Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiền Tố thở dài, nói: “Nguyên nhân chính là vì Liễu Hi không phải người ngu ngốc, cho nên... Tố cho rằng huynh sẽ gặp nguy hiểm...”



Trên đời này không phải không có sự trùng hợp, nhưng phía sau phần lớn những sự trùng hợp lại có dấu vết có người thúc đẩy nó, ví dụ như ván cờ này của Nhan Lâm.



Cả hai kiếp của Dương Đào đều vô cùng may mắn, cho dù những chuyện trải qua không giống nhau nhưng kết quả lại trăm sông đổ về một biển.



Chẳng lẽ thật sự là lịch sử đã tự mình sửa đúng lại?



Cũng không phải!



Nhìn chung, có nhiều chư hầu thời loạn liên tiếp ngã ngựa như vậy, chỉ có duy nhất một mình Dương Đào lại may mắn hết lần này tới lần khác.



Nói theo góc độ nào đó, cho dù là người cuối cùng bước lên đế vị là Khương Bồng Cơ cũng có chỗ không bì được.



Phải biết rằng sau khi cô đăng cơ, cô và những thần tử, các thế lực hàn môn và sĩ tộc trong triều đấu đá lẫn nhau, tính kế nhau suốt mười tám năm. Sau khi cô đã về trời, suýt chút nữa một cặp con trai con gái cũng phải chầu trời theo. Còn Dương Đào lại là người chiến thắng thật sự, quyền cao chức trọng, con cháu đầy đàn, cuối cùng lại an hưởng tuổi già.



Về việc này, tất nhiên cũng có yếu tố may mắn và trùng hợp tạo thành, nhưng lại không thể thiếu được người mưu đồ và tính kế.



Tiền Tố là bạn bè của Nhan Lâm, mấy ngày nay Nhan Lâm đang tính toán chuyện gì, hắn không dám nói hắn biết được tất cả, nhưng cũng rõ được chín phần.



Vì sao quân địch từ Nam Thịnh lại vừa hay chọn đúng tòa thành chỗ Dương Đào đang ở?



Vì sao quân đội của Khương Bồng Cơ gần đây vẫn luôn theo dõi hơn chục nghìn tàn quân của Dương Đào lại không phát hiện trước tung tích của quân địch?



Vì sao ngay khi vẫn còn chưa biết rõ tất cả chi tiết, người đưa tin đã mang những tin tức như “Dương Đào mang binh phản loạn” đến chỗ Khương Bồng Cơ?



Nói trắng ra thì đây là một cục diện do Nhan Lâm bày ra.



Ba phần thiên thời lại cộng theo bảy phần nhân hòa, tạo nên cục diện bây giờ, những gì anh ta mưu đồ cũng chỉ là để đẩy được Dương Đào lên vị trí an toàn nhất.



Ý định ban đầu của quân địch Nam Thịnh cũng không phải là tòa thành nhỏ này, bọn chúng muốn đi vòng qua nơi đây để đánh lén vào một chỗ khác, Nhan Lâm phát hiện ra tung tích của bọn họ nhưng không báo cho người khác, ngược lại anh ta lén phái người đến gần, thề non hẹn biển để mê hoặc đối phương, ví dụ như sẽ giúp chúng mở thành đầu hàng, nội ứng ngoại hợp các thứ...



Để có thể gia tăng mức độ tin cậy, thậm chí anh ta còn để lộ vị trí của mấy kho thóc dưới trướng Khương Bồng Cơ cho quân địch.



Đương nhiên, Nhan Lâm cũng không biết kho thóc của Khương Bồng Cơ nằm ở đâu, mấy tin tức là này cơ mật trong cơ mật, anh ta không có tư cách được biết.



Có điều Nhan Lâm là người sinh ra và lớn lên ở Chương Châu, chỗ nào có vẻ thích hợp để thiết lập kho thóc, trong lòng anh ta cũng biết rõ ràng, tất nhiên quân địch không nhìn ra được sơ hở. Anh ta vừa dẫn quân địch tới tòa thành nhỏ, vừa giam giữ tai mắt của quân giám sát ở gần đó, gây trở ngại cho việc phán đoán của bọn họ, để bọn họ hiểu lầm rằng Dương Đào đã lén lút đạt được giao dịch với quân địch Nam Thịnh đánh lén, vì thế đã khiến cho bọn họ đưa ra phán đoán sai lầm, lẫn lộn thông tin hai phía.



Chờ tới khi quân địch tới nơi, Nhan Lâm lại vô cùng thấu tình đạt lý thuyết phục Dương Đào, giật dây anh ta đang an nhàn phải choàng lại chiến giáp lên vì người nhà và thân thích, dẫn theo quân đội trước đây cùng với những lão binh vốn có ở trong thành chống lại quân địch xâm phạm. Phải biết rằng thân phận lúc này của Dương Đào là chư hầu đang chờ chính thức đầu hàng, để tránh nguy hiểm, anh ta cố gắng giảm bớt liên hệ với những cựu thần, càng khỏi phải nói tới lại nắm giữ binh quyền, mang binh đi làm gì đó.



Nếu như vô ý gây ra hiểu lầm, khiến cho quân giám sát mà Dương Tư phái tới nghi ngờ Dương Đào mang binh giả vờ đầu hàng, kết quả sẽ rất nghiêm trọng.



Có điều, đúng như Tiền Tố nói vậy - Nhan Lâm là chuyện gì cũng dám tính kế, còn Dương Đào thì chuyện gì cũng dám tin tưởng.



Chỉ cần anh bạn nhỏ của anh ta nói hợp tình hợp lý thì Dương Đào sẽ dám làm. Quân địch bao vây khắp nơi, quân giám sát lại chậm chạp chưa tới, Dương Đào không nghĩ cách tự cứu mình, chẳng lẽ lại trơ mắt mà nhìn quân địch đánh chiếm được tòa thành nhỏ dễ công khó thủ này, sau đó bắt cả gia đình của anh ta làm tù binh rồi nghênh ngang bỏ đi hay sao?



Chắc chắn là không thể rồi!



Mặc dù Dương Đào đã đầu hàng nhưng thuộc hạ của anh ta vẫn rất trung thành và tận tâm, tình nguyện nghe theo sự chỉ huy và phân việc của anh ta, thủ binh ở trong thành cũng không có chủ kiến. Bên ngoài thành đang là quân địch đông nghìn nghịt, bọn họ không nghe theo sự chỉ huy của Dương Đào cũng không được, chưa hiểu chuyện gì mà đã bị lôi vào rồi.



Nhan Lâm làm xong những chuyện này, lại chơi trò vừa ăn cướp vừa la làng.



Dực theo lối suy nghĩ của người bình thường, bình thường mọi người chỉ bôi tiếng xấu cho quân địch thôi, làm gì có ai lại nghi ngờ quân mình sẽ bị hắt nước bẩn vào mình chứ?



Nhan Lâm cũng chỉ lợi dụng tính chậm trễ của tin tức, chênh lệch thời gian cùng với điểm mù của tư duy, chờ vào sự giúp đỡ của Dương Tư mà truyền tin tức sai lầm tới cho Khương Bồng Cơ trước. Cho dù sau đó Dương Tư có nhận ra được, truyền lại thông tin chính xác một lần nữa thì mục đích của Nhan Lâm cũng đã đạt tới rồi.



Tiền Tố cảm thán vì Nhan Lâm to gan lớn mật, bởi vì nếu như chuyện này bị phát hiện, Dương Đào thì không có việc gì nhưng Nhan Lâm thì lại chưa chắc.



Nhưng đương sự Nhan Lâm lại tỏ vẻ không sao.



“Không sao, Lâm đã tính cả rồi.”



Tiền Tố nói: “Huynh có cách để tự bảo vệ mình là tốt rồi, nếu không chủ công mà biết được ẩn tình trong chuyện này, trong lòng sẽ khó tránh khỏi áy náy.”



Nhan Lâm cười nói: “Lâm với chủ công đã quen biết nhau hơn hai mươi năm rồi, rất hiểu nhau. Nếu như chủ công biết, ngài ấy cũng sẽ hiểu thôi.”



Dù sao, từ nhỏ đến lớn Nhan Lâm thu dọn cục diện rối rắm cho Dương Đào cũng không phải chỉ có một lần, tên kia đã quen đường quen lối từ lâu rồi.



Tiền Tố hừ một tiếng, giọng nói chua lè: “Ta biết hai người các huynh tâm đầu ý hợp rồi, không cần phải rêu rao trước mặt Tố nữa.”



Nhan Lâm nói: “Cho dù Liễu Hi có biết được tiền căn hậu quả, khả năng cô ta giận chó đánh mèo Lâm cũng không lớn, nói không chừng còn là một cơ hội.”



Sản nghiệp của Khương Bồng Cơ càng mở rộng thì những nhân tài dựa dẫm vào cô cũng sẽ càng nhiều.



Người càng nhiều thì sự chú ý dành cho mỗi một người sẽ càng ít hơn, tất nhiên cơ hội cũng sẽ ít đi.



Ngoại trừ những nhân vật nòng cốt ban đầu, nếu những người mới muốn ra mặt thì sẽ khó khăn hơn rất nhiều so với những người đi trước, thăng chức hay được trọng dụng cũng sẽ càng khó hơn.



Nhan Lâm không phải người ngu ngốc, tất nhiên lựa chọn đầu tiên của anh ta sẽ là phụ tá Dương Đào, nhưng nếu không được lựa chọn như vậy thì anh ta cũng không ngần ngại chọn việc khác. Nếu có thể có được địa vị nào đó dưới trướng Khương Bồng Cơ thì sau này sẽ càng tiện quan tâm đến Dương Đào hơn. Dù sao, không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, nếu có kẻ nào mù mắt có ý đồ bất lợi với Dương Đào, Nhan Lâm có quyền trong tay, ít nhiều gì cũng có thể khiến cho đối phương phải kiêng kỵ phần nào.



Sợ thì chỉ sợ trong tay chẳng có con át chủ bài nào chưa lật, sau này có gặp phải chuyện gì thì cũng kêu trời không thấu kêu đất chẳng linh.



Có rất nhiều lúc, không phải cứ nghĩ rằng không tranh với đời là sẽ có thể rời xa được hỗn loạn và đấu đá ở bên ngoài.



Nhan Lâm chìm nổi trong loạn thế vài năm nay, anh ta đã hiểu rất rõ cảm giác khi trong tay không có quyền, không có thế, mặc người khác hiếp đáp xâu xé, đặt mạng sống vào trong tay kẻ khác. Cho dù là vì bản thân, người nhà hay là vì Dương Đào và em gái, cháu ngoại, chuyện gì nên làm thì vẫn phải làm.



“Chỉ mong lần này huynh không nhìn nhầm người.”



Tiền Tố hiểu được nỗi khổ tâm của Nhan Lâm, hắn chỉ có thể cười khổ ủng hộ, cố gắng hết chút sức của mình.



Nhan Lâm cười nói: “Lâm không phải thần, sao có thể nắm hết mọi chuyện trong tay được? Cũng chỉ là làm hết những gì có thể rồi nghe theo số trời thôi.”



Trong khi hai người đang nói chuyện với nhau, Dương Đào mới vừa dẫn người đi xử lý toàn bộ chiến trường.



Mặc dù địa thế ở nơi này không mang đến ưu thế nào cho bọn họ, nhưng quân địch từ Nam Thịnh cũng không phải quân tinh nhuệ gì, trong mắt Dương Đào thì chúng cũng chỉ là một đám ô hợp thôi, chỉ có điều khá đông người. Hai bên một công một thủ giao đấu vài ngày, cửa thành vẫn chưa phá được, tường thành chưa thất thủ, ngược lại thắng liên tiếp nhiều trận.



Bởi vì đánh thắng trận, cho nên tạm thời không phải lo tới tính mạng, tâm trạng của Dương Đào cũng sáng sủa lên không ít.



“Thiếu Dương, bây giờ đã liên hệ được với bên ngoài chưa?”



“Bên ngoài” ở trong miệng Dương Đào chính là chỉ hơn chục nghìn binh mã đang đóng quân ở gần đó.



Nhan Lâm nói: “Đã phái người đi liên lạc rồi, hẳn là sẽ có hồi âm. Nếu có thể đánh lui quân địch trước thì chúng ta cũng không cần phải lo tới lời đồn đại.”



Dương Đào khoanh tay trước ngực, nói: “Ừ, ta biết rồi.” Vietwriter.vn



Tiền Tố: “...”



Thế này chắc là trợn mắt nói dối phải không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK