Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Bồng Cơ có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cũng có không ít ưu điểm và ưu điểm rõ ràng nhất chính là dứt khoát, quả quyết.



Phe mình đã chiếm ưu thế tuyệt đối, mắt thấy sắp lật úp được hang ổ của kẻ địch, vì lòng tham và tâm lý ôm may mắn thúc giục, khó tránh khỏi không quả quyết hay do dự. Khương Bồng Cơ thì khác, thắng bại được mất, cô luôn dứt khoát. Chính vì quá dứt khoát nên có đôi khi, người ngoài không nhịn được mà nghi ngờ có phải cô coi chuyện đại sự binh tướng như trò đùa hay không.



Đương nhiên, Dương Tư hiểu rằng không bao giờ có chuyện chủ công nhà mình lấy chuyện này ra làm trò đùa



Càng như thế thì càng đáng sợ, vì khả năng kẻ khác lừa được cô không nhiều lắm, mà tỷ lệ bị cô lừa liên tiếp lại rất cao.



“Các chư hầu sinh cùng thời với chủ công không biết là vạn hạnh hay bất hạnh…”



Dương Tư thầm thở dài, vô ý bị Khương Lộng Cầm nghe thấy.



“Đương nhiên là may mắn.” Cô lạnh nhạt đáp.



Dương Tư và Khương Lộng Cầm cũng có thể coi là bạn bè cùng hội cùng thuyền, dù thường xuyên lật thuyền vì chủ công, nhưng gã là người ham học hỏi, nên hỏi rằng: “Vì sao Khương Hiệu úy lại nghĩ vậy? Tư lại cảm thấy họ khá bất hạnh, không ai muốn sinh ra đã bị người ta đả kích, liên tiếp thất bại cả.”



Vành mắt Khương Lộng Cầm cong cong, cô trả lời: “Người phàm có thể gặp được mấy người nhà trời như chủ công chứ? Đương nhiên bọn họ phải lấy đó làm may mắn.”



Dương Tư á khẩu.



Gã sai rồi, Khương Lộng Cầm là fan cuồng trung thành nhất của chủ công, là loại fan không cần não! Chính là loại fan cuồng dù thấy chủ công ngồi xổm ở hầm cầu cũng thấy tư thế này thật đẹp, thật hấp dẫn. Đúng là mình hoa mắt ù tai mới có thể hy vọng nghe được câu trả lời tương đối có tính xây dựng từ miệng cô.



Gã đáp, miệng nói một đường, lòng nghĩ một nẻo: “Cách nhìn của Khương Hiệu úy thật độc đáo.”



Khương Lộng Cầm nhìn gã, ánh mắt ghi rõ năm chữ: “Còn cần huynh phải nói sao?”



Dương Tư: “…”



Sau khi đại quân được chỉnh đốn xong xuôi, trước khi lên đường, Khương Bồng Cơ thấy có mấy bình luận trong kênh livestream, bèn nhíu mày hỏi: “Mấy ngày nay, Tĩnh Dung có vẻ gần gũi với Khương Hiệu úy. Thế nào, vừa ý người ta à?”



Dương Tư đang muốn leo lên yên ngựa, nghe vậy thì hụt chân một cái, nửa người treo trên lưng ngựa, biểu cảm đờ đẫn.



[Thanh Thanh Hà Diệp]: Streamer, cô đừng có hỏi thẳng như vậy chứ, hù chết Tiểu Dung Dung rồi kìa.



Khương Bồng Cơ livestream rất lâu rồi, được khoảng gần mười năm, sau trận này coi như ròng rã tròn một giáp. Một đời người có mấy cái mười hai năm? Không ít khán giả đang theo dõi họ, tận mắt nhìn thấy bọn họ trưởng thành, từ thiếu niên non nớt trở thành thanh niên thành thục ổn trọng, thậm chí tới cả tuổi trung niên...



Ngoài Khương Bồng Cơ, Khương Lộng Cầm là khuôn mặt quen thuộc được bọn họ quan tâm nhiều nhất bao năm qua.



Khương Bồng Cơ có thể nói chuyện phiếm, đánh rắm với họ, giống như một người bạn vậy. Còn Khương Lộng Cầm thì khác, rất nhiều người coi cô như con gái mình. Vừa rồi, đột nhiên có khán giả hỏi Khương Lộng Cầm bao nhiêu tuổi, đám người đếm đếm đầu ngón tay một hồi lâu mới kinh hãi phát hiện ra cô con gái mình nuôi đã lớn thành bà cô rồi! Dù Khương Bồng Cơ rất tốt, nhưng cũng đâu thể ôm về nhà, lên giường “hoạt động” ban đêm chứ?



Bọn họ hy vọng chủ công như Khương Bồng Cơ có thể quan tâm tới việc hôn nhân đại sự của Khương Lộng Cầm .



[Hàn Yên Như Mộng]: Không phải tôi ghét bỏ gì Tiểu Dung Dung đâu, nhưng vấn đề là gã lớn tuổi quá, cuộc sống cá nhân còn loạn, không thích hợp làm con rể.



[Lâm Mân Nhi]: Đúng là Tiểu Dung Dung hơi lớn tuổi rồi, không thể khỏe mạnh như thanh niên trai tráng, sợ là có lòng mà không đủ lực.



[Tinh Uyên Miêu Miêu]: Lớn tuổi cũng không sao, còn khỏe mạnh dẻo dai là được. Nhưng trông Tiểu Dung Dung có vẻ không có vốn liếng gì để kiêu ngạo cả…



Khương Lộng Cầm được đám cá muối này nuôi như con gái trong nhà, vậy nửa kia của cô chính là con rể của họ rồi, quan hệ này có vô lý chỗ nào đâu?



Khương Bồng Cơ nhìn mà không biết nói gì hơn. Nào có anh con rể nào có thể làm vừa lòng cả tám trăm năm mươi nghìn cha mẹ vợ thế này chứ?



Đây chỉ là một số cá muối ra mặt thôi, số lượng cha mẹ vợ không online còn nhiều hơn.



Xem bọn họ tranh luận, Khương Bồng Cơ không nhịn được cũng đong đếm xem Dương Tư có được không. Mấy năm trước, sinh hoạt cá nhân của gã chẳng khác gì Phong Chân, nhưng từ khi đầu nhập vào mình thì gã đã tu tâm dưỡng tính, thỉnh thoảng ăn vụng cũng không quá trớn.



Nào ngờ, Dương Tư kiềm chế sinh hoạt cá nhân là do ai?



Chẳng phải là tại Khương Bồng Cơ hay sao!



Dương Tư bị dọa sợ, đạp đạp hai cái mới giẫm vững được lên bàn đạp, chật vật bò lên lưng ngựa mà ngồi vững vàng.



“Sao chủ công lại hỏi chuyện này?”



Dương Tư kinh ngạc, không biết tại sao đột nhiên chủ công nhà mình lại nảy ra suy nghĩ hoang đường như vậy.



Gã giống kiểu người thích tự tìm đường chết lắm sao?



Ban ngày phải nhìn chủ công thì thôi đi, đêm xuống lại phải ôm fan cuồng của chủ công trong lòng ấy à?



Sau này có con rồi, con gã sẽ gọi gã là cha hay gọi chủ công là cha?



Chỉ tưởng tượng thôi mà toàn thân Dương Tư đã phát run rồi.



Khương Bồng Cơ bình tĩnh nói: “Ta thấy gần đây huynh rất gần gũi với Khương Hiệu úy, tiếp xúc nhiều, còn tưởng huynh muốn lập gia đình rồi.”



Dương Tư liên tục lắc đầu nguầy nguậy, dường như muốn phủi sạch quan hệ, tỏ rõ sự trong sạch của mình vậy.



Dù đúng là Khương Hiệu úy rất tốt.



Nhưng...



Dương Tư dở khóc dở cười đáp: “Tư tiếp xúc với hiệu úy nhiều, chẳng lẽ không phải vì việc công hay sao?”



Chẳng lẽ chủ công nhà mình không ăn được Vệ Từ, bèn nổi hứng đùng đùng đi làm mai cho người khác để đỡ buồn?



Khương Bồng Cơ nhìn Khương Lộng Cầm, cô có vẻ bình tĩnh, dường như không nghe thấy gì.



Khương Bồng Cơ dám cam đoan, với thính lực của Khương Lộng Cầm, cô hoàn toàn nghe được cuộc đối thoại của mình và Dương Tư.



“Xem ra là ta hiểu lầm rồi.”



Khương Bồng Cơ nắm lấy dây cương: “Trước kia, Khương Hiệu úy long đong, phải chịu biết bao đau khổ mới có được ngày hôm nay. Năm qua tháng lại, dần dần, uổng phí thời gian, đến giờ vẫn chưa thành hôn, ta nhìn mà thấy nóng lòng. Chẳng lẽ sau này, cô ấy lại tự kết tóc sao?”



Mấy năm nay bắt được không ít tù binh, dần dần đã có nữ binh lần lượt xuất ngũ thành hôn, nhưng Khương Lộng Cầm vẫn thờ ơ.



Dương Tư nói: “Đương nhiên là Khương Hiệu úy rất tốt. Việc hôn nhân đại sự nên lựa chọn cẩn thận, không thể quyết định bừa bãi được. Chủ công coi trọng Khương Hiệu úy như vậy, bản thân hiệu úy cũng xuất sắc như thế, muốn chọn nam tử nào mà không được? Việc này nên chờ duyên phận đi thôi, duyên đến là được.”



Nghe Dương Tư cười nói vậy, Khương Bồng Cơ cũng mỉm cười: “Đúng là ta nóng lòng thật. Chờ chiến sự hòa hoãn, ta sẽ tới Kim Lân Các lựa chọn. Có không ít người trẻ tuổi tài tuấn tập trung ở đó. Tới đó xem danh sách, tổ chức một buổi nhã tập long trọng, cho cô ấy xem một lượt…”



Dương Tư nhíu mày.

Vietwriter.vn

“Thanh niên tài tuấn ở Kim Lân Các sao? Thứ cho Tư vô lễ. Mấy năm nay, nam tử đã nhược quán mà chưa đính hôn, thành hôn... “



Ngoài tên khác người Vệ Từ, còn có người thứ hai sao?



Nếu Khương Lộng Cầm muốn tìm trượng phu thì chỉ có thể chọn người ít tuổi hơn.



Kém vài tuổi, cô đang tìm chồng hay đi tìm con trai cho mình thế?



Khương Bồng Cơ vừa cưỡi ngựa hành quân vừa nói chuyện phiếm với Dương Tư.



“Huynh nói cũng có lý. Hay là tìm người lớn tuổi? Kiểu người biết quan tâm người khác ấy.”



Dương Tư ngẫm nghĩ một lát, lại nói: “Chủ công nghĩ vậy cũng không tệ. Có điều, người lớn tuổi mà chưa thành hôn thì chỉ có thể là mất vợ hoặc cưới vợ lần thứ mấy. Người như thế... Không phải Tư xem thường, nhưng không xứng với Khương Hiệu úy. Ít nhất cũng phải tìm người chưa lập gia đình và không có con chứ?”



Khóe môi Khương Bồng Cơ cong lên đầy vẻ mỉa mai: “Nói tới nói lui, không phải đang nói tốt cho Dương Tĩnh Dung huynh sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK