Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1809ĐÃ XÁC NHẬN TÊN, LÀ MẸ RUỘT

Rất nhanh, bà đỡ đã biết mình là vật trang trí, phòng sinh xuất hiện một người đàn ông tuyệt đối không thể nào xuất hiện.



“Bịt kín mắt bọn họ lại, đừng để cho bọn họ nhìn thấy thứ không nên thấy.”



Giọng nói Khương Bồng Cơ rất lạnh nhạt, không nghe ra cô là thai phụ đối mặt lúc sinh con chút nào.



Vệ Từ nói: “Chủ công giao cho thần đi.”



Phòng sinh được dọn dẹp sạch sẽ, những người không liên quan đều bị đuổi đến phòng kế bên chờ đợi, bao gồm bà đỡ và thầy lang, chỉ có nữ tỳ phụ trách nấu nước nóng có thể cung kính chờ đợi bên ngoài. Bọn họ đều bị người phụ trách chuyên môn nhìn chằm chằm, có người trong lòng mang ý nghĩ xấu sợ hãi không thôi, có người không giải thích được nhưng sợ đến nỗi không dám phản đối.



“Tư thế này thật sự không giống như là sự phô trương Khương Quân sinh con nên có.”



Vào lúc này mà Khương Bồng Cơ còn có lòng dạ thảnh thơi để đùa giỡn.



Vệ Từ nói: “Sinh con không cần nhiều người đi qua đi lại như vậy, không chỉ dễ xảy ra sai sót mà còn có thể cho người có tâm lợi dụng thời cơ.”



Cho dù đã có kinh nghiệm nhưng lúc này Vệ Từ vẫn căng thẳng đến nỗi hai tay phát run.



Bao nhiêu cung phi, hoàng tử, hoàng nữ trong cung đình dã sử* đã bị hại chết như vậy, thần không biết quỷ không hay.




* Dã sử: Là lịch sử được dân gian chỉnh sửa, chủ yếu dựa trên tin đồn, thần thoại, v.v…



Khương Bồng Cơ lúc này thật sự rất đau, cô nằm trên giường sinh, nhìn thấy tư thế chờ sinh của mình hơi xấu hổ, bèn mỉm cười nói với Vệ Từ: “Nghe nói trước đây có nam tử trong lúc vô tình nhìn thấy cảnh tượng thê tử mình sinh con, từ đó về sau chán nản trầm cảm, không có hứng thú với thê tử nữa.”



Vệ Từ nói: “Từ cũng nhìn thấy hai lần rồi, ngài có thấy Từ từng có tình trạng như thế không?”



Khương Bồng Cơ bị Vệ Từ lớn mật buông thả hôm nay làm cho kinh sợ.



“Nếu như đổi thành huynh của ngày thường, lúc này chắc là sẽ xấu hổ đến nỗi nói không ra lời.”



Vệ Từ thở dài, nói: “Chủ công sắp sinh, ngài nói cái gì, Từ đều phải tiếp lời, còn phải pha trò cho ngài vui vẻ, đây là việc nằm trong chức trách.”



Tâm trạng người phụ nữ tích cực có lợi cho việc sinh nở, nếu như nghiêm trọng sợ hãi, thậm chí sẽ dẫn đến vị trí thai nhi lật ngược, từ vị trí thai sinh thuận chuyển thành vị trí thai khó sinh. Vệ Từ không đánh cuộc nổi, nếu làm như vậy có thể khiến cho chủ công thoải mái một chút, để cho cô trêu chọc mấy câu lại có làm sao?



“Huynh sờ bụng ta làm gì?”



Sau khi bụng bầu lộ rõ, cô cực kỳ sợ ngứa, ngón tay Vệ Từ ấm áp xoa nhẹ cái bụng, ngứa đến nỗi cô chỉ muốn cười.



“Sờ vị trí bào thai, nếu như vị trí thai nhi không ngay ngắn, nhân lúc trước khi thai nhi vào chậu thì chuyển lại.”



“Còn có cách làm này sao?”



Vệ Từ nói: “Ta đặc biệt đi tìm người học hỏi, cải trang trang điểm đi theo nhìn mấy nhà, học được một chút.”



Khương Bồng Cơ cười nói: “Chẳng lẽ huynh cải trang thành nữ đi sao?”



Vệ Từ kiên nhẫn trả lời: “Nếu mặc đồ nam, người ta cũng sẽ không để cho Từ đi vào, sợ là sẽ bị chủ nhà đánh ra ngoài.”



Cải trang thành nữ... Vệ Từ?



Lại có thể không bị đánh ra?



Khương Bồng Cơ cẩn thận xem xét vẻ mặt nghiêm túc của Vệ Từ, ngược lại không quá ngạc nhiên.



Vẻ ngoài của anh vốn tinh xảo xinh đẹp, không có góc cạnh quá lạnh lùng của người đàn ông, nhưng cũng không nữ tính giống như phụ nữ.



Cải trang một chút, đánh một chút son phấn che giấu, thay một bộ trang phục nữ tương đối dài rộng, nhìn thoáng qua thật sự là một mỹ nữ.



“Mặc dù là song bào thai, nhưng vị trí bào thai rất ngay ngắn.”



Sau khi kiểm tra, Vệ Từ thở phào nhẹ nhõm, thai song sinh có xác suất sinh thuận không lớn, nhiều khi phần lớn là chết yểu một đứa.



“Trước kia vị trí bào thai không ngay ngắn, khó sinh sao?”



Vệ Từ nói: “Thân thể của bệ hạ sa sút, bệnh cũ chưa khỏi hoàn toàn, tục sự quấn thân nên chưa từng nghỉ ngơi dưỡng thai thật tốt, lúc sinh sản gặp phiền toái, cuối cùng mẫu thân và nữ nhi bình an.”



Phụ nữ sinh con, người ngoài thật ra không giúp được cái gì.



Đừng thấy hình ảnh sinh nở người đến người đi trong phim truyền hình, bà đỡ rất vất vả rất gắng sức, nha đầu nấu nước nóng chạy tới chạy lui.



Thật sự đến hiện đại nhìn phòng sinh một chút thì sẽ phát hiện ra lúc phòng sinh bận rộn, một y tá đỡ đẻ phải trông chừng sản phụ của mấy giường.



Dựa theo cảnh diễn như trong phim, y tá bác sĩ có ba đầu sáu tay cũng bận rộn không xuể.



“Chờ cửa tử cung mở gần đủ lại gắng sức, bây giờ chủ công có thể gom góp một chút sức lực.”



Vệ Từ dùng khăn lau sạch sẽ mồ hôi lăn xuống trán cô, suýt nữa làm ướt nhẹp lông mi, tránh cho cô khó chịu.



“Vậy huynh nói chuyện với ta một lúc đi.”



Khả năng nhịn đau của Khương Bồng Cơ cực cao, nhưng dù sao cơ thể này cũng không phải là nguyên bản, dù nhịn đau lợi hại hơn nữa cũng có giá trị hạn mức tối đa.



“Chủ công muốn nói chuyện gì?”



Khương Bồng Cơ nói: “Nói cái gì cũng được, bây giờ ta thật sự rất đau… Nói chuyện, phân tán sức chú ý đi một chút.”



Cô đau thật, không phải là làm nũng như trước kia hoặc là trêu chọc Vệ Từ mới nói “đau”.



Hết lần này tới lần khác Vệ Từ chỉ có thể nhìn, không có cách nào gánh vác một phần thay cô.



Khương Bồng Cơ nở nụ cười có phần cứng nhắc: “Ta muốn nghe, sao huynh lại thích ta.”



Động tĩnh hai người nói chuyện cũng không lớn, cách xa một chút đã không nghe được bọn họ nói cái gì, chứ nói chi là người chờ đợi bên ngoài phòng sinh.



Đám người Phong Cẩn chờ hơn một canh giờ, đây có lẽ là hơn một canh giờ lâu nhất bọn họ từng chờ.



Sau chuyện này có người nhớ lại, không nhịn được thầm mắng bản thân lúc thê tử sinh nở cũng không hề chờ đợi như vậy.



Nhưng bây giờ lại không ai có tâm trạng tự giễu này, phòng sinh từ đầu đến cuối không có động tĩnh gì, trái tim bọn họ chỉ có thể nhấc lên thật cao, không có chỗ để.



Thậm chí có người không nhịn được tưởng tượng các kiểu băng huyết, khó sinh, càng nghĩ càng sợ, càng sợ thì cảnh tượng trong đầu càng không vứt đi được.



Tình hình thực tế với nội dung bọn họ tưởng tượng khác nhau một trời một vực.



Khương Bồng Cơ sinh nở rất thuận lợi.



Bởi vì thân thể cô đặc biệt, bụng phẳng đến tháng thứ bảy mới thật sự lộ vẻ mang thai, dinh dưỡng trong thời gian mang thai cũng không bồi bổ quá mức, đầu thai nhi không lớn.



Lúc Vệ Từ nói nhìn thấy đầu đứa nhỏ, cơ thể cô đau đến nỗi hơi tê liệt, nhưng vẫn nghe theo gắng sức.



Lúc này, Vệ Từ lại bình tĩnh.



Hai tay anh vững vàng trợ giúp đứa nhỏ từ sản đạo ra ngoài, động tác xử lý lưu loát.



Khương Bồng Cơ cảm thấy bụng nhẹ nhõm, mồ hôi đầm đìa hỏi: “Nam hay nữ?”



“Nữ, là nữ lang.” Vietwriter.vn



Cho dù Khương Bồng Cơ đã sớm biết đáp án, nhưng vẫn hỏi thăm theo quy trình một chút, luôn cảm thấy ý nghĩa không giống nhau.



Trưởng nữ có cái đầu nhỏ, giọng rất to, vừa cất giọng lên đã truyền tới đại sảnh bên ngoài phòng sinh, gào khóc đến nỗi rất ấm ức.



Khương Bồng Cơ: “...”



Vệ Từ dỗ thế nào cô bé cũng không im lặng.



Khương Bồng Cơ mệt mỏi khua tay nói: “Để cho nó khóc một lúc đi, chịu ấm ức rồi.”



Vệ Từ: “???”



Khương Bồng Cơ lại không thể nói cho Vệ Từ biết, khuê nữ nhà mình bị người ta đá một cước vào sản đạo.



Đừng tưởng rằng tinh thần lực của cô không nhìn thấy tình hình trong bụng nha.



Họ Bùi kia, một cước đạp khuê nữ của ta là hành động kiểu gì vậy?



Nhìn đứa nhỏ này khóc đi!



Bào thai thứ hai lại rất dứt khoát, chỉ trong thời gian một chén trà đã sinh ra rồi, tiếng khóc của cô bé hơi yếu, nhỏ bé non nớt.



Cô kéo chân khuê nữ này một cái, liếc mắt nhìn chăm chú: “Cũng là nữ.”



Lúc đầu Vệ Từ cũng rất sợ, nhưng cẩn thận liếc mắt nhìn vẻ ngoài hai đứa nhỏ lại thở phào nhẹ nhõm.



Không quá giống nhau, vậy thì an toàn rồi.



Khương Bồng Cơ lại không nhịn được trợn ngược mắt.



Sinh đôi khác trứng chứ không phải sinh đôi cùng trứng, vẻ ngoài khác nhau không phải rất bình thường à?



Nào ngờ, Vệ Từ lo nghĩ vì hai đứa nhỏ này rất lâu, có khoảng thời gian nằm mơ cũng mơ thấy hai đứa nhỏ giống nhau như đúc đứng trước mặt mình, không ngừng bảo mình phân biệt hai người ai là lão đại ai là lão nhị. Nếu như đoán sai, cả hai sẽ bỏ đi.



“Chọn tên chưa?”



Vệ Từ nói: “Có mấy cái tên rồi, cái tên Khương Diễm có tiếp tục dùng không?”



“Đừng, nếu không đối với người nào cũng không công bằng.” Khương Bồng Cơ yên lặng một lúc: “Lâm Lang*, một người là Khương Lâm, một người là Khương Lang?”




* Lâm Lang: Ví với những đồ vật quý hiếm.



Vệ Từ: “???”



Chủ công nhất định phải hãm hại tiểu nữ nhi như vậy sao?



Chữ Lang có ý nghĩa không tệ, nhưng chủ công ngài còn nhớ rõ họ của mình là gì không?



Khương Lang, Giang Lang*...




* Khương Lang (姜琅) đọc là /jiāng láng/, Giang Lang (江郎) đọc là /jiāng láng/, là hai từ đồng âm khác nghĩa.



Giang lang tài tẫn*?




* Giang lang tài tẫn: Dùng để chỉ văn nhân hết thời.



“Không bằng... Mỗi người đặt một tên?”



Khương Lâm còn có thể nghe được, Khương Lang thì thật sự là mẹ ruột mới có thể đặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK