Cuốn sách này có rất nhiều câu văn miêu tả cực kỳ xấu hổ, chỉ mong đừng dọa Vệ Từ sợ hãi.
Cô vừa mới đọc một đoạn, Vệ Từ đã chau mày nghi ngờ.
“Minh Thương Đế là cái gì?”
Khương Bồng Cơ liếc anh một cái, nói: “Tên của nam chính.”
Vệ Từ nói: “Từ xưa đến nay đặt tên lấy một chữ làm quý, vả lại... Ai sẽ lấy chữ ‘Thương*’ cho đứa nhỏ đây?”
* Chết yểu.
Cảm thấy đứa nhỏ chết chưa đủ sớm à?
“Có lẽ là phần mềm đặt tên sắp xếp tổ hợp bất kỳ đó, dù sao huynh cũng biết đấy, rất nhiều tiểu thuyết gia không thích đặt tên cho người ta, đặt tên khó quá mà.” Khương Bồng Cơ không nhịn được châm chọc: “Ý nghĩa của sắp xếp tổ hợp chính là chọn đại ba chữ ghép thành tên.”
Vệ Từ liếc mắt nhìn chủ công nhà mình, không hề lên tiếng.
Chủ công nhà mình cũng là một người khó đặt tên đấy.
Khương Bồng Cơ đọc bằng giọng du dương trầm bổng, Vệ Từ cũng nể mặt lắng nghe, chỉ là thỉnh thoảng ngắt lời đặt câu hỏi.
Khi Khương Bồng Cơ đọc xong bộ cung đấu dài đến mười chương ba mươi nghìn chữ, Vệ Từ lộ ra vẻ mặt xoắn xuýt khó mà miêu tả được.
“Làm sao vậy?”
Vệ Từ thở dài, bối rối nói: “Dài dòng rườm rà, mấy trăm chữ là có thể miêu tả được, vì sao phải lãng phí số trang giấy quý giá?”
Khương Bồng Cơ nói: “Huynh không cảm thấy phân tích tâm lý những nhân vật này rất thú vị à?”
Vệ Từ đau lòng nói: “Cho dù chỉ là chữ nhỏ cực nhỏ, lại viết rất dày đặc cũng phải dùng không ít bút mực, còn lãng phí trang giấy.”
Khương Bồng Cơ: “...”
Cô không nhịn được nói với Vệ Từ: “Cả cuốn sách này chỉ mười mấy văn tiền, nếu như sách được in ấn với số lượng lớn, chi phí không tới mười văn.”
Vệ Từ sợ đến mức trợn tròn hai mắt.
“Cuốn sách này bao nhiêu chữ?”
Khương Bồng Cơ lật xem qua, cho ra một con số chung chung: “Chừng hai trăm nghìn.”
Chừng hai trăm nghìn chữ, chưa tới mười văn...
Vệ Từ nói một cách khó khăn: “Hàng nghìn tàng thư trong Kim Lân Các, cộng lại chỉ có hơn tám triệu năm trăm nghìn chữ...”
Nói cách khác, chỉ cần bốn trăm văn tiền là có thể mua được tàng thư quy mô như thư viện của Kim Lân Các?
Đây là khái niệm gì?
Cho dù là gia đình nghèo nhất túng thiếu nhất, vất vả một năm cũng có thể làm ra một Kim Lân Các!
Khương Bồng Cơ giội cho anh một gáo nước lạnh, cô nói: “Ta nói rồi, sinh thời chưa chắc có thể đạt đến loại trình độ này.”
Vệ Từ ngẩn người một chút, nhớ tới tình hình kiếp trước. Ngành sách báo ở kiếp trước vì in ấn và kỹ thuật làm giấy cải tiến mà phát triển phồn vinh, quả thật đã đạt tới độ cao Vệ Từ từng không dám tưởng tượng, nhưng muốn đạt tới trình độ phát triển trong miệng chủ công, căn bản không có khả năng.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Có điều, chắc chắn trong vòng trăm năm có thể thành công.”
“Trăm năm?”
Vệ Từ hít một hơi khí lạnh, cho dù là trăm năm cũng đủ làm cho người ta sợ hãi rồi.
Ngược dòng về trăm năm trước, đọc sách vẫn là đặc quyền của rất ít người, bây giờ cũng không được cải thiện bao nhiêu, sĩ tộc độc quyền còn mạnh mẽ hơn.
Nếu không phải chủ công nhà mình đột nhiên xuất hiện, chống lại áp lực sĩ tộc gây ra, bồi dưỡng một đám học sinh phổ thông ở thư viện Kim Lân, tình hình này còn không biết sẽ kéo dài đến bao lâu. Nếu như sau này ngược dòng trăm năm, nhà nhà đều có thể tùy ý làm ra được một tàng thư như Kim Lân Các...
Chỉ tưởng tượng đến cảnh tượng đó, Vệ Từ đã không nhịn được kích động đến nỗi ngón tay run rẩy.
Khương Bồng Cơ nói: “Có vài thứ phát triển quá nhanh cũng không phải là chuyện tốt, chỉ có thời điểm thích hợp mới có mảnh đất màu mỡ để phát triển.”
Ví dụ như “Phong Thần Diễn Nghĩa” vô cùng nổi tiếng dạo trước, Đế Tân bị bôi đen như chó kia... Ừm, phải nói là Trụ Vương, tư tưởng và hành động của người ta vào lúc ấy tương đối tiên tiến, người đời sau không thể nói ông ta đã sai, nhưng hết lần này tới lần khác nó không hợp với thời đại, cuối cùng thành kẻ thất bại.
Vệ Từ cố gắng khiến cho mình tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn về phía quyển tiểu thuyết Mary Sue trong tay Khương Bồng Cơ càng thêm nóng bỏng.
“Tử Hiếu, huynh thấy sao?”
“Cái gì?”
Khương Bồng Cơ nói: “Ta muốn sáng tạo tương lai.”
Hai người điên cuồng rải thức ăn cho chó.
Lão thủ trưởng nhìn thấy đồ mình lấy ra để chế nhạo Khương Bồng Cơ lại bị cô đem ra trêu chọc đàn ông, tức giận đến đau răng.
[Cha Mày]: Tôi cho cô xem người ta xuyên không lấy cao su làm cái gì để tự kiểm điểm lề lối của mình, cô lại lấy ra trêu chọc đàn ông à?
Khương Bồng Cơ yên lặng nói.
“Cây cao su quái quỷ có quan trọng bằng Tử Hiếu nhà tôi sao?”
Cún độc thân chỉ hợp với trải qua lễ độc thân, quét sạch xe mua sắm đồng thời chặt sạch tay chân, tiện thể ăn thức ăn cho chó nhà người khác.
Hệ thống thông báo: Bạn tốt của bạn [Cha Mày] đã đưa bạn vào danh sách đen.
Khương Bồng Cơ: “...”
Đây là thẹn quá hóa giận sao?
Tốt xấu gì cũng phải gửi cây cao su tới đây cho cô trước đã chứ!!! Vietwriter.vn
“Tử Hiếu, hình như ta không cẩn thận làm mất lòng người ta rồi...”
Vệ Từ tỏ vẻ vậy chắc chắn là đối phương không biết điều, không hiểu lý lẽ, chủ công đối đáp với người dùng tình cảm để thấu hiểu, dùng lý lẽ để hành động là được.
Khương Bồng Cơ cười thầm, may mà lão thủ trưởng kéo cô vào danh sách đen rồi, nếu không thì sẽ buồn bực bao nhiêu đây.
Lão thủ trưởng vẫn luôn rất bảo vệ Vệ Từ, bởi vì Vệ Từ là “chàng trai nhỏ vị thành niên”, trong mắt lão thủ trưởng - một bà lão đã hai trăm ba trăm tuổi, anh chính là một đứa nhỏ chưa đủ lông đủ cánh. Nếu để cho chị ta biết được Vệ Từ nói như vậy, còn không nổi đóa sao.
Khương Bồng Cơ nói: “Huynh nói có lý, dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, vào thời kỳ tiền mãn kinh, chị ta nóng tính một chút cũng bình thường.”
Vệ Từ nghe thấy năm chữ “thời kỳ tiền mãn kinh”, nụ cười càng tươi hơn.
Lời này tiết lộ một tin tức, đối phương là nữ giới, không có tính uy hiếp.
Khương Bồng Cơ đọc đống sách hăng say, số lượng du ký*, tạp văn** đã xem qua đếm không xuể, cô biết được ở một nơi xa xôi khác trên thế giới này có cây cao su, quyển du ký nào đó cũng có ghi chép tương tự. Có điều, nếu như phái người đi tìm dựa theo nội dung du ký, chậm thì hai ba năm, nhiều thì năm sáu năm mới tìm được.
* Du ký: ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong khi đi du lịch.
** Tạp văn: một loại tản văn hiện đại, không câu nệ hình thức, chú trọng nghị luận, cũng có thể tường thuật sự việc.
Nếu như vận may không tốt, người phái ra ngoài chết giữa đường thì còn phải phái một nhóm người đi tiếp quản lần nữa, càng mất nhiều thời gian hơn.
Nếu để cho lão thủ trưởng gửi qua bưu điện một ít, không biết có thể tiết kiệm bao nhiêu nhân lực vật lực tài lực.
Lão thủ trưởng mới vừa bỏ chặn cô, Khương Bồng Cơ liền chân chó đi qua nịnh nọt, dùng tất cả lời hay trêu chọc em gái nói với đối phương.
Bởi vì cái gọi là cô gái tốt sợ chàng trai quấn lấy (???), cuối cùng Khương Bồng Cơ vẫn làm tan khối băng lão thủ trưởng này.
“Các vị, đêm qua tiên nhân vào trong giấc mơ của ta chỉ điểm...”
Trời vừa tảng sáng, Khương Bồng Cơ dùng vẻ mặt trang nghiêm triệu tập mọi người, vừa mở đầu đã nói một nội dung rất huyền huyễn.
Tất cả mọi người đều biết rõ điều thần kỳ trên người chủ công nhà mình, dù sao chiến dịch ải Trạm Giang năm đó, vạn mũi tên bên phía Nhiếp Lương cùng bắn cũng không thể tổn thương đến chủ công chút nào, đây chính là sự thật mấy chục nghìn đôi mắt đều nhìn thấy. Chủ công cũng nói, lúc cô còn bé nằm mơ thấy mặt trời rực rỡ lặn xuống phía Tây, chỗ mặt trời lặn xuất hiện một vị thần tiên râu tóc bạc trắng truyền cho cô một bộ thẻ tre, để cô học tập dựa theo thẻ tre, đền bù ba phần dương khí mà nữ tử thiếu hụt lúc tự nhiên tạo người, luyện đến trạng thái hoàn hảo còn có thể phóng nội khí ra ngoài, bảo vệ bản thân. Nhìn đủ loại dấu hiệu này mà xem, chủ công nhà mình chính là đồ đệ của một vị thần tiên!
Bây giờ, chủ công còn nói có tiên nhân vào giấc mơ chỉ điểm, hơn phân nửa là sự thật.
Phong Cẩn chau mày hỏi: “Tiên nhân đã nói gì?”
Khương Bồng Cơ cảm thấy Hoài Du càng ngày càng lành nghề, ghi cho anh công lao nhỏ.
“Trước đó vài ngày, ta đang phiền lòng vì chuyện nào đó, tiên nhân nói ngài cảm ứng được nên đặc biệt tương trợ, thả đồ vật xuống chỗ nào đó ở thành Tây...”
“Không thể tránh khỏi đồ vật trời ban bị dân chúng làm hư hại, chọc giận thể diện ông trời, cần nhanh chóng phái người đi tìm!”
Khương Bồng Cơ gật đầu nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Trên thực tế, suy nghĩ trong lòng lại là...
Cô làm lốp xe trước hay là làm BCS trước đây?