nam Man, nhưng mẫu thân của chúng vẫn là người của Nam Thịnh!”



Nếu như An Thôi cố ý tàn sát bốn bộ tộc Nam Man, Dương Đào còn có thể hiểu được.



Bởi vì cha mẹ, vợ con, con gái của An Thôi, tất cả đều chết thảm dưới lưỡi đao của Nam Man, mối hận này người ngoài không thể nào cảm nhận được.



Để triệu tập binh lực đi báo thù, An Thôi còn phải chịu không ít đau khổ ở Đông Khánh, hắn hận không thể tàn sát cả Nam Man cũng là chuyện bình thường.



Còn Hoa Uyên thì sao?



Theo như Dương Đào điều tra được, mối hận của Hoa Uyên đối với Nam Man có vẻ hơi khoa trương, thật sự khiến người ta khó hiểu.



“Vì sao các nàng lại bị bốn bộ tộc Nam Man bắt qua làm nhục?” Dương Đào nắm chặt nắm tay, căm giận cắn răng nói: “Còn không phải là bởi vì đàn ông ở Nam Thịnh vô dụng ngu xuẩn hay sao? Nếu không phải hoàng thất không có triển vọng, sĩ tộc, hoạn quan cùng ngoại thích lộng quyền, những nữ tử đó đâu tới nông nỗi này!”



Nếu không phải do những người này giữ lãnh thổ không nổi, những cô gái đó cũng không phải chịu những tra tấn vô nhân tính kia.



Bọn họ khó khăn lắm mới tìm được được cõi sống, đám người Hoa Uyên này lại lấy cớ coi những cái thai trong bụng họ là dư nghiệt, cưỡng ép đánh sẩy thai.



“Quả nhiên khiến người khác phải phẫn nộ!”



Dương Đào là một người ngoài cuộc mà còn không thể chấp nhận nổi.



Nói đi cũng phải nói lại, nếu Hoa Uyên thật sự không thể chấp nhận được những người có huyết thống Nam Man, vì sao không thể chờ bọn họ sinh đứa trẻ ra rồi mới xử lý?



Ép buộc phá thai, đứa trẻ trong bụng chắc chắn phải chết, cơ thể người mẹ cũng không sống nổi.



Người Man của bốn bộ tộc Nam Man đáng chết, nhưng những người phụ nữ đó vô tội biết bao?



Mỗi khi Dương Đào nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, anh ta vẫn luôn cảm thấy có một thứ gì đó đang kẹt trong đầu mình, khiến cho cả người anh ta thấy khó chịu.



Nhan Lâm ân cần nói: “Đợi tới khi việc liên minh xong xuôi, chúng ta liền đưa binh rời khỏi đây.”



Dương Đào gật đầu, anh ta không phải trẻ con, cũng không thể vì tính tình của một mình mình mà vứt bỏ chiến lợi phẩm do tướng sĩ toàn quân dùng tính mạng để đổi lấy được.



“Thiếu Dương, ta có hơi lo lắng cho Thiếu Âm.” Dương Đào nói: “Hoa Uyên và Thiếu Âm không hợp nhau, tính cách của Hoa Uyên thô bạo như vậy, ta sợ là...”



“Lữ Trưng và Hoa Uyên đều là mưu sĩ dưới trướng An Thôi, cho dù quan điểm chính trị của bọn họ có không hợp nhau, nhưng Hoa Uyên cũng không tới mức ra tay tàn nhẫn.” Nhan Lâm bật cười: “Cho dù có thế nào, ít nhiều thì Lữ Trưng cũng là đệ tử tâm đắc mà Uyên Kính tiên sinh dạy dỗ ra, chủ công không cần lo lắng cho anh ta.”



Dương Đào nói nhỏ: “Ta cũng biết Thiếu Âm là trò giỏi của Uyên Kính tiên sinh, nhưng tên Hoa Uyên này lại rất quỷ quái, ta vẫn hơi lo lắng.”



Cẩn thận nghĩ lại, lần trước Dương Đào còn phá vỡ sát ý mà Hoa Uyên nảy sinh với Lữ Trưng.



Nếu không nhờ lúc đó Dương Đào xuất hiện kịp thời, không biết được Hoa Uyên sẽ làm ra chuyện gì.



Nhan Lâm cười nói: “Nếu chủ công thật sự lo lắng, hay là tìm một cơ hội nhắc nhở Lữ Trưng, bảo anh ta đề phòng đi.”



Dương Đào bất đắc dĩ: “Trước đây ta đã từng nhắc nhở Thiếu Âm rồi, có điều... E là Thiếu Âm không để tâm đến chuyện này đâu...”



Lần này đến phiên Nhan Lâm cạn lời, Dương Đào nhắc nhở Lữ Trưng đề phòng Hoa Uyên, trong mắt của người ngoài đây chính là hành động châm ngòi ly gián đó biết không?



Người ta coi lời nhắc nhở ra gì mới là lạ.



Không ngờ rằng, lúc này Lữ Trưng đã tin vào sự quỷ quái mà Dương Đào nói.



Chuyện này phải nói từ lúc liên minh đánh phá được khu vực bốn bộ tộc Nam Man, An Thôi cùng Hoa Uyên đều là phe kiên quyết đòi diệt tộc, tất nhiên Lữ Trưng không đồng ý.



Bọn họ không biết tù binh còn được coi là chiến lợi phẩm sao?



Giá trị tiềm ẩn có thể sáng tạo của tù binh quý giá hơn so với những chiến lợi phẩm mắt thường có thể thấy được rất nhiều, vì sao lại nhất quyết muốn tàn sát bọn họ?



Lữ Trưng không đồng ý một nghìn một vạn lần, anh ta lười cãi tay đôi với Hoa Uyên, chỉ cần thuyết phục được chủ công An Thôi đã tính là thành công rồi.



Tiếc là không làm gì được, Lữ Trưng dùng cả tình lẫn lý để thuyết phục, nhưng An Thôi vẫn cứ cắn lấy không chịu nhả ra, buộc phải diệt tộc!



“Thiếu Âm có biết nỗi đau nước mất nhà tan, nỗi đau lưu vong xứ người hay không? Chuyện này không cần thương lượng nữa, bốn bộ tộc Nam Man đó là một đám mọi rợ thiếu hiểu biết, giữ chúng lại chắc chắn sẽ gây ra họa lớn.” An Thôi xuất thân sĩ tộc, tất nhiên hắn thờ phụng luận điểm huyết thống kia, cái “ác” của bốn bộ tộc Nam Man là từ khi sinh ra đã có, nếu như tha cho đám tù binh, nhất định đám tù binh đó sẽ ngóc đầu trở lại, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, cho mọi chuyện xong xuôi.



Đến bây giờ An Thôi vẫn còn nhớ rõ đám mọi rợ đó đã ngang ngược xâm nhập vào nhà của hắn như thế nào, lăng nhục vợ và con gái của hắn tới chết ra làm sao, ngay cả đứa trẻ đang nằm trong tã lót cũng không thoát được một kiếp, ngược lại bị súc sinh vứt trên mặt đất giẫm đạp thành thịt nát, cha mẹ tuổi đã già bị mất tôn nghiêm, bị người ta nắm lấy tóc kéo lết trên mặt đất tới khi chết... Thê thiếp tôi tớ, không một ai may mắn thoát khỏi, một gia đình lớn như vậy, hoàn toàn sụp đổ!



Nửa đời trước của An Thôi an nhàn hạnh phúc biết bao nhiêu, khi tai nạn ập xuống lại đau khổ tới mức nào.



Xuất phát điểm của Lữ Trưng chính là lợi ích, sau khi cân nhắc lợi hại anh ta lựa chọn giữ lại tù binh, An Thôi không phải không biết suy tính của anh ta.



Có điều...



An Thôi không cần những lợi ích đó, hắn chỉ cần bốn bộ tộc Nam Man phải trả cái giá đau đớn ác liệt nhất vì hành vi đẫm máu mà chúng từng làm với bọn họ!



Khiến cho Nam Man diệt tộc, đây là động lực sống của An Thôi, cũng là trọng trách mà hắn phải hoàn thành được trong quãng đời còn lại, không ai có thể thuyết phục được.



Vì thế, An Thôi mặc kệ những ý kiến khác, giao việc diệt tộc lại cho Hoa Uyên xử lý, hắn biết Hoa Uyên đồng lòng với hắn.



Lữ Trưng vô cùng thất vọng, tới khi trở về còn không để ý đến hoàn cảnh, đi được nửa đường, bỗng nhiên có một bóng đen túm anh ta vào trong một doanh trướng ở bên cạnh. Vietwriter.vn



Người này mạnh mẽ tới đáng sợ, cho dù Lữ Trưng có giãy giụa như thế nào, anh ta cũng không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích của người kia.



Một tay của người kia bịt kín mũi miệng của anh ta, một tay lại chèn lên cổ anh ta, sức lực lớn tới mức muốn bẻ gãy xương cổ của Lữ Trưng.



Lữ Trưng liều mạng giãy giụa, cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt của người kia, gã là Hoa Uyên! Vừa nhận ra điều này, Lữ Trưng lại càng giãy giụa kịch liệt hơn, dùng hết sức mình lấy mũi chân hất đổ giá đỡ chậu than trong doanh trướng, âm thanh vang ra, kéo đám lính tuần tra tới!



“Xảy ra chuyện gì vậy?”



Binh lính đang định xốc doanh trướng lên để kiểm tra, âm thanh hung ác nham hiểm chứa đựng sự tức giận của Hoa Uyên quát đám binh sĩ ra ngoài.



Lữ Trưng nhân cơ hội đẩy tay của Hoa Uyên ra, lăn qua một cái, anh ta chạy tới giá đao trong doanh trướng rồi rút xuống một thanh đao lớn, ngực phập phồng kịch liệt.



“Ngươi, rốt cuộc ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai?”



Lữ Trưng ho khan hai tiếng, cảm giác thiếu dưỡng khí không thể thở nổi khiến cho tay chân anh ta như nhũn ra, đầu vừa trướng vừa đau.



Nhưng anh ta không dám lơ là, ngược lại còn giơ đao lên trước mặt Hoa Uyên, sợ kẻ điên này lập tức đi tới giết mình.



Đúng, Lữ Trưng rất chắc chắn vừa rồi Hoa Uyên thật sự muốn giết anh ta!



Hoa Uyên thấy vậy bèn nở một nụ cười hung ác nham hiểm lại lạnh lùng, cho dù là vẻ mặt hay khí chất đều hoàn toàn khác với Hoa Uyên mà Lữ Trưng biết.



Chẳng lẽ...



Tên điên này phát bệnh rồi?



“Bất kỳ kẻ nào cản trở ta báo thù Nam Man đều đáng chết... Nếu như ngươi còn cần mạng sống, thì đừng chắn đường của ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK