Có vài người động tác mau mắn đã thu dọn xong gia sản và đưa người nhà chạy ra ngoài thành nhưng xui xẻo bị bọn Tiền Tố chặn giữa đường.
Vài nhà còn lại tương đối chậm, đợi khi mấy trăm binh sĩ xông vào nhà, trong phủ vẫn là một mớ hỗn độn, có chỗ vừa mới thu dọn xong, có chỗ vẫn chất đống chưa đóng gói, gia đinh tôi tớ đang bận rộn ngập đầu, nữ quyến không bị ảnh hưởng gì từ bên ngoài, vẫn giữ tư thái vững như núi Thái Sơn. Theo mệnh lệnh của Nhan Lâm, nếu giữa chừng có ai dám phản kháng, không cần phân biệt thân phận giới tính, giết không tha.
Lúc đầu còn có gia đinh rút đao, sau khi vài người ngã xuống, những người còn lại không dám càn quấy nữa.
Nam chủ nhân trong phủ đệ mặt mày xanh xao đứng ở đại sảnh, mấy nữ quyến quan trọng cũng bị dẫn đến và nhốt tại đây.
Đám binh sĩ này không động tay động chân với người khác, thỉnh thoảng chỉ có vài người giấu trộm mấy thứ vào ống tay áo và ngực thôi.
Khương Bồng Cơ quản lý binh sĩ trước nay vừa nghiêm khắc nhưng cũng thoải mái, những hành vi như thế này không khuyến khích nhưng cũng không hoàn toàn cấm tuyệt.
Binh sĩ được giáo dục quá thấp, cô chỉ có thể yêu cầu những người này không phạm những sai lầm mang tính nguyên tắc, không làm những chuyện quấy nhiễu dân, còn những phương diện khác thì có thể buông lỏng ở mức phù hợp.
Dương Đào mặc giáp dẫn người xông vào phủ, vị tộc trưởng kia mặt mày đen thui, hàng râu giật giật.
“Hỗn xược...”
Lão tộc trưởng kia tầm năm mươi tuổi, con cái dưới gối đông đảo, con cháu đầy đàn, riêng số người bị nhốt trong sảnh đã hai mươi lăm người.
Người lớn tuổi thì cũng bốn mươi có lẻ, nhỏ tuổi nhất chỉ mới vừa đầy ba tháng, còn đang ở trong lòng mẹ khóc oe oe.
Tiếng khóc trẻ con khiến người ta đau lòng nhất nhưng cũng khiến người ta cảm thấy phiền phức nhất.
Giờ này khắc này, vị tộc trưởng sĩ tộc ấy cuối cùng đã không còn vui vẻ trêu đùa cháu, không còn cảm thấy đây là đứa cháu giống mình nên vô cùng yêu thích nữa mà cảm thấy tâm phiền ý loạn, khuôn mặt đáng ghét. Mẹ của đứa bé nhìn thấy ánh mắt hung hăng và thiếu kiên nhẫn của cha chồng liền sợ hãi cúi đầu xuống, vừa âm thầm rơi nước mắt vừa dỗ nhưng chẳng thể nào làm cho đứa trẻ nín khóc, trong sảnh càng trở nên ồn ào hơn.
“Người đã đông đủ cả rồi.”
Tay Dương Đào đặt lên vũ khí bên hông, mỉm cười nhìn về phía lão tộc trưởng kia.
“Ai cho phép các ngươi tự ý xông vào phủ bọn ta?”
Những sợi râu trắng của lão tộc trưởng run rẩy theo tiếng quát lớn nghiêm nghị của lão.
Dương Đào không trả lời còn Nhan Lâm sau lưng anh ta thì cười mỉa mai.
“Dĩ nhiên ‘người đông thế mạnh’ cho phép rồi.”
Lão tộc trưởng vô cùng tức giận, người vợ già đứng bên vội vàng đỡ lấy lão ta.
“Tiểu nhân càn rỡ!”
Nhan Lâm nói: “Phong thủy luân chuyển, ngày đó các ngươi vô tình vô nghĩa, phản bội bọn ta trước thì sao không dự liệu đến kết cục ngày hôm nay? Đừng nghĩ mình môi trên va môi dưới, lý lẽ khắp thiên hạ đều ở chỗ các ngươi. Lão thất phu, ngươi thế này gọi là tự làm tự chịu.”
Vì sao An Thôi có thể thuyết phục những người này từ bỏ Dương Đào?
Ngoài tên Lữ Trưng giỏi tài ăn nói, nhắm vào nỗi lo lắng và điểm yếu của những người này thì sự tham lam và dối trá của họ cũng là một nguyên nhân quan trọng.
Đầu tư có mạo hiểm, chọn đội ngũ cần phải cẩn thận.
Trên đời này không có đầu tư nào chỉ có kiếm lời mà không lỗ vốn.
Những cao môn sĩ tộc này định đứng vững không ngã trong thời loạn thế, thậm chí định nhân gió đông loạn thế để tiến thêm một bước thì dĩ nhiên cần phải gánh chịu mạo hiểm tương đương, thấy tình thế không ổn định rút vốn bỏ đi, Nhan Lâm không trách bọn họ nhưng còn quay đầu lại đạp một cái thì quá đáng rồi.
Ngày đó gieo nhân nào thì bây giờ gặt quả ấy.
Nói người khác là tiểu nhân càn rỡ, sao không đem gương ra tự soi xem đức hạnh của mình như thế nào?
Dù Dương Đào không để trong lòng nhưng Nhan Lâm không thể không ghi thù.
Những người này bắt giam Nhan Thư Yểu, Dương Nhu Gia và hai đứa trẻ uy hiếp Dương Đào, suýt chút nữa dồn Dương Đào vào chỗ chết, muốn quên cũng không quên được!
Người bên cạnh đều có thể nhận ra Dương Đào không có ý tốt gì, huống hồ là lão tộc trưởng đã quen với sự đời?
Lão tức giận thở hồng hộc, gương mặt đầy những nếp nhăn tức giận đến mức xanh tím.
“Chẳng qua chỉ là thứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, hôm nay ngươi giết ta thì đã sao chứ? Suy cho cùng cũng chỉ là chó săn dưới trướng Liễu Hi, chó nhà có tang thôi.” Lão tộc trưởng hiểu rất rõ, Nhan Lâm không thể nào lấy mạng bọn họ nhưng cũng sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ.
Nếu cướp sạch gia tài của bọn họ, cuối cùng cứ chối là nạn dân ác phỉ làm, bọn họ cũng chẳng có chỗ nào để kêu oan.
Không có nội tình góp nhặt nhiều năm, sau này làm sao để Đông Sơn tái khởi? Quá nhiều chi chủ và chi nhánh, tộc nhân nhiều sẽ trở nên rườm rà, nếu gia tài bị cướp hết, chỉ còn lại một đám tộc nhân há miệng chờ ăn, không cần đợi bên ngoài bỏ đá xuống giếng cũng sẽ tự đổ.
Nhan Lâm cười lạnh đối mặt.
Dương Đào nghiêm mặt nói: “Thiếu Dương, huynh nói nhảm với bọn họ nhiều như vậy làm gì?”
Nhan Lâm bình tĩnh lại, hỏi: “Theo ý kiến của Chính Trạch thì nên xử lý những người này như thế nào?”
Dương Đào thoải mái hỏi ngược lại: “Chỉ là một đám tù nhân thôi mà, chẳng lẽ còn phải cúng bái giống như Bồ Tát?”
Mặt mày đám lão tộc trưởng xanh xám, trán nổi gân xanh, duy chỉ có Nhan Lâm là nở rộ lúm đồng tiền.
“Chính Trạch nói rất có lý, đúng là không cần tốn nhiều miệng lưỡi với những người này, cứ bắt lại là được rồi.”
Nói xong, lão tộc trưởng nhìn thấy từng đôi binh sĩ cùng nhau khiêng từng rương đồ đi ra, nhìn đến mức nứt cả khóe mắt của lão. Những rương này chính là tài sản tiền bạc, sổ sách khế đất và những tờ giấy ghi nợ mà bọn họ đã đóng gói sẵn, tổng cộng không dưới hai trăm rương!
“Thổ phỉ! Vô sỉ không chịu được!”
Mắng chửi xong, lão tộc trưởng kia nhắm nghiền hai mắt ngã xuống đất bất tỉnh, khiến đám con cháu bị dọa, đều xông tới gần.
Dương Đào hừ lạnh, khua tay nói: “Tạm giam hết đám người này lại, trông coi chặt chẽ, đừng để chúng thông đồng với địch An Thôi… Chúng ta đến nhà tiếp theo.”
Khương Bồng Cơ có lòng cướp bóc những nhà giàu này nhưng cũng không thể không nói câu nào đã trắng trợn cướp đoạt được, vẫn phải nặn ra một lý do.
Lúc Dương Đào rời đi, anh ta hơi lo lắng hỏi Nhan Lâm.
“Liễu Lan Đình thực sự dám vừa đánh vừa cướp sao?”
Dương Đào thấy gan Khương Bồng Cơ quá lớn, làm thế này là đắc tội toàn bộ sĩ tộc Nam Thịnh rồi.
Đôi con ngươi màu nhạt của Nhan Lâm không chút cảm xúc, lạnh lẽo nói: “Thì đã sao? Liễu Hi xuất thân Đông Khánh chứ đâu phải Nam Thịnh, phần lớn sĩ tộc Nam Thịnh đều phụ thuộc vào An Thôi, chẳng ai có ý tốt với cô ta cả. Liễu Hi không coi bọn họ như kẻ địch, chẳng lẽ lại cung phụng bọn họ như tổ tông? Kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, không đòi mạng toàn tộc bọn họ, chỉ cướp chút tài vật như vậy chẳng phải là nhân từ lắm rồi à? Ngoài ra… cô ta liên tục đánh trận hai năm, binh lực có thể chống đỡ được nhưng lương thảo là một vấn đề. Nếu như không nghĩ cách gì bù đắp, đợi tới khi thiếu lương thực, huynh bảo cô ta phải làm sao đây? Lấy thi thể người làm thực phẩm ăn cho đỡ đói à? Cũng đều là bất đắc dĩ thôi…” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Dương Đào khẽ kinh ngạc…
“Thiếu lương...”
Nhan Lâm nói: “Nghe nói sau khi Liễu Hi khởi binh, đồng ruộng luôn quá tải, chưa từng nghỉ vụ mùa nào, đồng ruộng có phì nhiêu đến mấy cũng sẽ ngày càng khô cằn. Cô ta đã chinh chiến hai năm, phải lo cho quân lương của đại quân bốn trăm nghìn người, đây đâu phải là con số nhỏ.”
Nam Thịnh là con dê béo sẵn có, không làm thịt bọn họ thì làm thịt ai?