Cho dù trong bụng có đang phỉ nhổ đi chăng nữa, nhưng ít nhất trên mặt cũng tỏ ra tin tưởng.
Trình Tĩnh ở bên cạnh lại không dễ lừa như thế, theo như anh ta thấy cho dù Khương Hồng Cơ không bịa thì cũng không hoàn toàn là thật.
Nửa tháng chiếm được quận Thừa Đức, tốc độ nhanh như vậy cũng đủ để Trình Tĩnh coi cô là kình địch.
Nói một hồi, Khương Đồng Cơ hỏi ngược lại Hoàng Tung.
“Bá Cao hỏi chuyện này có phải là có ý định với ngôi vị minh chủ”?”
“Liễu lão đệ lại đang đùa với ta rồi, lão huynh đây nào xứng với ngôi vị minh chủ chứ?”
Hoàng Tùng cười gượng, giọng điệu có chút mỉa mai.
Khương Hồng Cơ nói: “Cớ sao Bá Cao lại hạ thấp bản thân? Bây giờ huynh cũng là quận thủ một quận, trong tay có mấy chục nghìn binh mã, có gì mà không xứng?”
Có gì mà không xứng
Đương nhiên là không xứng rồi!
Nếu như chỉ với chút điều kiện đó mà có thể làm “minh chủ” thì không biết bên ngoài có bao nhiêu người tranh nhau vỡ đầu.
Tuy Hoàng Tung có dã tâm nhưng anh ta rất thực tế, biết rõ thực lực của chính mình, không kiêu ngạo cội trời bằng vung.
Anh ta biết mình không có khả năng làm “minh chủ”, nhưng anh ta có thể nghĩ cách đạt lợi ích lớn nhất có thể.
“Hổ thẹn hổ thẹn, Liễu lão để xem trọng ta như vậy nhưng với chút vốn liếng của ta thì đúng là làm trò cười cho các vị anh hào”
Hai người uống rượu, vì có Hoàng Tung khéo nói nên bầu không khí chưa từng trở nên nhạt nhẽo tẻ ngắt.
Đề tài cuộc nói chuyện dần dần đi sâu hơn, bọn họ bắt đầu bàn về các thế lực trong nội bộ liên minh.
Khương Bồng Cơ vểnh tai lên nghe thật kỹ, cô cũng nghe ngóng được không ít từ phía Liễu Xa, nhưng giờ vẫn muốn thám thính thêm chút tin tức từ Hoàng Tung.
Hoàng Tung nói: “Ngoại trừ hai anh em nhà họ Hứa ra, ta cho rằng còn hai nhà khác đáng để chú ý
“Hai nhà nào?” Khương Bồng Cơ hỏi anh ta.
Hoàng Tung nói: “Một là Quận thủ quận Hỗ - Vu Mã Thương, còn một nhà khác chính là Đô úy của quận Đống Môn Chương Châu - Dương Kiên. Theo như ta thấy thì sợ là hiếm có ai trong liên quân giống hai nhà này, bọn họ chỉ đơn thuần đến đây vì Cần Vương, Quận thủ quận Hỗ Vu Mã Thương mang theo tất cả binh lực chỉ đứng sau hai anh em nhà họ Hứa. Đô úy quận Đông Môn Dương Kiên binh lực chưa đến mười lăm nghìn nhưng theo như ta được biết, đó chính là tất cả gia sản của ông ta, có thể thấy được sự ngay thẳng của người này”
Khương Bồng Cơ nghe đến tên của hai người đó, trên gương mặt cô hiện lên vẻ suy tư.
“Vu Mã Thương, nghe cái tên này liền biết là người của tổng thất hoàng tộc, thế thì cũng thổi... còn cái vị Dương Kiên này là ai?”
Quan trọng hơn nữa chính là Dương Kiên xuất thân từ quận Đông Môn Chương Châu...
Chương Châu chính là địa bàn của Xương Thọ Vương.
Hoàng Tung cười giải thích: “Quận thủ quận Hỗ Vu Mã Thương quả đúng xuất thân từ chi dưới của hoàng thất, cũng tính là họ hàng thân thích, tính ra thì còn là chủ bác của hoàng đế và Xương Thọ Vương. Còn về phần Dương Kiên, Đồ úy của quận Đông Môn Chương Châu, xuất thân của người này lại không có gì đặc biệt, nhưng ta rất thích tính cách của người này. Tính tình ông ta rộng rãi, hào phóng lại trường nghĩa, trông người ta tướng tá thô kệch thế thôi nhưng thực ra lại vô cùng tỉ mỉ, kĩ tính. Đất Chương Châu chính là địa bàn của Xương Thọ Vương, nhìn bề ngoài thì trông có vẻ là ấm no, nhưng thực ra bên trong đã có dấu hiệu loạn lạc, hải tặc trên sông đánh cướp giết chóc dân chúng, đều bị Xương Thọ Vương dùng các kiểu lý do để che đậy lấp liếm, giả vờ thái bình. Chỉ duy có Dương Kiên ngay thẳng không chịu bỏ qua. Nghe nói năm ông ta mười bảy tuổi đã dám cầm đao dẫn lính riêng bơi giỏi của mình đi sống mái cùng đám hải tặc, tác chiến vô cùng dũng mãnh, thường xuyên vào sinh ra tử. Bây giờ đã vang danh hiển hách, không hổ danh anh hùng hào kiệt”
Khương Hồng Cơ xoa cằm: “Nghe thế thì, Bá Cao rất thích vị Dương Kiên này?”
Hoàng Tung thản nhiên nói, “Anh hùng hào kiệt như vậy, ta đây cũng muốn làm quen kết bạn, nhưng...”
Nói đến đó, vẻ mặt Hoàng Tung sầm xuống, thoáng có vẻ xấu hổ không nói tiếp nữa.
Anh ta không nói nhưng hai người còn lại trong trường cũng hiểu ý của anh ta, nói ra cũng không có gì hay ho.
Có điều anh ta không biết ngoài Khương Bổng Cơ và Trình Tĩnh ra, vẫn còn hơn một trăm năm mươi nghìn quần chúng đang vây xem nữa, có người không hiểu.
Vietwriter.vn
[Blackberry Đóng Hộp]: Ngu người, sau đó thì sao?
[Đào Đóng Hộp]: Cùng câu hỏi, sau đó thì sao?
[Bưởi Đóng Hộp]: Hết rồi, cắt luôn rồi! Nói lấp lửng, cố ý úp mở, đúng là đáng ghét!
Khương Bồng Cơ nhìn thấy một đống “cắt luôn rồi”, “sau đó thì sao” chạy đầy màn hình, nhịn cười đau cả bụng.
[Streamer V]: Liên quân tập hợp ở đây đều là vì đánh dẹp Xương Thọ Vương, nhưng Dương Kiên lại đến từ Chương Châu, Chương Châu chính là địa bàn của Xương Thọ Vương, quan hệ khá là nhạy cảm. Nếu như tôi không đoán nhầm thì chắc chắn là Dương Kiên bị quân liên minh cô lập rồi, Hoàng Tung có lòng muốn kết giao nhưng tình thế lại không cho phép. Nếu như anh ta làm bạn với Dương Kiên thì cũng đồng nghĩa với việc tìm kẻ thù cho bản thân, Hoàng Tung sẽ không làm những chuyện như vậy.
Cô vừa giải thích xong, bình luận lại thay đổi.
[Vivian]: Ý, Hoàng Tung nhất thế, sợ nhiều thể làm gì, thích thì chơi với nhau thôi, sao còn phải tránh né:
[Tô Thủy Lưu Niên]: Tui lại không cảm thấy Hoàng Tung sai, Dương Kiên tương đương với người vô hình bị cả tập thể cô lập, nếu như anh ta ngang nhiên công khai làm bạn với Dương Kiên, chắc chắc sẽ bị cả tập thể bài xích, còn liên lụy đến cả Dương Kiên nữa, điều này hiển nhiên không phù hợp với tính cách của Hoàng Tung. Thể hiện thành ý có nhiều cách, Hoàng Tung là người thông minh, đưa than sưởi ấm còn hơn thêu gấm trên hoa. Nếu như đánh trận thật thì chưa biết chừng Dương Kiên sẽ bị bọn họ đẩy ra làm tốt thí mạng, đến lúc đó Hoàng Tung lại đưa tay ra giúp đỡ chẳng phải sẽ khiến người ta có thiện cảm hơn nhiều là làm bạn à.
[Hương Muỗi Hacker]: Đại thần lầu trên xin hãy nhận của em một lạy.
[Hương Muỗi Điện Hacker]: Streamer thế nào thì khán giả thế nấy, cảm giác IQ trung bình của cái kênh livestream này càng ngày càng cao.
Khương Bổng Cơ vẫn rất bình tĩnh.
Bao nhiêu năm qua cô đã sớm quen với việc làm lơ những bình luận, không bị ảnh hưởng bởi những bình luận này rồi.
Cố an ủi Hoàng Tùng: “Bá Cao không cần tiếc nuối, huynh cứ âm thầm qua lại với Dương Kiên là được, không cần thiết phải công khai cho thiên hạ biết”
Chẳng phải có một câu nói rất hay à – thích show tình cảm thì chết sớm thôi.
Hoành Tung dở khóc dở cười, sao lại đi an ủi người khác rồi?
Lão đệ này dùng từ vẫn đặc sắc như thế, giỏi khiến người khác cười.
Vốn là lời nói nghiêm chỉnh, nhưng từ miệng mấy người này ra thì lại mang một sắc thái khác.
Hoàng Tung nói không say không về liên uống thả phanh, Khương Hồng Cơ cũng không xót của.
Dù sao cũng không phải rượu của cô, không uống thì phí phạm của giới.
Đến cuối cùng, trong trường tràn ngập mùi rượu, Hoàng Tung đã say khướt gục trên đất, mặt mũi đỏ tưng bừng, đầu óc mơ hồ.
Ngược lại, dù bên cạnh Khương Bồng Cơ còn có nhiều vò rỗng hơn Hoàng Tung nhưng cô vẫn tỉnh táo, chỉ có đôi mắt thêm phần sóng sánh.
Hoàng Tung mơ mơ hồ hồ ôm vò rượu, lắp ba lắp bắp: “Ta... ta... vẫn... uống được nữa...”
“Tửu lượng của Bá Cao không tốt, sau này bảo huynh ấy uống ít thôi. Tuy rằng bây giờ vẫn chưa khai chiến nhưng nói cho cùng vẫn là nơi quân doanh trong địa, lúc nào huynh ấy cũng phải giữ tỉnh táo, không được uống rượu nhiều để tránh ảnh hưởng đến đầu óc” Vẻ mặt của Khương Bồng Cơ vẫn như bình thường, nhìn Trình Tĩnh vẫn luôn bình tĩnh, nói với vẻ lười biếng: “Nhìn huynh ấy say bất tỉnh nhân sự, ta phải người đưa huynh ấy về, tiên sinh thấy thế nào?”
Nhìn dáng vẻ của Trình Tĩnh, Khương Đồng Cơ hoài nghi không biết người này có tha được Hoàng Tung về được đến nơi không nữa.
Trình Tĩnh chắp tay nói: “Đa tạ Liễu Huyện lệnh, tại hại xin thay mặt chủ công cám ơn huyện lệnh”
“Ta và Bá Cao là bạn tốt, không cần khách khí”
Nói xong cô hướng ra ngoài gọi một tiếng, bảo binh lính dìu Hoàng Tung về doanh trướng của anh ta.
Cô đứng dậy tiễn hai người ra ngoài, nhìn những cái bóng đang dần dần đi xa, chân mày cau chặt.
Đúng lúc đang định quay về thì Phong Chân từ xa đi tới. >