Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1749MƯA GIÓ NỔI LÊN

Suy nghĩ này của Tiền Tố không phải không có lý.



Tượng Dương có một chế độ điều lệ nghiêm khắc, cho dù là những người mù chữ vẫn có thể nói được hai câu.



Dân chúng không biết chữ nhưng sống ở đây gần mười năm, những điều lệ này đã ăn sâu vào xương cốt, tạo thành một loại diện mạo tinh thần đặc biệt.



Sau khi Tiền Tố vào thành, trong thoáng chốc hắn còn tưởng rằng mình đã tiến vào nơi thế ngoại đào nguyên.



Bố trí của Tượng Dương khác với những thành trì khác, người có đường của người đi đường, xe có đường của người đi xe, bởi vậy đường xá ở đây rất rộng rãi, đủ cho năm xe ngựa song hành. Cách mỗi năm trăm bước, ven đường lại có một thùng gỗ cao bằng nửa người, thỉnh thoảng có dân chúng ném gì đó vào trong.



Đường đi rộng rãi, sạch sẽ, có trật tự khiến vị thổ hào Tiền Tố có cảm giác ngỡ ngàng không nói thành lời.



Ừm...



Cảm giác ngỡ ngàng này giống như kiểu một người mù chữ bước nhầm vào nhóm các học sinh xuất sắc.



Phong Chân lộ vẻ cảm khái, hào hứng giải thích cho Tiền Tố.



“Mấy cái thùng gỗ kia là để làm gì?”



“Để vứt rác, với phân của trâu ngựa nữa, trên đường không được phép có những thứ này, nếu bị bắt được sẽ bị phạt tiền.”



“Những chiếc xe kỳ quái kia là thế nào?”



Tiền Tố nhìn thấy một chiếc xe ngựa với hai con ngựa kéo đi ngang qua, ngoài đỉnh phía trên, bốn phía đều không có vách ngăn. Tiền Tố liếc mắt nhìn thì phát hiện trên toa xe có ba tấm ván gỗ đặt sáu chiếc ghế, bên trong có sáu dân chúng bình thường ăn mặc khá sạch sẽ ngồi.



Phong Chân liếc mắt nhìn, nói: “Xa mã hành, đó là xe ngựa công cộng.”



“Theo chế độ xưa, thứ dân một ngựa, sĩ hai ngựa, đại phu ba ngựa, khanh bốn ngựa, chư hầu năm ngựa, thiên tử sáu ngựa.” Lông mày Tiền Tố nhíu chặt, mặt mày không vui nói: “Nhìn cách ăn mặc của những người này rõ ràng là thứ dân, há có tư cách này?”



“Nói thì nói vậy nhưng một ngựa đâu kéo nổi sáu người.” Phong Chân nói: “Ban đầu đúng là có vài kẻ sĩ phản đối, có điều với tính cách của chủ công trước giờ chỉ chịu ngọt chứ đâu nghe cãi ngang. Xa mã hành cũng có lợi cho dân chúng, hai ngựa kéo xe thì đã sao?”



Tượng Dương càng lúc càng lớn, dân chúng sinh sống cũng nhiều, đông tây nam bắc cách nhau quá xa.



Khương Bồng Cơ sắp xếp những chiến mã đã già làm xa mã hành, để ngựa kéo xe, xa phu đều là những binh sĩ xuất ngũ.



Giao thông tiện lợi, đỡ tốn công đi đường cho dân chúng.



Lên xe chỉ cần thanh toán chi phí nhất định, người bình thường có thể chi trả được.



Vì hai ngựa kéo xe là phúc lợi chỉ kẻ sĩ mới có nên tổ chức dân gian bình thường cũng không dám làm xa mã hành gì đó, sợ bị ghép vào tội danh vượt quá quyền hạn, cho nên xa mã hành là cơ cấu của quan phủ, để dễ dàng quản lý còn đánh số xe làm ký hiệu.



Vì chi phí quá cao nên lúc này xe ngựa xe bò không phổ biến như xe riêng ở hậu thế, cho nên giao thông luôn rất suôn sẻ.



Dân chúng có thể chờ xe ở trạm cố định, nếu xe trống thì có thể lên.



Thú vị là, những kẻ ban đầu kêu la phản đối về sau lại rất vui vẻ sử dụng xe ngựa công cộng xa mã hành.



Không còn cách nào khác, chẳng phải nhà ai cũng có tiền nuôi xe bò xe ngựa, phần lớn đều phải dựa vào đôi bàn chân.



Có phương tiện giao thông tiện lợi như vậy, thứ dân bình thường còn có thể dùng, dựa vào cái gì mà họ không thể dùng?



Tiền Tố nhìn say sưa, từ kinh ngạc chấn động ban đầu dần bình tĩnh trở lại nhưng cả đường vẫn không thể nào khép miệng lại được.



“Đến rồi...”



Phong Chân xuống xe, thầm xoa bóp lưng, sau đó lại như không có việc gì bước đến trước một chiếc xe ngựa khác.



“Hai vị phu nhân có thể dẫn tiểu lang quân và tiểu nương tử xuống rồi.”



Màn xe xốc lên, Nhan Thư Yểu và Dương Nhu Gia được thị nữ đỡ giẫm lên ghế bước xuống, trong lòng đều đang bế một em bé.



Phong Chân xin Khương Bồng Cơ điều anh ta về Hoàn Châu, trên danh nghĩa là vì chuyện chính sự, thực ra là vì lười biếng.



Khương Bồng Cơ không thể để anh ta được như ý nguyện nên đã giao chuyện hộ tống phu nhân của Dương Đào và Nhan Lâm cho anh ta.



Dương Đào và Nhan Lâm đều đã có gia thất nhưng điều kiện Nam Thịnh khó khăn, không phù hợp cho vợ con sinh sống, Khương Bồng Cơ đề nghị thê thất bọn họ dời đến Hoàn Châu. Khương Bồng Cơ đơn thuần chỉ là quan tâm thuộc hạ nhưng vào tai Dương Đào và Nhan Lâm lại thành hàm chứa chút uy hiếp.



Đề nghị này không phải lòng tốt mà rõ ràng là bắt họ giao nộp con tin.



Cho dù có ý này hay không thì Dương Đào và Nhan Lâm cũng chỉ có thể đồng ý.



Chuyện này được giao cho Phong Chân, Tiền Tố xung phong đi giúp một tay.



Nói là phân ưu với Phong Chân, trên thực tế là âm thầm bảo vệ hai vị phu nhân và mấy đứa trẻ, ngăn ngừa những nguy hiểm có thể xảy ra.



Người thông minh như Khương Bồng Cơ dĩ nhiên hiểu thâm ý đằng sau hành động của những người này, cô cũng không giải thích, cứ để mấy tên này tự suy diễn đi.



Đây chính là vở hài kịch tất cả mọi người chăm chăm lục đục với nhau, chỉ có chủ công là đục nước béo cò.



“Sau này sẽ ở đây sao? Nhu Gia sẽ ở đâu?”



Mấy ngày nay Nhan Thư Yểu hơi lo sợ bất an, đợi sau khi cô nhìn thấy dinh thự sau này sẽ sinh sống thì cảm thấy hơi bất ngờ.



Đãi ngộ thế này hơi tốt quá nhỉ?



“Quan hệ giữa Dương tướng quân và Nhan quân sư thân thiết, chủ công có ý sắp xếp hai nhà ở gần nhau một chút. Sau khi kiểm tra những căn nhà còn trống hiện nay thì chỉ có chỗ này tương đối tốt, xung quanh yên tĩnh và cách phố xá sầm uất cũng không xa lắm. Đây là phủ đệ của Dương tướng quân, phủ đối diện là của Nhan quân sư.”



Là một người cuồng xây nhà, chủ công nhà mình vừa đến làm chủ huyện Tượng Dương đã xây một hơi trăm căn nhà.



Để lại một ít, một ít ban thưởng cho thành viên nòng cốt đi theo ban đầu, còn lại đều bán cho sĩ tộc hoặc thổ hào dọn tới với giá cao.



Chủ công lòng dạ hiểm độc nhà mình kết hợp với đại ca “seeder” Vệ Từ, nhà ở đây đã được đẩy lên giá cực cao.



Hai năm nay chỉ riêng tiền bán nhà đã kiếm được khá nhiều.



Chẳng hạn như tòa nhà kia của Phong Chân chỉ tốn một xu nhưng bây giờ giá đã tăng gấp vô số lần.



Nếu bọn Dương Đào biết chủ công nhà mình tặng tòa dinh thự thế này không phải sẽ càng trung thành hơn sao.



“Đa tạ Lan Đình Công.”



Nhan Thư Yểu thầm thở phào, hành lễ về phía Nam sau đó lại cảm tạ Phong Chân.



Phong Chân cười nói: “Một thời gian nữa sẽ có hội đèn lồng trừ tịch, nếu hai vị phu nhân rảnh rỗi có thể dẫn theo tỳ nữ ra ngoài dạo chơi giải sầu.”



Trên thực tế, một tháng trước khi giao thừa, không khí ở Tượng Dương rất náo nhiệt, các hoạt động gây sốt của các cửa hàng cũng là hình thức ban đầu của gian thương sau này.



Những cảnh tượng này chỉ có thể nhìn thấy ở Tượng Dương, đối với những người vừa từ nơi khác đến như nhóm Nhan Thư Yểu sẽ thấy tương đối hiếm có.



Phong Chân sắp xếp cho mấy người này xong mới trở về nhà. Vietwriter.vn



Thật sự không ngờ, tuổi nổi loạn của con trai nhà mình đã tới, phong cách tương đối kỳ lạ.



Ngẫm lại anh ta đã thổi phồng con trai mình giỏi giang thế nào trước mặt đồng liêu, người làm cha như anh ta đã giáo dục lợi hại thế nào, anh ta liền hận không thể tự đánh chết mình.



Nhóc con, mày hại chết cha mày rồi!



Thư mật của Phong Nghi thuận lợi tới mục đích, đến tay Khương Bồng Cơ.



Thư mật sở dĩ là thư mật vì tính bảo mật là quan trọng nhất, người có tư cách được xem nội dung trong bức thư chắc chắn không quá ba người.



Nhóm Phong Nghi cũng khá may mắn, thư mật này đã đến thẳng tay Khương Bồng Cơ.



“Phong Nghi? Dung Lễ nhà Phong Chân gửi tới? Chẳng lẽ ải Trạm Giang xảy ra chuyện?”



Khương Bồng Cơ không biết Phong Nghi và Tôn Lan đã trở lại học viện để tiếp tục học thêm, cứ tưởng hai người vẫn còn làm trâu làm ngựa ở tiền tuyến.



Cô xé lớp phong bì, lấy thư mật dày bên trong ra.



Lúc này mặt trời đã lặn về hướng Tây, tia sáng trong phòng lờ mờ, hơn nửa gương mặt của Khương Bồng Cơ đều ẩn trong bóng tối.



Duy chỉ có đôi con ngươi đen nhánh và sắc bén kia giống như đôi mắt ưng, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm con mồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK