Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói ra có thể mọi người sẽ không tin, nhưng mục đích của Hoa Uyên khi chạy từ Nam Thịnh đến Đông Khánh không phải để hãm hại Nguyên Tín, Hoàng Tung hay là Khương Bồng Cơ, gã muốn đến mượn lương thực với sự chân thành nhất.



Đúng vậy, không có nhìn nhầm đâu, lần này Hoa Uyên đến là vì thay mặt cho chủ công thuyết phục các chư hầu để mượn một khoản lương thực.



Nam Man tiêu diệt Nam Thịnh, bọn chúng cũng đã thử thành lập chính quyền để cai trị những người Nam Thịnh đã bị mất nước, thế nhưng đám người đó còn dã man hơn người Bắc Cương nhiều, chỉ biết phá hoại mà không biết làm thế nào để trấn an dân chúng, nghỉ ngơi lấy lại sức. Thiếu phụ nữ thì đi cướp, thiếu lương thực cũng đi cướp, thiếu tiền thiếu đất đai thiếu nhân lực thì dùng bạo lực để đánh chiếm, dân chúng Nam Thịnh khổ không thể tả, thế lực ở các nơi đồng loạt đứng dậy khởi nghĩa, cùng chống lại lũ Nam Man.



Nhưng mà chiến tranh cần lương thực, nó cũng sẽ làm mọi người bị lỡ việc cày bừa vụ xuân.



Không cày bừa vụ xuân đúng lúc, tức là thu hoạch trong suốt một năm tan thành bọt biển, chuyện thiếu lương thực sẽ càng thêm nghiêm trọng, làm cho chiến sự càng trở nên gay gắt.



Đây là một vòng tuần hoàn ác tính đáng sợ.



Tình trạng thiếu lương thực diễn ra bên trong Nam Thịnh càng lúc càng nghiêm trọng, có không ít chư hầu lớn đều phải chi tiêu dè sẻn chứ đừng nói đến mấy chư hầu nhỏ.



An Thôi đứng vững gót chân nhờ mưu kế của Lữ Trưng, sau đó còn thôn tính được một số chư hầu nhỏ, thế lực từ từ bành trướng ra ngoài.



Để mở rộng thế lực thì cần có vốn, tình hình của An Thôi lúc này lại quá yếu kém, có đôi lúc không thể không tìm kiếm tài trợ để cầm cự, tạm thời vượt qua khoảng thời gian khó khăn.



Lần này đi mượn lương thực, thực sự là hành động do không còn cách nào khác.



Nếu như không mượn được lương thực, dân chúng gần như không thể chịu được đến lúc thu hoạch vụ thu kế tiếp, chứ đừng nói đến việc chiêu binh mãi mã tăng cường thực lực.



Cái gì gọi là “mượn”?



Là tạm thời sử dụng đồ vật của người khác.



Bởi vì vị trí của Nam Thịnh, bọn họ không có khả năng mượn lương thực của bọn Nam Man được, Trung Chiếu lại quá xa xôi, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể dời mắt đến Đông Khánh. Ai ngờ đâu ở Đông Khánh lại đang đánh nhau long trời lở đất, cặp “anh em cây khế” Khương Bồng Cơ với Hoàng Tung cấu xé nhau đến một mất một còn, người nào cũng không giống địa chủ có dư lương thực. Cho dù họ có thừa lương thực đi chăng nữa, hai người này cũng không giống người sẽ hào phóng đưa cho mà không có tính toán gì với mình.



Khương Bồng Cơ thì khỏi cần phải nói, khôn ngoan giả dối, chịu cái gì cũng được chỉ là không thể chịu thiệt, muốn lừa bịp cô khó hơn nhiều so với tưởng tượng của Hoa Uyên.



Người bình thường muốn vay tiền cũng phải tính thêm lãi, mấy thương nhân âm hiểm khi cho người khác mượn còn phải để ý tới chuyện chín ra mười ba về kia kìa, nói chi lúc thời thế loạn lạc như thế này thì lương thực còn được chào đón hơn cả vàng bạc.



Cho mượn lương thực thì dễ, muốn lấy lương thực lại mới khó.



Giao tình của Khương Bồng Cơ và An Thôi chỉ giới hạn lúc hợp tác ở liên minh Hoàng Thủy và Hồng Liên Giáo, chỉ có một chút giao tình như thế thì làm sao trông mong người ta sẽ đưa cho mình một lượng lớn lương thực mà không cần lấy lãi? Trước khi đến Đông Khánh, Hoa Uyên có một chút hy vọng, nhưng sau khi đến đây thì không còn nữa.



Trước lúc Hoa Uyên xuất phát đi mượn lương thảo, mưu sĩ Lữ Trưng dưới trướng An Thôi còn lạnh lùng tặng cho gã một câu.



“Bên Hoàng Tung còn có một chút khả năng, bên Liễu Hi thì không cần trông mong gì hết.” Lữ Trưng nói như thế.



Lúc Khương Bồng Cơ đi học ở quận Lang Gia, anh ta và Khương Bồng Cơ đã từng quen biết nhau, nên anh ta rất rõ người này nham hiểm bao nhiêu.



Dù là hồ ly tinh nghìn năm cũng chỉ có thể mặc cho cô chơi đùa.



Mặc dù Hoa Uyên là người có bản lĩnh nhưng nếu đụng tới cô, chắc cũng sẽ phải chịu tổn thất.



Lúc đó Hoa Uyên còn chưa biết thuyết phục được Khương Bồng Cơ là việc làm có độ khó cao đến mức nào, kiêu ngạo nói: “Không thử một lần thì làm sao biết không được? Vùng đất có thể sản xuất lương thực bên trong biên giới Đông Khánh, cô ta chiếm được bảy phần. Nghe nói mấy năm nay cô ta rất biết cách quản lý, mấy trận chiến lớn thì toàn chạy đến địa bàn của người ta để đánh, còn lãnh địa của mình thì vẫn mưa thuận gió hòa, không biết đã tồn trữ được bao nhiêu lương thực rồi. Bởi vậy, Liễu Hi mới đúng là địa chủ giàu có mỗi năm đều không cần phải lo lắng về lương thực.”



Chưa kể đến của cải do chính Khương Bồng Cơ kiếm được, tài sản mà Liễu Xa cho cô cũng không hề ít.



Dù cho cô chưa từng xòe tay xin Liễu Xa bất cứ thứ gì, nhưng mà trong mắt của người ngoài, cha và con gái thật ra tuy hai mà một, tích lũy trước giờ của Liễu Xa đều để cho con gái hết.



Lữ Trưng lắc đầu: “Nếu mà huynh có cơ hội gặp được cô ta thì huynh sẽ biết đức hạnh của cô ta như thế nào.”



Hoa Uyên nói: “Lúc thiếu niên huynh với cô ta cũng có chút quen biết, sao vậy, trước kia cô ta rất khó đối phó sao?”



“Cực kỳ khó đối phó, lúc cô ta còn học ở Lang Gia thì cô ta chính là hung thần mà mọi người đều phải né ra. Nếu huynh muốn mượn lương thực của cô ta thì quy định chín ra mười ba về là lúc tâm trạng của cô ta coi như tốt, còn nếu không vui một chút…” Lữ Trưng nói đến đây liền dừng lại, biểu cảm trên mặt có thêm mấy phần kỳ lạ.



Hoa Uyên: “…”



Chín ra mười ba về, cái này thì khác gì bọn cho vay nặng lãi đâu chứ.



Lữ Trưng càng nói như vậy, Hoa Uyên càng thêm tò mò về Khương Bồng Cơ, dù sao tính từ trước đến nay cô là nữ chư hầu đầu tiên dám tranh giành thiên hạ với các nam chư hầu khác. Nếu là một người phụ nữ không có năng lực hơn người, thì làm sao có thể thuyết phục nhiều người tài giỏi cam tâm tình nguyện để cho cô điều khiển?



Kết quả là…



Hoa Uyên tới Đông Khánh mới phát hiện hai bên đang đánh nhau ầm ĩ.



Chiến tranh là hoạt động đốt tiền đốt lương thực, lương thực nhà mình còn không đủ để ăn, lấy đâu ra mà cho người khác mượn được?



Bây giờ dù cho Hoa Uyên có muốn mượn lương thực theo lãi suất của bọn cho vay nặng lãi, sợ là mấy người Hoàng Tung cũng không muốn cho gã mượn.



Con đường chính thống không có cách đi, vậy thì chỉ có thể nghĩ đến con đường khác để giúp nước nhà thôi.



Hoa Uyên tỉ mỉ nghiên cứu toàn bộ chiến cuộc, nhạy bén phát hiện ra có thể ở Kham Châu sẽ có gì đó có ích, ngay lập tức bắt đầu hành trình gian khổ đi đến Kham Châu.



Nguyên Tín với Nhiếp Tuân không hợp nhau, người trước ra tay làm người sau bị thương, còn bị năm mươi nghìn đại quân của Khương Bồng Cơ làm cho đứng ngồi không yên…



“Trời cũng muốn giúp ta!”



Trong đầu rất nhanh hình thành một kế hoạch.



Hoa Uyên kích động xoa xoa tay, gã biết cách để nằm há miệng chờ sung rồi.



Quan hệ giữa Nhiếp Tuân và Nguyên Tín không chỉ không hòa hợp mà còn có đe dọa đến tính mạng, khả năng thân phận của Hoa Uyên bị bại lộ được giảm xuống mức thấp nhất.



Tính tình Nguyên Tín tự phụ kiêu ngạo, ông ta bác bỏ ý kiến của Nhiếp Tuân, đồng thời lại khinh thường Hoa Uyên, tự cho rằng Hoa Uyên sẽ không dám đùa cợt lừa gạt ông ta.



Ông ta không hề biết, bản lĩnh nắm bắt lòng người của Hoa Uyên còn cao hơn một bậc so Nhiếp Tuân.



Gã và Nhiếp Tuân cùng đưa ra ý kiến vườn không nhà trống, chỉ có một sự khác biệt duy nhất là cách sắp xếp xử lý lương thực.



Theo ý của Nhiếp Tuân thì hắn muốn đưa lương thực đến biên cảnh Hạo Châu, có thể phòng bị việc Khương Bồng Cơ lấy chiến nuôi chiến, còn có thể cùng lúc trợ giúp cho đại quân ở tiền tuyến của Hoàng Tung gần đó. Nếu Khương Bồng Cơ chịu rút quân thì khoản lương thực này có thể di chuyển về Kham Châu với tốc độ nhanh nhất, làm yên lòng dân chúng.



Ý kiến của Hoa Uyên lại khác biệt hoàn toàn, ý của gã là muốn Nguyên Tín cho người vận chuyển lương thực đến phía Nam Kham Châu, do phía Nam chính là hậu phương vững chắc.



Lý do gã đưa ra cũng vô cùng hợp lý, lấy lương thực làm mồi dụ đại quân của Khương Bồng Cơ thâm nhập vào quân địch sâu thêm một chút, khi đó cô muốn rút binh cũng đã trễ rồi. Năm mươi nghìn đại quân không mang theo bao nhiêu lương thực, không đủ để bọn họ cầm cự lao ra khỏi Kham Châu, chỉ có thể bị nhốt trong Kham Châu, từ từ thiếu lương thiếu nước mà chết.



Không ai biết, Hoa Uyên muốn tập trung lương thực ở phía Nam Kham Châu, chỉ để thuận tiện cho việc mượn gió bẻ măng.



Lúc gã đi không hề đụng đến món đồ nào của Nguyên Tín, nhưng gã đã bắt chước nét chữ và con dấu của Nguyên Tín, tạo ra một mệnh lệnh điều động giả.



Đến khi Nguyên Tín nhận ra có điều gì đó không ổn, Hoa Uyên đã đường đường chính chính mang lương thực đi một cách thuận lợi.



Nếu không phải Khương Bồng Cơ không làm việc theo lẽ thường, làm bố cục lúc trước bị rối loạn, có lẽ phải mất thêm mấy ngày nữa Nguyên Tín mới phản ứng kịp.



Nhiếp Tuân cảm thấy có gì đó không ổn, vội vã thông báo cho Nguyên Tín mau chóng phái binh đi tìm số lương thực kia.



Lúc đầu Nguyên Tín còn không tin, cho rằng Nhiếp Tuân đang cố ý kiếm chuyện, nhưng mà nhớ đến mấy hành động của Hoa Uyên, Nguyên Tín liền nửa tin nửa ngờ phái binh đến đó.



Hai ba ngày sau, mấy binh lính mà Nguyên Tín phái đi mới đến được nơi tồn trữ lương thực, lúc này lại phát hiện kho lương trống rỗng…



Tiếp tục đuổi theo… w●ebtruy●enonlin●e●com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK