* Chỉ manh mối mơ hồ không rõ, xuyên suốt cốt truyện.
Một năm này mang đầy ý nghĩa trọng đại, chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách, sẽ thành một trang nổi bật lưu lại trên dòng sông lịch sử.
Cho dù là Khương Bồng Cơ “cảm mà có thai”, “sao Tử Vi từ trên trời rơi xuống” hay là Trung Chiếu hơn hai mươi ngày mất đi nửa giang sơn, hay là khoa cử lần thứ nhất kết thúc mỹ mãn, các sĩ tử này chính thức bước vào con đường làm quan. Về một vài ý nghĩa nào đó mà nói, hình như đã có thể coi là bắt đầu một thời đại mới.
Người đời sau có thể nhìn thấy một vài dáng dấp của thời đại đặc biệt này từ sách sử, người sống ở thời đại này được đích thân trải nghiệm tất thảy.
“Dung Lễ ca ca, Trường Sinh thật sự không nỡ rời xa huynh!” Ở một cái đình nằm bên ngoài thành mười dặm, Trường Sinh không chút thẹn thùng vòng tay quanh cổ Phong Nghi, đôi mắt tràn đầy không nỡ: “Ta không thể nào hiểu được, vì sao Khương Quân lại muốn phái huynh đi xa như vậy, thế khác gì sung quân đi biên cương chứ?”
Đôi tay Phong Nghi siết chặt eo Trường Sinh, suýt chút nữa bị vòng eo của cô bé làm nóng bỏng tay.
“Nghịch ngợm, giữa ban ngày ban mặt sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ.”
Tuy cậu trách mắng nhưng giọng điệu lại tràn đầy cưng chiều, khóe môi nở nụ cười ấm áp.
“Làm gì mà không biết xấu hổ chứ? Là vị hôn phu vị hôn thê danh chính ngôn thuận, lang quân nương tử to gan như vậy ở Hoàn Châu nhiều lắm, ta ôm huynh thì đã sao chứ?” Trường Sinh chỉ mong có thể đu cả người lên người cậu, Phong Nghi là bảng nhãn khoa cử lần này mà lại bị điều động đến biên cương cực kỳ xa xôi, điều kiện ở đó sao có thể so với Hoàn Châu chứ? Nếu ở thời đại khác thì thế này chính là quan viên bị giáng chức khiển trách phải sung quân địa phương.
Nghĩ đến đây, Trường Sinh càng khổ sở hơn.
Không biết kết thúc bốn năm nhiệm kỳ, Phong Nghi sẽ bị hoàn cảnh ở biên cương giày vò như thế nào.
Phong Nghi cười nói: “Khương Quân sắp xếp như vậy dĩ nhiên có suy tính riêng của ngài ấy. Thiên hạ bây giờ gần như đã định đoạt, bách tính vạn dặm giang sơn này đều sẽ là con dân của ngài. Học sinh được thư viện Kim Lân bồi dưỡng bao nhiêu năm nay chẳng phải chỉ để tạo phúc cho thiên hạ vạn dân sao? Không thể chỉ để Hoàn Châu phồn thịnh còn bách tính các quận huyện khác thì chịu khổ được. Khương quân để bọn ta đi dĩ nhiên là để bách tính những nơi đó cũng có cuộc sống tốt đẹp.”
Trường Sinh nói: “Huynh mở miệng ra là toàn nói những câu đao to búa lớn, huynh chẳng biết có bao nhiêu người đang chờ xem chuyện vui à.”
Phong Nghi cười nhạt, nhớ lại tình cảnh từng nhóm sĩ tử trúng cử lần này được Khương Bồng Cơ triệu kiến.
Những lời nói thấm thía của cô nói rõ tính toán của mình, cô nói càng là những học sinh ưu tú cô sẽ càng cử đến những nơi cằn cỗi khổ cực, nhiệm kỳ bốn năm, nếu có thể chịu được cực khổ, tạo phúc cho dân chúng địa phương, sau này sẽ có cơ hội thăng tiến đáng kể, con đường làm quan cũng sẽ thuận lợi.
Nếu không muốn hoặc có lý do không thể đi xa, cũng có thể làm ở nơi nào gần đây nhưng chức vị chắc chắn không cao.
Ai bảo chức vị ở Hoàn Châu trên cơ bản là đã bão hòa, các châu quận huyện phồn vinh gần đó cũng không còn mấy chức vị cao.
Có vài chỗ tốt cũng không tới phiên những người vừa mới bước vào quan trường như bọn họ.
Trạng nguyên lần này, Lục Chu đã chủ động chọn một nơi hẻo lánh để nhậm chức, sát ngay bên cạnh chỗ của Phong Nghi, một vùng đất còn cằn cỗi hơn.
“Ngươi không cảm thấy oan ức sao?”
Không biết có phải vì có thai không mà hôm đó Khương Quân cực kỳ kiên nhẫn, nói chuyện cũng rất dịu dàng.
Trạng nguyên Lục Chu nói: “Khương Quân đã dốc hết tài lực bồi dưỡng hạ quan, những gì bỏ ra há chỉ có mười mấy năm tâm huyết? Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng. Khương Quân cần, hạ quan sẽ đi. Hơn nữa, được các phu tử của thư viện giáo dục nhiều năm, hạ quan lúc nào cũng lo lắng cho bách tính, lúc nào cũng mong có thể bỏ chút sức mọn cho bách tính. Bây giờ may mắn có thể đến vùng biên thùy mưu phúc cho bách tính thì có gì gọi là oan ức? Hạ quan nhập sĩ là để phụ tá Khương Quân, tạo phúc cho bách tính, những nơi bách tính phồn vinh không cần những kẻ không chút kinh nghiệm như hạ quan gây rối thêm, nhưng bách tính biên thùy thì cần.”
Cái này liên quan đến vấn đề theo đuổi.
Nếu nhập sĩ là để theo đuổi công danh lợi lộc, dĩ nhiên là sẽ ở lại nơi phồn vinh là tốt nhất, bớt chịu cực khổ, kiếm được nhiều.
Đồng thời, vì là người mới nên cũng có rất ít đất phát huy, sống bình yên quá cũng sẽ làm mai một bản thân.
Nếu nhập sĩ là để tạo phúc cho dân chúng, phân ưu cho quân chủ, không đi đến nơi cần mình để làm quan thì đi đâu?
Lục Chu không cảm thấy Khương Bồng Cơ đang sắp xếp xung quân bọn họ.
Không cần phải nghi ngờ gì cả, cô bé này chính là một fan cuồng, những cô gái xuất thân trong lớp nữ ai không phải fan của Khương Bồng Cơ chứ?
Lời gì cũng đều bị Lục Chu nói hết, những người cùng khóa khác có vẻ mặt khá vi diệu.
Có người bằng lòng đến nơi khác tỏa sáng, cũng có người sau khi do dự thì dùng lý do phụ mẫu, sức khỏe để mong được ở gần một chút.
Mỗi người đều có chí riêng, không cưỡng cầu được.
Khương Bồng Cơ cũng biết những nơi đó khó khăn, hoang vu nhường nào nên đã bố trí hộ vệ và những kênh tin tức đặc biệt cho từng người.
Thư và văn kiện của bọn họ sẽ được đặt trên bàn Khương Bồng Cơ với tốc độ nhanh nhất.
“Cứ thẳng tay mà làm, chỉ cần là những việc có lợi cho bách tính, có lợi cho xã tắc, chắc chắn ta sẽ ủng hộ.”
Khương Bồng Cơ chần chừ một lát rồi cho thêm một câu.
“Mặc kệ các ngươi cảm thấy quyền thế thối nát chừng nào nhưng hãy nhớ kĩ, người đứng sau lưng các ngươi là ta!”
Phong Nghi thu lại dòng suy nghĩ đang phiêu lãng, cười nói: “Bọn họ thích xem chuyện vui thì cứ để họ xem, chim sẻ sao biết được chí của thiên nga?”
Trường Sinh nở nụ cười má lúm dịu dàng: “Đúng vậy, bọn họ là một đám chim sẻ không có mắt, chẳng trách lại bị Khương Quân chỉnh đi chỉnh lại.”
Sau khi Phong Nghi do dự liền ôm lấy eo cô bé, ghì chặt cô bé vào lòng. w●ebtruy●enonlin●e●com
“Bốn năm sau, ta trở về cưới muội!”
Trường Sinh nói: “Bốn năm nữa, đúng lúc ta cũng tốt nghiệp thư viện, có lẽ ta sẽ tới tìm huynh trước!”
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt đã tới giờ lên đường.
Trường Sinh ôm lấy eo cậu, thở mạnh nói: “Đi ra ngoài nhậm chức không được trêu hoa ghẹo nguyệt, nữ không được, nam cũng không được.”
“Ừm, muội ấy.” Phong Nghi trấn an nói: “Ở thư viện học hành chú tâm một chút, đừng lơ là việc học.”
Trường Sinh nói: “Huynh chờ đó mà xem, trạng nguyên lần sau chắc chắn sẽ là ta!”
Phong Nghi ôm cô bé lần cuối, quay người lên ngựa, quất roi ngựa đi lên quan đạo.
Khi Phong Nghi nhìn thấy Trường Sinh còn nhìn mình với ánh mắt chăm chú, cậu liền quất mạnh roi ngựa.
Gió thổi nhẹ cánh tay áo của cậu, để lại màu sắc tươi đẹp nhất trong những năm tháng đẹp đẽ nhất.
Tình hình tương tự xảy ra ở những nơi khác.
Nhóm sĩ tử này đi nhậm chức quan ở nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi nhưng không một lời oán giận, trong đó đa số là học sinh thư viện Kim Lân.
Những người thích lạnh lùng chế giễu kia tự thấy nhàm chán, dần im miệng.
Trong mắt rất nhiều người, chạy tới nơi khỉ ho cò gáy làm quan rất thấp kém, tiền triều có bao nhiêu quan viên chết trên đường đi nhậm chức?
Những sĩ tử tuổi trẻ khí thịnh này lại không nhìn thấy điểm ấy, cứ kiên quyết lên đường khiến không ít người thổn thức.
Nếu có người có tâm chú ý chắc chắn sẽ phát hiện những sĩ tử này đa số là hàn môn.
“Đợi những sĩ tử này trở về, sĩ tộc sẽ nhức đầu đấy.”
Trọng thần bên cạnh Khương Bồng Cơ có hàn môn không đáng sợ, đáng sợ là tầng trung và thấp leo lên cao đa phần là hàn môn.
Đợi đến khi triều Khương thành lập, sĩ thứ chi tranh, hàn môn sẽ không rơi vào thế hạ phong, chắc chắn sẽ duy trì được cục diện ổn định.
Uyên Kính tiên sinh vui mừng vì học trò mình dạy dỗ có ngộ tính cao như vậy.
Đương nhiêu, điều này không thể loại trừ câu nói mấu chốt “sau lưng các ngươi là ta” của Khương Bồng Cơ khiến những người trẻ tuổi này nhiệt huyết xông lên đầu.
Đại nho Vạn Hiên mấy năm nay đã già đi khá nhiều, nhưng tinh thần còn tràn trề hơn năm đó.
“Đây là chuyện tốt, sĩ tộc một nhà lớn mạnh, hoàng thất sẽ có kết cục gì, bách tính có kết cục gì, rất rõ ràng.” Đến phiên Vạn Hiên hạ cờ, sau khi ông suy nghĩ cẩn thận liền dập tắt bước đi kế tiếp của đối thủ, nói: “Tầm mắt Khương Quân xa đến mức khiến người ta khâm phục.”