Có điều liên minh lại mở yến hội vào ngay lúc này, mời Dương Đào qua đó, anh ta không chống được lời mời thịnh tình, chỉ có thể tới tham dự.
Ngay trong buổi tiệc ăn uống linh đình, trên mặt mọi người lộ ra niềm vui sung sướng, cứ như cuối cùng đã vứt bỏ được một gánh nặng phiền toái.
Bốn bộ tộc Nam Man từng hại Nam Thịnh mất nước đã bị diệt tộc, khiến lòng người vui sướng!
Dương Đào lại không có khẩu vị, anh ta không động đũa với thức ăn trên bàn ăn được mấy lần, chỉ vội vội vàng vàng uống một hai ngụm rượu trắng, vẻ mặt xanh xao.
Nhan Lâm thấy vậy chỉ có thể thở dài, nhưng tình hình này cũng không tiện để tiến lên khuyên bảo.
An Thôi xem như hoàn toàn lật ngược được tình thế, hắn dựa vào kế hoạch bí mật của Hoa Uyên để bảo vệ thế lực bên cạnh mình toàn vẹn nhất, cho dù bị dịch bệnh tàn sát cũng không tổn hại bao nhiêu. Thế lực của những chư hầu khác lại tổn thất nghiêm trọng, tất nhiên không có tư cách so sánh hơn thua với An Thôi, chỉ có thể đối phó qua loa.
Cứ như vậy, An Thôi thuận lợi trở thành người cầm quyền của liên minh, có được quyền lên tiếng lớn nhất, trở thành một minh chủ danh xứng với thực!
Sau khi yến hội bắt đầu, hắn theo thường lệ khen ngợi công lao của mọi người, những chư hầu khác cũng nói cười hùa theo, thỉnh thoảng còn tâng bốc An Thôi.
Đương nhiên, trong lòng bọn họ có nghĩ như vậy hay không, chuyện này không quan trọng.
An Thôi nhìn phản ứng của mọi người trong bữa tiệc, cảm thấy vừa lòng, mối thù tích tụ nhiều năm cũng đã gần như biến mất hết khi bốn bộ tộc Nam Man bị diệt tộc. Nam Man không phải là tòa núi lớn nghẹn ứ ở trong lòng hắn sao? Bây giờ đã vứt được ngọn núi lớn này đi rồi, tất nhiên hắn vô cùng thoải mái!
Nghe thấy những tiếng nói cười hoan ca, ca tụng công đức bên tai, bàn tay đang nắm bình rượu của Dương Đào hơi hơi siết lại, ánh mắt hiện lên vẻ sắc bén.
Nhan Lâm và Dương Đào là bạn nối khố, tất nhiên anh ta biết rõ tính cách của Dương Đào, anh ta vội vàng bí mật tóm lấy tay áo của Dương Đào, ánh mắt tràn ngập vẻ không tán thành.
Dương Đào nghe lời bạn thân nhất, anh ta chỉ có thể nhịn rồi lại nhịn, dưới sự phẫn uất, anh ta buồn bực ngửa cổ lên uống một hơi hết sạch rượu trong bình.
Nhan Lâm thấy thế bèn thở phào nhẹ nhõm, ra ý bảo thị nữ rót đầy rượu vào bình cho Dương Đào, đối mặt với tình huống thế này, cứ trực tiếp quá chén là được rồi.
Không ngờ An Thôi lại chẳng có một chút ăn ý nào hết, hắn nhìn thấy Dương Đào cứ uống hết ly này đến ly khác, ngược lại còn cười nâng chén rượu lên lắc lắc, nói: “Tại đây, Thôi còn muốn kính Dương Công một chén rượu. Nếu không nhờ Dương Công có tố chất luyện binh, tác chiến anh dũng, chúng ta cũng không thể dễ dàng phá được Nam Man...”
Hắn vừa dứt lời, mưu sĩ Hoa Uyên bên cạnh cũng cười khẽ tâng bốc vài câu.
Nghe thấy Hoa Uyên lên tiếng, Dương Đào vừa rồi còn đang uống rượu giải sầu bỗng bùng nổ như pháo. Anh ta hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ cầm bình rượu bằng đồng thau vàng óng trong tay lên ném về phía Hoa Uyên, nếu không phải Hoa Uyên nghiêng đầu né theo bản năng, nhất định bình rượu kia sẽ đập trúng mặt anh ta.
Mọi người kinh ngạc sợ hãi trước biến cố này, những ca cơ đang nhảy múa uyển chuyển trong doanh cũng đều dừng lại, run rẩy sợ hãi.
Tiếng loảng xoảng vang lên, bình rượu rơi vào khoảng không, đập xuống mặt đất phát ra âm thanh rất lớn.
Hoa Uyên tránh được bình rượu, nhưng rượu trắng bên trong bình rượu lại không dễ tránh tới vậy, bị hắt thẳng vào người.
Dương Đào tức giận đứng dậy, cắn răng nói: “Cái thằng ranh con này, ngươi có tư cách gì mà nhắc tới gia phụ? Làm nhục sự anh minh của ông!”
Mọi người lại ngây ra, vừa rồi Hoa Uyên chưa nói gì không tốt về Dương Kiển mà, ngược lại còn ca ngợi Dương Kiển dạy con rất tốt, cha nào con nấy mà.
Tại sao Dương Đào lại tức giận tới như vậy chứ?
Hoa Uyên nâng tay lên lau chùi nước rượu trên mặt mình, đứng dậy chắp tay tạ lỗi, Dương Đào lại không cảm kích chút nào.
Vẻ mặt An Thôi không nén được tức giận, nhưng hắn lại không thể không ra mặt hòa giải, trong lòng thầm nói, tên Dương Đào này tự nhiên nổi điên cái gì thế?
Dương Đào căn bản không nể mặt An Thôi, anh ta trào phúng Hoa Uyên, nói: “Xấu hổ vì làm bạn với súc sinh!”
An Thôi nghe thấy vậy, cả khuôn mặt đều đen lại, Hoa Uyên là phụ tá đắc lực của hắn, Dương Đào nhục mạ súc sinh ngay trước mặt hắn, anh ta có ý gì?
Hoa Uyên đối diện anh ta không tức giận mà lại cười, khóe môi nở nụ cười châm chọc, Nhan Lâm nhìn thấy, lòng bỗng lạnh xuống.
Dương Đào phất tay áo rời khỏi yến hội, Nhan Lâm theo sát phía sau, bỏ lại một đám chư hầu liên minh với vẻ mặt mờ mịt.
Hai người ra khỏi doanh trướng, gió lạnh thổi qua, cơn tức trong người thoáng hạ nhiệt xuống, lửa giận cũng lắng lại một chút.
“Chủ công?” Nhan Lâm đứng sau lưng anh ta, khẽ gọi một tiếng.
Sắc mặt Dương Đào trắng bệch, anh ta cúi đầu, uể oải nói: “Thiếu Dương, huynh có cảm thấy ta đã sai rồi không?”
“Ngài quá kích động rồi.” Nhan Lâm bình tĩnh nói: “Ngài thân là chư hầu, việc gì phải trực tiếp chống lại tên tiểu nhân Hoa Uyên này?”
Dương Đào bặm môi, cố chấp nói: “Nghe thấy tên tiểu nhân này nói chuyện ta liền không kìm được tức giận!”
Nhan Lâm hỏi anh ta: “Bây giờ chủ công đã hả hê chưa?”
Dương Đào nói: “Thiếu Dương, tu chỉnh lại đại quân mấy hôm rồi đi luôn đi, ta không muốn ở lại nơi chướng khí mù mịt này nữa.”
Nhan Lâm thở dài: “Nếu như đi vào lúc này, quân ta tổn thất rất lớn.”
Đánh giặc là một việc rất đốt tiền, vậy có thể kiếm lại dưới tình huống nào?
Đó là khi phân chia chiến lợi phẩm của kẻ địch.
Bốn bộ tộc Nam man tiêu diệt Nam Thịnh, đốt giết đánh cướp suốt một đường, sau vài năm không biết đã cướp đoạt được bao nhiêu báu vật quý hiếm.
Nếu như đi ngay lúc này, cũng tức là từ bỏ phần chiến lợi phẩm mà Dương Đào hẳn phải có được.
Dương Đào cũng biết bản thân mình quá kích động, bèn nói: “Nhưng mà ta không muốn nhìn thấy mặt của đám người này nữa.”
Nhan Lâm nói: “Một khi đã vậy thì chủ công cứ tiếp tục cáo bệnh đi là được, còn lại thì giao cho Lâm xử lý.”
Bạn thân của mình tùy hứng như vậy, Nhan Lâm cũng chẳng lạ gì nữa, bởi vì anh ta cũng không vừa mắt với Hoa Uyên.
Liên minh đánh chiếm khu vực của bốn bộ tộc Nam Man, tù binh lên tới hàng triệu, những thứ đó đều là chiến lợi phẩm, liên minh chia nhau một hồi là xong.
Không ngờ Hoa Uyên lại đứng ra hùng hồn kể chuyện cũ, lôi kéo hận thù liên minh dành cho Nam Man, đề nghị tàn sát bốn bộ tộc Nam Man, để bọn chúng diệt tộc.
An Thôi ủng hộ mạnh mẽ, không ít những chư hầu có lập trường dao động cũng bị lung lay, chỉ có Dương Đào kiên trì phản đối.
Giết cái gì mà giết?
Giết tù binh thì cũng kệ, nhưng vì sao còn muốn giết cả những người già yếu bệnh tật đó?
Dương Đào là nhân sĩ Đông Khánh, quyền lên tiếng trong liên minh không đủ cao, căn bản không thể ngăn cản được.
Nếu chỉ như vậy, Dương Đào cũng không tới tức phản cảm với Hoa Uyên đến thế.
Ai bảo Hoa Uyên làm ra hẳn hai chuyện khiến cho người khác giận sôi!
Hoa Uyên sai người tập trung những đứa trẻ sơ sinh của Nam Man lại, đập chết bóp chết từng đứa một!
Hận đến đâu? Thù đến đâu?
Một chuyện khác nữa, đồng thời đó cũng là nguyên do của căn bệnh tích tụ trong lòng Dương Đào...
Liên minh tấn công khu vực của bốn bộ tộc Nam Man, hao phí mất mấy ngày, bắt được đến cả triệu tù binh già trẻ lớn bé.
Trong đám tù binh có nam có nữ, có già có trẻ, ngoại trừ tộc nhân Nam Man còn có tới mấy chục nghìn phụ nữ Nam Thịnh, những người phụ nữ đó đều là tù binh mà khi bốn bộ tộc Nam Man chinh chiến khắp nơi bắt về được, dùng để thỏa mãn dục vọng và sinh sản.
Những cô gái đó ở nơi này phải chịu sự tra tấn vô nhân tính, những người thân thể tốt một chút, phải sinh hết đứa bé này đến đứa bé khác, những người cơ thể không tốt, một hai tháng đã không chịu được nữa rồi, không ít người còn chết khi sinh con. Khi liên minh tới, rất nhiều cô gái đều đang lớn bụng.
Nghe thấy liên minh tới đây, bọn họ vui mừng mà khóc.
Ai ngờ thứ chờ đợi các cô lại là ác mộng.
Liên minh hạ lệnh giết hại Nam Man, huyết mạch trong bụng các cô tất nhiên cũng là của Nam Man.
“Xử lý như thế nào đây?”
Vietwriter.vn
Hoa Uyên, hay cũng có thể nói là “Cát Lâm”, gã cười lạnh nói: “Đánh cho rơi ra, đánh mà không ra thì mổ mà lấy ra.”
Trong quân đội lấy đâu ra thuốc sẩy thai?
Cái gọi là “đánh cho rơi ra”, thì thật sự là đánh vào phần bụng, đánh rơi đứa trẻ con còn đang sống sờ sờ!