Vu Mã Quân lén lút chạy vào cung, sai cung nữ thân tín truyền lời gọi Tuệ Quân tới.
Tuệ Quân vừa tới, hắn liền lên giọng truy hỏi với ý trách cứ.
“Ha ha, cô ta chết thế nào liên quan quái gì đến ta? Nếu ngươi muốn biết thì đi mà hỏi người khác, hỏi một phi tần chốn cung cấm như ta làm gì?”
Tuệ Quân mặc một bộ cung trang hoa lệ, đẹp đẽ hệt như bước từ trong tranh ra, dù tiên nữ giáng trần cũng khó mà sánh bằng cô. Cô giống như một bông hoa kiêu sa, càng nở càng rực rỡ, chỉ cần đứng yên cũng đủ để câu mất hồn người khác, nhưng đáng tiếc Vu Mã Quân vì tức giận mà không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp ấy.
Vu Mã Quân tới để trách cứ Tuệ Quân, hắn muốn biết nguyên nhân đồng thời có ý do thám tin tức trong cung, ai ngờ Tuệ Quân lại nói như thế.
Nhất thời Vu Mã Quân tức giận tới đỏ cả mang tai, đôi mắt trợn trừng nhìn cô, trong lúc giận dữ hắn chỉ muốn lao vào bóp chết Tuệ Quân.
“Ta biết rồi, chắc chắn là ngươi dùng mọi thủ đoạn để hại chết nàng ta phải không? Con đàn bà vô tri như ngươi có biết nàng ta quan trọng thế nào không? Nàng ta sống ta mới có thể nắm được thế lực trong tay nàng ta, lật đổ lão già ngồi trên đế vị kia, nhưng ngươi lại...”
Tuệ Quân cười lớn nói: “Bây giờ là ban ngày, ngươi cùng đừng đi ngủ nằm mơ chứ. Không bằng không chứng mà dám nói ta hại chết An Y Na? Cô ta là Nhị hoàng tử phi, ta là phi tần cha ngươi sủng ái nhất, xét quan hệ ta là trưởng bối của cô ta, hai chúng ta chẳng có xích mích gì đáng để tranh chấp. Ta rảnh rỗi lấy tính mạng của cô ta làm gì? Ngươi cho rằng là vì ngươi à?”
Vu Mã Quân hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải ngươi biết chuyện giữa ta và nàng ấy, ghen ăn tức ở mới lấy độc kế hãm hại?”
Tuy hắn bị Hoàng đế chán ghét vứt bỏ, còn bị đạp một cước hộc máu phải nằm liệt giường hơn nửa năm, nhưng Vu Mã Quân vẫn cảm thấy hắn còn cơ hội ngồi lên đế vị. Bởi vì sao, vì hắn có quan hệ hợp tác với An Y Na và Xương Thọ Vương.
Nếu tính toán cẩn thận có khi giờ hắn đã ngồi lên hoàng vị rồi!
Ai ngờ đâu chuyện xui xẻo cứ ào ào ập tới.
Đầu tiên là Liễu Huyên trở dạ trong hoàng cung rồi sinh ra một cặp quái thai, hắn bị Hoàng đế giam lỏng trong phủ, còn Liễu Huyên bị “rong huyết mà chết”. Liễu Huyên chết khiến hắn mất đi sự hậu thuẫn mạnh mẽ từ nhà vợ, sau đó An Y Na xảy ra chuyện, từ đây cắt đứt quan hệ của hắn với Bắc Cương.
Bây giờ không có sự ủng hộ của hai phe kia, hắn lấy gì đàm phán giao dịch với lão hồ ly Xương Thọ Vương?
Hoàng vị gần như có thể chạm tới nay đã ngày càng xa, Vu Mã Quân sao có thể cam tâm?
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy cái chết của An Y Na có bóng dáng Tuệ Quân đằng sau.
Trước khi chết, An Y Na đã vào cung thăm hoàng hậu rồi tới cung Tuệ Quân nói chuyện vài câu, sau khi trở về liền chết ngay trong đêm.
Đây là tin tức hắn thăm dò được
Vừa biết tin, trực giác mách bảo Vu Mã Quân cái chết của An Y Na có liên quan tới Tuệ Quân. Bởi vậy hắn mới mạo hiểm rời khỏi phủ đột nhập vào cung chỉ để đi tìm chân tướng.
Tuệ Quân xem xong màn ảo tưởng sức mạnh của Vu Mã Quân suýt nữa cười bò ra.
Cô vì Vu Mã Quân mà lên cơn ghen, sau đó hãm hại An Y Na á?
Có phải hắn ta đọc truyện quá nhiều rồi không?
“Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, An Y Na chết chẳng liên quan gì với ta, không tin nữa thì kệ ngươi.” Tuệ Quân mệt mỏi quay người chuẩn bị rời khỏi, Vu Mã Quân không muốn để cô đi, trong lúc cơn giận dâng trào liền vung tay tát cô một cái.
Trên làn da trắng nõn bỗng xuất hiện một vết bàn tay rõ từng ngón, một bên mặt cô bị đánh sưng phù.
Nghe tiếng chát vô cùng vang dội, lại cảm giác lòng bàn tay phải tê rần, lúc này Vu Mã Quân mới tỉnh táo lại.
Hắn đã dùng hết sức đánh cô, mặt cô bị tát lật qua một bên.
Cảm giác trong miệng đầy mùi máu tanh, cô liếm liếm vết máu trên khóe miệng.
Cô không khóc, hơn nữa còn nở nụ cười lộng lẫy thê lương: “Đồ vô dụng, nói cái gì mà yêu ta nhất, vậy mà lại vì một người chết mà đổ hết tội lên đầu ta chỉ để an ủi nỗi khủng hoảng trong lòng ngươi... Vu Mã Quân, ngươi được lắm!”
Nói xong, cô tức giận phất áo rời đi.
Vu Mã Quân cũng bị cái tát của mình làm sợ hết hồn, hắn sững người ngay tại chỗ, trong đầu quanh quẩn ánh mắt tuyệt vọng trước khi rời đi của cô.
Lúc muốn đuổi theo xin lỗi thì Tuệ Quân đã đi xa.
Nguồn : Vietwriter.vn
“Chết rồi, ta làm nàng ấy bị thương rồi.... Chẳng lẽ An Y Na thật sự không phải bị nàng ấy hại chết?”
Vu Mã Quân lẩm bẩm một mình, nét mặt tràn đầy hối hận.
Tuệ Quân “đau lòng rời đi” lúc nãy giờ đang đánh phấn với vẻ mặt lạnh lùng.
Cô phát hiện sau khi vào cung, cơ thể cô ngày càng khỏe mạnh, làn da mềm mại tuy rất dễ để lại dấu vết nhưng lành lại rất nhanh.
Cái tát vừa rồi của Vu Mã Quân quả thật đã đánh cô đến ngất ngây, khuôn mặt sưng phù lên nhìn rất thảm thương.
Nhưng Tuệ Quân biết rõ, kiểu vết thương thế này nhiều nhất mười lăm phút sau sẽ lành lại, nếu kết hợp với thuốc còn có thể lành nhanh hơn.
“Chậc, An Y Na nếu không chết thì người chết đã là bản cung...”
Sau khi đuổi cung nữ đi, Tuệ Quân vừa ngắm nhìn bản thân trong gương vừa thì thào, đôi mắt kiên định ánh lên nét độc ác.
Tại sao An Y Na lại chết?
Chỉ vì người đàn bà này tra được một số chuyện không nên biết, những chuyện này sẽ khiến Tuệ Quân chết không chỗ chôn.
Tuệ Quân xuất thân ở khu ổ chuột Thượng Kinh, là một kỹ nữ thấp kém ai ai cũng có thể cưỡi lên người.
Liễu phủ giúp cô che giấu thân phận, theo lý thuyết chuyện này không có sơ hở nào mới đúng, nhưng An Y Na dường như đã biết một ít chuyện năm xưa.
Nghĩ tới đây, Tuệ Quân sa sầm mặt, nhớ tới chuyện năm đó lòng cô vẫn vô cùng thù hận.
Hoàng tử phi An Y Na viện cớ chúc mừng sinh nhật nên vào cung nói chuyện một lúc với hoàng hậu, sau đó cô ta chuyển hướng tới cung điện của Tuệ Quân. Câu đầu tiên cô ta nói ra đã khiến Tuệ Quân sợ mất mật, may mà cô còn có thể bình tĩnh đối đáp, không để lộ ra sơ hở gì.
An Y Na nói: “Bản công chúa biết ngươi chỉ là một kỹ nữ thấp kém trong thành Thượng Kinh mà thôi.”
Tuệ Quân trong lòng run rẩy, ngoài mặt vẫn cười đáp lại: “Ý của hoàng tử phi là sao? Bản cung một đời thanh bạch, là kỹ nữ thấp kém khi nào?”
Thật ra An Y Na cũng không có chứng cứ xác thực, cô ta biết một ít bí mật, chỉ là không xác định chính xác mà thôi.
Thế nên cô ta lợi dụng cơ hội này để lừa Tuệ Quân nói ra.
Nhưng Tuệ Quân lại không hề có phản ứng gì, điều này khiến An Y Na hoang mang.
Cô ta nói: “Hoàng quý phi e là không biết? Khuôn mặt này của cô giống như tạc một vị Vương Quý phi nhiều năm trước. Quan Gia sủng ái cô như vậy cũng vì khuôn mặt này của cô mà thôi. Vương Quý phi dung nhan tuyệt sắc, đáng tiếc trời ghen ghét hồng nhan, còn thanh xuân đã bệnh qua đời. Quan Gia đau lòng vô cùng, liền hạ lệnh tìm những mỹ nữ có dung mạo gần giống Vương Quý phi, dùng cách này tưởng niệm giai nhân. Quan lại khắp nơi ra sức dâng tặng mỹ nữ, trong đó, có một cô gái cực kỳ giống Vương Quý phi... Nhưng cô gái này đã có hôn phu, hơn nữa còn mang thai ba tháng...”
Nói tới đây An Y Na nở nụ cười mang hàm ý sâu xa, sắc mặt Tuệ Quân thay đổi.
Cô hỏi: “Ngươi nói chuyện này làm gì?” >