Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Việc này không phải một mình ta có thể quyết định được, còn phải bàn bạc với người khác nữa rồi mới trả lời được.”



Dương Tư không trực tiếp đồng ý với anh ta, nhưng cũng không hoàn toàn cự tuyệt, tức là vẫn còn có thể tiếp tục thương lượng được.



Dương Tư đi rồi, lúc này Nhan Lâm mới nâng tay lên ôm lấy vết thương ở đầu vai, anh ta nhíu chặt mày, dường như vẫn đang nhẫn nhịn gì đó.



Anh ta cởi vạt áo xuống một chút, phát hiện miệng vết thương vẫn chưa nứt toác, không kìm được xuýt xoa một tiếng. Thân thể của anh ta thế nào, bản thân anh ta rất rõ ràng, trước đây khi anh ta đi theo Dương Đào làm du hiệp, anh ta cũng từng bị thương rồi, nhưng thương thế lại không nghiêm trọng như lần này, vậy mà cũng khó khăn lắm, nghỉ dưỡng hơn hai tháng mới đỡ được.



Lần này thương thế quá nặng, anh ta đi một vòng quanh Quỷ Môn quan lại vẫn có thể trở về, tĩnh dưỡng chưa tới hai mươi ngày, miệng vết thương đã khép lại được kha khá rồi. Trong thời gian này, miệng vết thương cũng chưa từng mưng mủ thối rữa, anh ta cũng không sốt cao hôn mê nhiều lần, có thể thấy y thuật đã phát huy được tác dụng quan trọng.



Trước đây anh ta nghe nói nữ y dưới trướng Khương Bồng Cơ coi người ta là quần áo để may vá, còn cảm thấy vô cùng đáng sợ.



Tự mình trải nghiệm một lần, anh ta lại cảm thấy những gì mình nghe đồn được không hoàn toàn là sự thật, phương pháp trị liệu vết thương hở này quả thực có chỗ đặc biệt, chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng hiệu quả cầm máu đã hữu hiệu hơn các phương pháp bình thường. Nhìn miệng vết thương trên đầu vai, Nhan Lâm đoán rằng sau khi vết thương khép lại, đại khái sẽ chỉ để lại một vết sẹo dài nhỏ. Không giống với những vết sẹo khác trên người mình, không chỉ dài lại còn rất thô, nhìn giống như con rết vậy.



“Không biết Nhu Gia bọn họ như thế nào rồi...”



Trong miệng Nhân Lâm lẩm bẩm khuê danh của vợ, trong lòng tràn đầy lo lắng.



Dương Đào để cho bọn họ đi trước cũng là để bảo vệ họ, ai ngờ An Thôi lại ra tay tàn nhẫn tới vậy, đám sĩ tộc Nam Thịnh kia lại vong ơn, nịnh bợ tới vậy, nói phản bội liền phản bội, nói cắn ngược liền cắn ngược. Không chỉ có Dương Đào rơi vào nguy hiểm, còn liên lụy cả nữ quyến và con nhỏ trong nhà nữa.



Cho dù Nhan Lâm có đeo một chiếc kính lọc của fan dày một mét, nhưng anh ta cũng không hề ngốc nghếch ủng hộ cho Dương Đào.



Phân tích theo tình hình hiện nay, dường như Dương Đào không còn khả năng trở mình nữa, có khi sơ ý một chút là sẽ chết không có chỗ chôn.



An Thôi là một kẻ tiểu nhân, Hoa Uyên ở dưới trướng hắn lại là kẻ điên.



Cho dù Dương Đào có đồng ý vì gia đình vợ con mà đầu hàng, thì bọn chúng cũng không thể buông tha Dương Đào.



Dương Đào nắm giữ binh quyền thì vẫn còn một đường sống, nhưng một khi giao binh quyền ra, quy thuận An Thôi, chắc chắn không còn đường sống nữa.



So với đó, Khương Bồng Cơ lại đáng tin hơn tên An Thôi này nhiều.



Chẳng nói đâu xa, cứ nhìn vợ góa con côi của hai anh em Hứa Bùi và Hứa Phỉ là rõ, cô chưa từng bạc đãi bọn họ, lại càng chưa từng chèn ép họ.



Kể cả tên Hoàng Tung từng đấu đá với cô, cho dù hiện tại Hoàng Tung chẳng còn chút cảm giác tồn tại nào, nhưng không phải người ta vẫn sống vui vẻ đó sao?



Dựa theo thông tin mà trước đây thám tử gửi về, dường như còn có người nhìn thấy Hoàng Tung đang ngày càng béo lên, đi dạo phố, chơi chim, nghe hát nữa.



Nhan Lâm thật sự không muốn Dương Đào cũng học theo Hoàng Tung chán chường như vậy, nhưng hiện tại quan trọng nhất là phải bảo vệ Dương Đào và tính mạng của người nhà.



Sau này khi tới hoàng tuyền, gặp được tiên chủ Dương Kiển, Nhan Lâm cũng có thể báo cáo lại công việc của mình, không hề cô phụ lời dặn dò trước khi lâm chung của ông.



Đương nhiên, Nhan Lâm cũng không hoàn toàn tin tưởng vào thông tin mà Dương Tư nói, anh ta mưu tính những chuyện này chẳng qua chỉ là dự định tồi tệ nhất thôi.



Nếu như sau lần này Dương Đào còn có thể sống sót, Nhan Lâm cũng sẽ không dễ dàng chịu thua.



Một bên khác, Dương Tư thuật lại chi tiết những lời Nhan Lâm nói cho đám Phù Vọng nghe.



Chủ công không có ở đây, chuyện như thế này, mọi người sẽ biểu quyết rồi để cho Phù Vọng quyết định cuối cùng.



Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, sau này chủ công truy trách nhiệm, tất cả mọi người ở đây đều không thoát được.



“Ý của quân sư là... chúng ta nên giúp hắn?” Phù Vọng hơi không chắc chắn, dù sao hơn nửa tháng trước, hai bên còn đánh nhau đến mức người sống kẻ chết, như nước với lửa, bây giờ lại muốn giúp Nhan Lâm chuyển tin tức cho Dương Đào, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ: “Không sợ là quỷ kế của Nhan Lâm à?”



Thật ra Phong Chân không đoán được chính xác tính toán của Nhan Lâm, nhưng anh ta tin rằng Nhan Lâm đang tự cứu mình chứ không phải muốn chết: “Cho dù là quỷ kế thì có sao? Nhan Lâm đã là tù nhân rồi, dưới trướng của Dương Đào chỉ còn có tàn binh, sĩ tộc Nam Thịnh đều đang phản chiến theo An Thôi. Huynh nghĩ xem, Dương Đào trở mình bằng cách nào?” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



“Nói thì nói như vậy, nhưng mà...” Trong lòng Phù Vọng thấy ưu tư, gã nói: “Ta chỉ sợ mấy người đấu đá nhau còn phải rẽ ngang rẽ dọc như các huynh thôi. Ai mà biết được trong đầu Nhan Lâm đang nghĩ gì? Chưa biết chừng hắn đang tính toán để người khác chịu tội thay, dùng biện pháp vòng vo để nghĩ cách cứu viện Dương Đào đấy.”



Phong Chân và Dương Tư đều không nói gì nữa.



Bọn họ không nhớ là Phù Vọng từng bị “hãm hại” mà, biểu cảm “Ông đây là người từng trải, mấy người không lừa được đâu” của gã là có ý gì?



Mưu sĩ thì cũng là người mà, đâu cần phải yêu ma hóa như thế?



Lý Uân ở bên cạnh yên lặng hồi lâu cũng mở miệng, anh nói: “Nhan Lâm cho dù có thông minh thế nào thì cũng chỉ là một con người, cũng có lúc mất sức, làm sao mà hắn có thể vừa thân ở trong tù nhưng lại cùng lúc tính chuyện sống chết thay Dương Đào được? Nếu như hắn có bản lĩnh này, thì bản thân hắn cũng sẽ không trở thành tù nhân của chúng ta. Chuyển một phong thư thay hắn thì có sao, bây giờ Dương Đào còn có thể làm ra chuyện gì nữa? Nếu như Nhan Lâm lừa gạt chúng ta, chúng ta liền giết hắn để tế cờ.”



Hẳn là do bóng ma tâm lý bị hãm hại quá lớn, Phù Vọng có vẻ chần chừ, nhưng vẫn không ngăn nổi ý kiến của mọi người.



Mọi người có thể đoán ra, khi Dương Đào nhận được bức thư mà người bạn thân tự tay viết này, tâm trạng của anh ta vi diệu tới cỡ nào.



Hai mươi ngày này của Dương Đào vô cùng ngột ngạt, đầu tiên là chịu thiệt đủ đường trong tay đám Phù Vọng, vất vả lắm mới lên được thuyền trở về khu vực mình cai quản dưới sự che giấu của bạn thân, ngay trong đêm đó lại nhận được tin tức binh mã dưới trướng mình tạo phản. Anh ta dẫn theo một bộ phận binh mã không làm phản để chém giết tạo ra đường sống, vừa mới nghỉ ngơi hồi sức thì lại nhận được tin tức vợ con, em gái, cháu ngoại bị sĩ tộc Nam Thịnh thừa cơ giam giữ.



Những đả kích liên tiếp khiến cho Dương Đào sức cùng lực kiệt, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà anh ta đã gầy đi nhiều, hai gò má hóp lại, hốc mắt hãm sâu, không còn vẻ nhiệt huyết phấn chấn như trước nữa. Anh ta vừa lo người bạn thân chặn hậu ở lại Chương Châu, không rõ tung tích, lại vừa lo lắng cho vợ con người thân rơi vào trong tay phản quân Nam Thịnh. Có thể là ngày nghĩ về nên đêm mơ tới, tới đêm, anh ta nằm mơ thấy mấy người họ cả người đẫm máu...



“Chủ công, có tin tức.”



Lúc này Dương Đào dẫn theo hơn hai mươi nghìn tàn binh phòng thủ tại một cửa khẩu nào đó, nương theo ưu thế địa hình mà cản quân địch ở bên ngoài. Phản quân cũng biết quẫn cảnh của đám Dương Đào, biết bọn họ thiếu thốn lương thảo thì không thể thủ được lâu dài, bọn chúng dứt khoát chọn sách lược vây mà không tấn công, kéo dài thời gian.



Dương Đào vừa mới tỉnh lại sau khi bị bóng đè, bên tai đã nghe thấy giọng nói của Tiền Tố.



“Tin tức gì thế?”



Dương Đào đang dựa vào dưới gốc cây, hai tay ôm vũ khí, dáng vẻ đề phòng cảnh giác, anh ta nghe thấy giọng nói của Tiền Tố mới thả lỏng một chút.



Giọng nói của Tiền Tố hơi chần chừ: “Người xem chữ viết này, là Thiếu Dương chuyển tới đó.”



Dương Đào hiểu được Tiền Tố đang chần chừ chuyện gì.



Dựa theo tình hình lúc đó của Nhan Lâm, hoặc là đã chết hoặc là bị bắt hoặc là đang ẩn nấp.



Có thể gửi thư đến trong một khoảng thời gian ngắn, cách giải thích duy nhất là Nhan Lâm bị bắt hoặc đã quy thuận quân địch.



Thử hỏi xem có chủ công nào lại mong trọng thần dưới trướng mình đầu hàng quân địch ngay khi mình còn sống?



Có điều, Tiền Tố vẫn xem nhẹ quan hệ giữa hai người Dương - Nhan.



Nghe thấy tin tức liên quan tới Nhan Lâm, phản ứng đầu tiên của Dương Đào là vui vẻ khi bạn thân còn sống, còn sống là tốt rồi, anh ta vốn dĩ không hề oán thán chuyện này.



Anh ta gần như giật lấy bức thư trong tay Tiền Tố, khẩn cấp mở ra để xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK