“Ài, sao trước kia không nhận ra những chuyện tào lao này lại nhiều đến vậy cơ chứ?”
Khương Bồng Cơ nhìn công vụ chồng chất trên bàn, khẽ thở dài, mặt mũi vô cùng sầu muộn. Hiệu suất làm việc của cô cao như vậy, đã ngồi bận rộn mãi một lúc mà sao vẫn chưa thấy chúng vơi đi, điều tuyệt vọng nhất chính là những ngày tháng không thấy ngày mai này, thật sự hận không thể hất đổ hết chúng nó.
“Nam Thịnh không thể so với Đông Khánh được, Đông Khánh được chủ công quản nhiều năm như vậy, trên dưới đều có luật lệ, rất nhiều việc vặt không phải phiền đến chủ công, nhưng Nam Thịnh mười mấy năm chiến hỏa vừa mới ngừng, các nơi còn đang nhiều việc chưa hoàn tất, sự vụ bận rộn cũng là bình thường...”
Sau đợt bận rộn này, đợi việc xây dựng sau chiến tranh của Nam Thịnh dần bước vào quỹ đạo rồi thì những việc cần Khương Bồng Cơ đích thân xem và đưa ra chỉ thị cũng sẽ ít đi rất nhiều.
Vệ Từ kiên nhẫn trấn an, khóe môi nở nụ cười mỉm, chỉ nhìn anh thôi tâm trạng đã thấy xốn xang.
Khương Bồng Cơ vốn còn đang càu nhàu nhưng vừa lầu bầu được hai câu đã im lặng: “Bận rộn thì cũng chấp nhận đi, nhưng cứ chiếm dụng thời gian riêng tư của ta và Tử Hiếu mới là điều khiến ta bực nhất. Khoảng thời gian này là nhờ ta vất vả ‘gạt’ được từ chỗ Thiếu Âm đấy.”
Vệ Từ nghe thấy câu này, khóe môi không kìm được giật giật.
Cho dù Lữ Trưng vừa gia nhập không lâu nhưng anh ta cũng bị lây bệnh giống mấy người Dương Tư, có chấp niệm đáng sợ đối với thiếu chủ chưa thấy bóng dáng.
Khương Bồng Cơ cũng rất nhanh trí, cô lấy “thiếu chủ” làm bia đỡ đạn, lừa Lữ Trưng chủ động ôm đồm không ít việc vặt.
Nếu Lữ Trưng biết chủ công nhà mình luôn tránh thai, căn bản không thể có “thiếu chủ”, không biết có tức hộc máu không nữa...
“Đừng để Thiếu Âm nghe thấy mấy lời này của ngài, nếu để huynh ấy nghe được, huynh ấy sẽ bất chấp tất cả liều mạng với ngài đấy.”
Đám Dương Tư trung thành với Khương Bồng Cơ tuyệt đối nhưng Khương Bồng Cơ vẫn cho họ vào tròng không chút nương tay.
Vệ Từ biết rõ nội tình còn để mặc họ nên thường xuyên có cảm giác tội lỗi “nối giáo cho giặc”.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Con người ta rất cẩn thận, Tử Hiếu còn không tin ta?”
Vệ Từ: “...”
Mấy chuyện này có gì đáng để tự hào chứ?
Có tin là đám Dương Tư, Phong Chân sẽ khóc cho cô coi không?
“A? Mị Họa này đúng là có chút tài năng, có thể khiến Tĩnh Dung và Tử Thực nói tốt cho cô ấy, nên biết hai người này là khó đối phó nhất và cũng khó lấy lòng nhất.” Khương Bồng Cơ xem một chút rồi nhìn tin tức Dương Tư truyền đến.
Bên trên không chỉ có nội dung báo cáo công việc mà còn tán thưởng Mị Họa, không chỉ Dương Tư mà tên Phong Chân kia cũng nói tốt về Mị Họa.
Bọn họ không những khẳng định phẩm hạnh tài hoa của Mị Họa mà còn khẳng định năng lực của cô ấy.
Hai người này cũng không dễ chung sống cùng, người ngoài rất khó có thể qua lại được với họ chứ đừng nói đến chuyện lấy lòng chiếm được thiện cảm từ hai người.
Khiến bọn họ chủ động nói tốt cho một người nào đó thực sự rất hiếm thấy.
Khương Bồng Cơ quen biết bọn họ nhiều năm như vậy, số người khiến độ thiện cảm của họ tăng cao chưa đếm quá đầu ngón tay.
Vệ Từ nói: “Điều này không quá bất ngờ.”
Kiếp trước, khi Mị Họa lăn lộn chốn quan trường cũng bị nhiều người hận, dù ngoài mặt họ không dám thể hiện nhưng số người lén lút nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa cô chết chắc chắn không ít. Mị Họa bị nhiều người nhớ thương nguyền rủa như vậy mà vẫn có thể sống yên ổn, nếu không có chút bản lĩnh làm sao làm được?
Với năng lực của cô, muốn nâng cao thiện cảm của Dương Tư và Phong Chân cũng không phải thật sự quá khó như trong tưởng tượng.
Khương Bồng Cơ nói: “Ta càng mong đợi thêm ở cô ấy, hy vọng cô ấy sẽ không để cho ta thất vọng.”
Vệ Từ: “Ý chủ công là...”
Lông mày của anh nhíu lại, phát hiện có vài điểm nào đó không bình thường.
Nghe ý chủ công nhà mình thì có vẻ cô sẽ đưa Mị Họa lên cao?
Nghĩ đến đây, Vệ Từ hơi không tán thành.
Với năng lực của Mị Họa, cô có thể dùng sự thật khiến người ta tâm phục khẩu phục, đi đến độ cao kiếp trước chỉ là vấn đề thời gian. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Hình như chủ công nhà mình muốn nhổ mạ cho chóng lớn, đứng sau lưng đẩy, như vậy có phản tác dụng không?
“Võ có Lộng Cầm, văn còn thiếu một người.” Khương Bồng Cơ nói: “Ta thiếu một nữ tử như Mị Họa, cô ấy xuất hiện rất đúng thời điểm.”
Bên cạnh cô không thiếu những người phụ nữ xuất sắc, nhưng những cô gái này lại lệch môn nghiêm trọng.
Nữ võ tướng đứng đầu thì Khương Lộng Cầm miễn cưỡng có thể đứng vững chân nhưng bên mảng văn thần vẫn chưa phát triển.
Vệ Từ nói: “Không phải còn có nương tử Ngụy gia ư?”
Anh muốn nhắc nhở chủ công nhà mình, Ngụy Tĩnh Nhàn theo trượng phu Phong Cẩn giúp cô nhiều năm rồi, không thể vì cảm giác tồn tại của người ta thấp mà quên mất cô ấy được.
Khương Bồng Cơ nói: “Không phải ta chưa từng cân nhắc đến Tĩnh Nhàn, có điều tính cách của cô ấy quá mềm yếu, không có tính xâm lược, không đủ dã tâm.”
“Bách Nguyệt Hà cũng rất được.”
Khương Bồng Cơ nói: “Cô ấy à? Ta đã có sắp xếp riêng rồi, say mê nghiên cứu là được, những chuyện tranh đấu linh tinh kia ít dính dáng tới thôi.”
Ngụy Tĩnh Nhàn cũng không tệ, nhưng tính cách và bối cảnh gia đình của cô đã định sẵn cô có khuynh hướng thuộc trường phái bảo thủ, không có dã tâm, như vậy thì lấy đâu ra động lực thăng tiến? Không có tính xâm lược thì sao thị uy với kẻ địch, thể hiện sự mạnh mẽ của mình? Không làm được điều này thì không phải là người cô cần.
Bách Nguyệt Hà cũng khá tốt, nói theo cách nói của Vệ Từ thì thành tựu của cô trong tương lai không thấp.
Có điều, ai cũng có sở trường riêng, Bách Nguyệt Hà xuất thân Mặc gia, chiến trường của cô không phải triều đình.
Khương Bồng Cơ cũng không muốn Bách Nguyệt Hà dồn tinh lực vào phương diện này.
Cái cô cần là một tấm gương để người đời có thể nhìn thấy thành tựu và địa vị mà phụ nữ có thể đạt được trên chính đàn thông qua chính tấm gương này.
Khương Lộng Cầm là quân nhân, Ngụy Tĩnh Nhàn quá dịu dàng, Bách Nguyệt Hà lệch môn... còn những người khác nếu không thiếu trải nghiệm, gia thế thì cũng thiếu tài năng, căn bản không thể trở thành quân cờ có đủ sức nặng chính trị nhất trong tay Khương Bồng Cơ. Đang lúc cô không có kế sách gì, Mị Họa xuất hiện.
Dù thường ngày Mị Họa vô hại nhưng Khương Bồng Cơ có thể nhìn thấy được trong đáy mắt cô ấy viết đầy dã tâm và khát khao quyền thế.
Càng đáng quý hơn là, năng lực của bản thân Mị Họa rất tương xứng với dã tâm.
Không sớm cũng không muộn, Mị Họa xuất hiện rất đúng lúc.
Bởi vậy, Khương Bồng Cơ định xây dựng Mị Họa thành tấm gương quan trọng của phụ nữ trong triều đình, để phụ nữ thế gian lấy cô ấy làm mẫu mực.
Văn võ hỗ trợ lẫn nhau mới có thể thực sự đứng vững gót chân trên triều đình.
Có các cô, thế nhân sẽ không coi khinh phụ nữ như trước kia nữa.
Vệ Từ vừa suy nghĩ đã hiểu dụng ý của Khương Bồng Cơ.
“Nói vậy, Mị Họa thực sự là người phù hợp nhất.”
Khương Bồng Cơ nói thẳng với Vệ Từ: “Ta nghĩ vậy, nhưng có thể nắm chặt được cơ hội hay không tùy thuộc vào bản thân Mị Họa. Nếu cô ấy có thể đứng lên được dĩ nhiên ta sẽ cố gắng bồi dưỡng cô ấy. Nếu cô ấy chỉ là một phế vật không thể đứng dậy, ta cũng sẽ không miễn cưỡng...”
Dù sao, nâng đỡ một tấm gương hữu danh vô thực kết quả không chỉ là không vừa ý mà còn dễ bị cắn ngược.
Vệ Từ nói: “Chủ công tính toán sâu xa, nhất định có thể hoàn thành nguyện vọng.”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Tử Hiếu nói chuyện đúng là rất hợp ý ta.”
Vì Khương Bồng Cơ trầm mê trong công việc nên đám cá muối bày tỏ nội dung livestream gần đây hơi buồn tẻ, xem hơi chán.
May là, đám cá muối còn có một suối nguồn vui vẻ khác, Âu hoàng của Mộng Hồi Nghìn Năm.
Streamer cả ngày xử lý công văn rất nhàm chán nhưng xem Âu hoàng là thích thú ngay.