“A Lan, huynh làm vậy hơi quá lố rồi đó.”
Trên quan đạo cách ải Trạm Giang hơn mười dặm, hơn một trăm bộ khúc ăn mặc giống hộ vệ đang hộ tống vài cỗ xe ngựa.
Tiếng cười khúc khích của Phong Nghi truyền ra từ trong thùng xe, ngay sau đó lại có giọng nói phản bác vừa trong trẻo vừa dứt khoát của một thiếu niên, thấp thoáng có cả sự xấu hổ. Người phản bác lại đương nhiên là Tôn Lan chứ không phải ai khác, chỉ cần nghe thấy giọng nói của thiếu niên này là có thể tưởng tượng ra dáng vẻ giậm chân của cậu rồi.
“Dung Lễ, da mặt huynh trắng như ngọc vậy, có làm thế nào cũng không đen đi được, đương nhiên không cần phải phiền muộn rồi, sao huynh có thể hiểu được nỗi buồn trong lòng ta chứ?”
Tôn Lan ngồi bên cạnh đã tức giận đến mức chu môi, bên cạnh đó còn không ngừng dùng một cái muỗng nhỏ bằng ngọc để khuấy khuấy hũ ngọc, thỉnh thoảng còn múc vài thìa từ hơn chục hộp gỗ đàn hương để trên khay, sau đó thả vào trong hũ ngọc để khuấy. Sau khi khuấy một lúc lâu, cậu lại cẩn thận đắp thành phẩm kết dính trong hũ ngọc lên mặt.
Lúc Phong Nghi đi vào thì thấy Tôn Lan đang đắp mặt nạ, cả khuôn mặt chỉ để lộ ra hai con mắt và một cái miệng, những bộ phận khác đều bị một lớp hạt ngọc trai dạng mặt nạ bao trùm. Phong Nghi nhìn thấy cậu như vậy, dù là một người rất khó bị chọc cười như cậu cũng phải cười phá lên.
“Huynh không hiểu đâu, đây là cách làm trắng da cực kỳ phổ biến ở Hoàn Châu đấy.” Tôn Lan cầm một chiếc gương nhỏ lên để soi, lúc bôi mấy thứ vừa nặng vừa dày này lên, mặt cậu không thoải mái lắm, nói chuyện cũng phải thật cẩn thận, chỉ sợ làm nứt mặt nạ: “Không ít danh sĩ rất thích cách này, hiệu quả thật sự tốt. Huynh nhìn gia gia của ta xem, có phải càng ngày càng trẻ ra không? Ông nói cứ cách ba ngày là ông sẽ đắp một lần, thật sự trẻ ra không ít đâu.”
Tôn Lan làm việc ở ải Trạm Giang bận như cún vậy, ban ngày mặt trời còn chưa mọc, cậu đã phải thức dậy tập luyện thể dục nửa canh giờ, sau khi ăn sáng xong thì phải chạy đi làm, bận bịu làm việc đến tận lúc mặt trời lặn mới được tan việc, sau khi ăn xong bữa tối thì lại tiếp tục lôi tài liệu của thư viện Kim Lân ra để nghiên cứu, mãi đến giờ Tý mới được đi ngủ.
Công việc mỗi ngày của cậu bị nhồi chật cứng, làm gì có thời gian để tìm hiểu mấy cái thịnh hành ở Hoàn Châu chứ?
Nếu vậy thì sao mà Tôn Lan lại biết được cách làm đẹp phổ biến ở Hoàn Châu nhỉ?
Nghĩ tới đây, Tôn Lan lại có cảm giác tam quan của mình bị đảo lộn rồi, ông nội mình lại đi sưu tầm các phương pháp làm đẹp như mặt nạ ngọc trai gì đó, ông còn có bản ghi chép mỗi loại mặt nạ ngọc trai phải phối hợp với nguyên liệu phụ gì, lượng sử dụng là bao nhiêu. Nếu không có chuyện này, Tôn Lan đúng là còn không biết ông nội nhà mình lại sống an nhàn dễ chịu đến thế, mỗi ngày cậu chỉ được ngủ hơn ba canh giờ, còn ông nội nhà mình thì lại rảnh rỗi đến mức làm lẩu thịt thỏ, rồi lại còn bảo dưỡng nhan sắc!
Phong Nghi nghe thấy vậy thì suýt nữa không định thần lại được, Tôn lão gia... đắp mặt nạ dưỡng da trước khi đi ngủ sao?
Trong đầu cậu xuất hiện hình ảnh Tôn lão gia cẩn thận pha chế mặt nạ, vừa đắp mặt nạ vừa đọc sách, không khỏi sợ hãi đến mức rùng mình.
“Thật ra... ta chưa từng nghe nói đến phương pháp này...”
Phong Nghi biết bột ngọc trai có thể dùng để làm đẹp, nhưng chưa từng nghe nói bột ngọc trai còn có thể quấy thành dạng kết dính rồi đắp thành mặt nạ... nghe cũng hơi lạ.
Tôn Lan nói: “Nghe nói đây là phương pháp nổi tiếng mấy năm gần đây thôi, Tuấn Hà Đạo ở phương Nam chuyên sản xuất ra ngọc trai sông, ở đó có mấy cô gái đào ngọc trai, thương cho cha mẹ người thân quá vất vả, đột nhiên có linh cảm, nghĩ ra cách làm ngọc trai nhân tạo. Nuôi vỏ ngọc trai, sau đó chế tạo ra ngọc trai, nhờ vào việc buôn bán mà kiếm được chút tiền, người ở vùng đó mới học theo, khiến giá trị của ngọc trai sông quanh vùng ngày càng giảm, ngọc trai sông không bán được giá nữa. Lúc này, lại có một cô gái khác, nghe nói có tổ tiên xuất thân là nữ quan trong cung thời Đại Hạ, học được rất nhiều cách chăm sóc sắc đẹp, có vô cùng nhiều bí quyết, nghe nói các bí quyết này đều cần có bột ngọc trai mới làm được...”
Đa phần dân chúng gần Tuấn Hà Đạo sinh sống bằng nghề đào ngọc trai, đào ngọc trai vừa vất vả vừa nguy hiểm, có khi còn xảy ra thảm kịch.
Sau khi loạn thế bắt đầu, công việc đào ngọc trai cũng trở nên khó khăn hơn, nhiều khi mọi người còn không có cơm mà ăn, làm gì còn tâm trạng để mà đi chơi ngọc trai gì đó nữa. Cho dù như vậy, dân chúng ở Tuấn Hà Đạo vẫn không thể nào bỏ công việc khai thác ngọc trai được, ngược lại còn phải đào ra nhiều ngọc trai hơn nữa mới có thể duy trì cuộc sống, điều này khiến cho sản lượng ngọc trai ở Tuấn Hà Đạo vài năm nay gia tăng, nhưng giá cả của ngọc trai vẫn luôn giảm sút, người đào ngọc trai khổ không tả được.
Lúc Phong Nghi còn học tập ở thư viện, phu tử đã từng nhắc đến chuyện này.
Hoàn toàn không ngờ được rằng, người dân ở đó lại học được cách làm thế nào để chế tạo ngọc trai nhân tạo, khiến ngọc trai càng lúc càng nhiều.
Phong Nghi nói: “Nếu sĩ tộc thích bột ngọc trai như vậy, dùng ngọc trai để chăm sóc da, vậy giá cả của ngọc trai...”
Tôn Lan cười nói: “Đương nhiên là sẽ tăng lên, có điều cũng chẳng tăng lên bao nhiêu đâu. Đây có thể coi là chuyện tốt, trước kia, người người nhà nhà đào ngọc trai ở Tuấn Hà Đạo đều bắt đầu nuôi ngọc trai sông, khiến cho ngọc trai sông bị mất giá, không ít nhà đào ngọc trai còn không thu về được vốn gốc. Hiện tại bọn họ có thể đi lên con đường này, có thể bán một số ngọc trai có chất lượng không tốt lắm cho cửa hàng son phấn, nghiền thành bột, lượng tiêu thụ tốt, rất nhiều dân chúng phụ thuộc vào nghề này đều có đường sống.”
Phong Nghi nghe vậy, đầu lông mày đang nhíu lại mới hơi giãn ra.
Nguồn : Vietwriter.vn
Tôn Lan còn nói thêm: “Ông nội nói với ta rồi, huynh có biết nhà giàu thu mua ngọc trai sông là ai không?”
Phong Nghi nói: “Là ai?”
Tôn Lan nói: “Nhà Phù tướng quân.”
Phong Nghi không khỏi căng thẳng, ngạc nhiên nói: “Phù tướng quân vẫn còn đang ở tiền tuyến, ngài ấy lại chỉ sống một mình, sao có thể kinh doanh thứ này được?”
Tuy rằng Tôn Lan chỉ nói vài câu ngắn ngủi, nhưng Phong Nghi vẫn đoán ra được lợi ích to lớn tiềm tàng đằng sau mối làm ăn này.
Luật pháp không có văn bản quy định rõ ràng rằng quan viên không thể tham gia kinh doanh, nhưng đi tranh giành lợi ích với nhân dân thì lại là hành vi bị tầng lớp trí thức xem thường.
Tôn Lan rung đùi đắc ý nói: “Ông nội ta nói thế này: Con sói con đấy tha được một cô vợ tốt về, hừ, chắc mộ tổ tiên bốc khói xanh rồi.”
Phong Nghi nghe hiểu.
“Tuệ nương tử?”
“Đúng vậy, đó là một người phụ nữ khó lường, đương nhiên không thể khinh thường được.”
Dưới sự khích lệ của Khương Bồng Cơ, Tuệ Quân không tiếp tục chôn chân mình ở hậu viện nữa, ngược lại nghĩ cách làm thế nào để xây dựng sự nghiệp, tự tạo đường lui cho mình.
Bánh xe quay tơ vận động bằng sức nước đã hoàn thành từ lâu và được đưa vào dùng thử từ khoảng hai, ba năm trước, đương nhiên hiệu quả cũng rất tốt, nhưng bởi vì lượng bông vẫn chưa đủ để sản xuất, những chủng loại để dệt của máy quay tơ này lại có hạn nên hiện tại vẫn thuộc loại quy mô nhỏ, nhưng vẫn đủ để Tuệ Quân mở tiệm dệt vải.
Cô nghiên cứu rất nhiều chất liệu vải nhuộm, tài liệu liên quan đến nhuộm vải, còn cả các loại liên quan đến hương liệu, son phấn, kết hợp tình huống thực tế, mở một cửa hàng bán tổng hợp các loại son phấn, bột nước, cộng thêm các sản phẩm làm từ vải. Nhờ danh tiếng của Khương Bồng Cơ và Phù Vọng, sau khi cửa hàng này khai trương, việc làm ăn cũng khá tốt.
Đương nhiên, tham vọng của Tuệ Quân không đơn giản chỉ là nuôi gia đình sống qua ngày mà cô còn muốn kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền.
Cô muốn phát triển cửa hàng thật lớn mạnh, chất lượng phục vụ và chất lượng sản phẩm phải được đặt nặng.
Lúc mới đầu, mọi chuyện đều do cô lo liệu, sau khi cửa hàng bước vào quỹ đạo, cô vẫn không hề lơ là, thường xuyên kiểm tra, kiểm soát mọi chuyện một cách nghiêm khắc.
Người trong cung thường có thói quen chăm sóc da bằng bột ngọc trai, Tuệ Quân không muốn bỏ lỡ cơ hội làm ăn này, cho nên cô cần một cơ sở cung cấp ngọc trai có giá thành ổn định.
Cô tình cờ được biết giá ngọc trai sông ở nơi sản xuất nhiều ngọc trai như Tuấn Hà Đạo đang giảm mạnh, giả cả rẻ đến mức khó tin, nhà nào cũng tồn kho.
Nửa đời trước của Tuệ Quân rất khổ sở, vận may của nửa đời sau lại tốt đến mức không nói nên lời, cô phái người đi thu mua ngọc trai sông, sau đó lại mua được rất nhiều bí quyết từ một cô gái đào ngọc trai. Cho dù bí quyết của cô gái ấy là từ trong cung đình triều Đại Hạ, nhưng Tuệ Quân lại không tin, nếu có loại bí quyết này, không lý nào phụ nữ nhà sĩ tộc lại không biết được. Đúng là triều Đại Hạ đã bị tiêu diệt cách đây rất nhiều năm, nhưng dòng dõi của sĩ tộc đâu có bị đứt đoạn...
Sĩ tộc là gì?
Cuộc sống của bọn họ rất tốt đẹp, nghiên cứu còn nhiều hơn cả hoàng tộc nữa, nếu thật sự có loại bí quyết cung đình này thì sao bọn họ có thể không biết được?
Không phải mọi lý do đều có thể dùng cụm từ “bí quyết cung đình triều Đại Hạ” là có thể qua loa cho xong được đâu...