Khang Hâm Đồng vốn còn khá nhỏ, mặc đồ nam xong cũng không có gì lồi lên, Lữ Trưng còn sai người để mắt đến cô bé từng phút một, chỉ cần Khang Hâm Đồng không chạy đến những nơi không nên đến để tìm đường chết, cô bé ở quân doanh sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì. Trừ phi quân địch trực tiếp đánh lén đại doanh, đến lúc đó, anh ta không làm được gì hơn.
Hơn nữa, Lữ Trưng là mưu sĩ, không phải võ tướng, phần lớn thời gian anh ta đều ở trong quân doanh, hoàn toàn có thể bảo vệ đứa nhóc này.
Lữ Trưng không giấu An Thôi chuyện đưa Khang Hâm Đồng theo, anh ta đã báo trước một câu rồi.
An Thôi có nghe loáng thoáng về chuyện Lữ Trưng nhận nuôi một đứa con gái, nhưng không ngờ rằng anh ta lại dẫn con gái đến quân doanh.
“Muốn dẫn thì cứ dẫn đi, miễn không ảnh hưởng đến đại sự là được.”
An Thôi không có ý kiến gì, nên mọi chuyện cứ làm theo kế hoạch đã được quyết định là được.
Đại quân xuất chinh, Lữ Trưng cưỡi ngựa đi theo An Thôi, anh ta không nhìn thấy bóng dáng Hoa Uyên ở quanh đây.
Lữ Trưng thấy tình hình như vậy thì càng cảm thấy bất an, giả vờ điềm nhiên mà hỏi thăm người bên cạnh vài câu để thám thính tung tích của Hoa Uyên.
“Sao ta không thấy Hoa Uyên đi theo thế?” Lữ Trưng nói nhỏ với một vị mưu sĩ khác có quan hệ khá tốt với anh ta, ánh mắt còn đảo quanh bốn phía, định tìm bóng dáng quen thuộc rồi nói: “Chủ công vốn không rời Hoa Uyên nổi, lúc nào cũng muốn dẫn gã theo, sao lần này lại không thấy bóng dáng gã đâu?”
Đối phương hỏi lại anh ta: “Ngươi không biết à?”
Lữ Trưng lắc đầu: “Ta không biết thật.”
Đối phương lại nói: “Lần này, khí thế của kẻ địch rất mạnh mẽ, Liễu Hi không để ý bây giờ đang là vụ xuân mà cứ muốn phát binh, có thể thấy được cô ta rất quyết tâm. Chúng ta phải đi nghênh địch, không biết trận này đánh bao lâu mới xong, sợ là không đủ lương thảo. Chủ công đã phái Hoa Uyên đi tìm quân lương và đồ quân nhu...”
Lữ Trưng nghe vậy thì không khỏi căng thẳng.
Không đủ lương thảo sao?
“Quân ta còn lại bao nhiêu lương thảo? Có thể nuôi đại quân bao lâu?”
Lữ Trưng đã không được làm việc một thời gian rồi, nên dần dần không biết nhiều chuyện chính sự nữa, nên tin tức của anh ta về quân doanh cũng lạc hậu đi.
Đối phương nói: “Nếu tính qua qua thì chắc là có thể chịu được đến đầu đông.”
“Sao lại chỉ đến được đầu đông?”
Nếu dựa theo tính toán của Lữ Trưng, số lương thảo dự trữ ít nhất cũng có thể chịu được đến cuối xuân, đầu hạ năm sau.
Đương nhiên, nếu thật sự không đến được lúc đó cũng không có gì đáng ngại.
Dù là bất cứ thời điểm nào đi nữa, lương thảo đều rất đắt đỏ, đừng nói đến chuyện bây giờ là thời loạn, lương thảo là thứ hàng hóa đắt nhất.
Nếu thật sự thiếu lương thực, bọn họ không chỉ phải nghĩ cách cắt giảm tiêu dùng mà còn phải giảm bớt nhân sự nữa.
Nếu như không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể dùng vài thủ đoạn đặc biệt để sống qua thời gian khó khăn này.
Nói thì nói như vậy, Lữ Trưng vẫn cảm thấy An Thôi và Hoa Uyên rất phá của.
Trong mấy ngày anh ta không được làm việc, hai người này tiêu xài rất hoang phí, sống như kiểu con nhà giàu, ngốc nghếch lại lắm tiền.
Số tiền mà Lữ Trưng kinh doanh tích góp mấy năm nay sắp bị bọn họ tiêu hết rồi.
Cơ bản thì trong lòng anh ta cũng đoán được rồi, nhưng anh ta không ngờ rằng sự thật còn tệ hơn suy đoán của anh ta nhiều lần.
“Chúng ta vốn có thể chống chọi được lâu hơn, dù sao sau chuyện năm vừa rồi, quân ta đã thu được rất nhiều. Nhưng mà... mấy năm nay, Liễu Hi quét sạch mọi nơi, không phải là nhờ có quân tinh nhuệ dưới trướng sao? Bây giờ binh mã đã ở biên giới rồi, chủ công lại rất sợ cô ta, e là không đủ binh lực, nên không ngừng chiêu binh tuyển tướng, huấn luyện quân đội. Năm ngoái, chủ công cho người đi hai châu tuyển thanh niên trai tráng, lựa chọn một trăm năm mươi nghìn người vào quân doanh...”
“Một trăm năm mươi nghìn?”
Lữ Trưng hét lên suýt thì vỡ giọng.
Tai của anh ta không nghe lầm chứ?
Chắc chắn là một trăm năm mươi nghìn chứ không phải mười lăm nghìn đúng không?
“Đúng là hồ đồ mà!”
Lữ Trưng không quan tâm An Thôi ở cách đó không xa, trợn mắt trách cứ hắn.
An Thôi và Hoa Uyên không chỉ tiêu xài hoang phí, mà đầu óc cũng hỏng luôn rồi à?
Trên đời này làm gì có chuyện gì dễ dàng như thế, vừa muốn ngựa chạy nhanh lên, vừa muốn con ngựa ăn ít đi?
Những thanh niên trai tráng đó mỗi người đều là một cái miệng gào khóc đòi ăn, bọn họ ăn ngũ cốc lương khô đấy, chứ không phải là xe gỗ, cũng chưa đắc đạo thành tiên, không ăn gió uống sương thay cơm được. Nếu muốn huấn luyện bọn họ thành quân tinh nhuệ, ít nhất mỗi ngày phải cung cấp số lượng thức ăn gấp đôi binh lính bình thường.
Cùng một lúc tăng lên nhiều miệng ăn như thế, An Thôi nghĩ lương thực không mất tiền mua à?
“Chuyện năm ngoái” mà vị mưu sĩ kia nói đến là chuyện An Thôi dùng kế vườn không nhà trống để bẫy Khương Bồng Cơ năm ngoái, hắn độc chiếm lợi ích, cướp đoạt quân nhu, lương thảo tích trữ ở hai châu, cuối cùng đẩy một đám người già yếu không có cả đồ mặc mùa lạnh cho Khương Bồng Cơ, từ đó kiếm được không ít lợi.
Theo ý kiến của Lữ Trưng, năm trước An Thôi không nên tuyển thanh niên trai tráng nhiều như thế, chỉ cần đi vơ vét lương thảo quân nhu là được rồi, cứ quăng mấy thanh niên này cùng với đám già yếu cho Khương Bồng Cơ, tạo mối lo cơm ăn cho cô. Nếu cô có thể giải quyết được thì coi như cô có bản lĩnh, nếu cô không giải quyết được, vừa lúc bọn họ có thể phái người âm thầm giựt dây đám thanh niên khởi nghĩa tạo phản, đánh cướp kho lương, cướp lương thảo, cũng tiện để Lữ Trưng được nhìn thấy dáng vẻ Khương Bồng Cơ chật vật quay cuồng, sứt đầu mẻ trán. Đáng tiếc là An Thôi không chịu nghe anh ta, hắn đã bị tên Hoa Uyên đê tiện kia mê hoặc rồi!
“Đang yên đang lành lại xuất hiện thêm một trăm năm mươi nghìn cái miệng, sao quân lương của ta có thể chịu được?”
Trước kia, An Thôi đã thâu tóm các chư hầu Nam Thịnh, tiếp quản binh lực của bọn họ, số lượng binh mã dưới trướng hắn đã đủ nhiều rồi.
Số thanh niên trai tráng đoạt được từ hai châu kia không hề có kinh nghiệm chiến đấu, đến đây cũng chỉ để phất cờ cổ vũ, tiện thể tăng kinh nghiệm dâng đầu cho giặc.
Cho dù Hoa Uyên và Lữ Trưng muốn đấu với nhau, vì các thể loại nguyên nhân không tốt nên Lữ Trưng không thể đánh bại anh ta, chủ công An Thôi lại là người có lòng tham không đáy, tiếc số thanh niên trai tráng này, sợ bọn họ sẽ trở thành mũi nhọn để Khương Bồng Cơ đối phó hắn, nên nhất định phải lôi bọn họ về phía mình.
Nhìn đi, bây giờ hắn đã biết hậu quả của lòng tham không đáy, nhồi trước nhét sau là như thế nào chưa?
Có khác gì tự lấy đá đập chân mình hay không chứ.
Lữ Trưng cảm thấy lồng ngực khó chịu, cứ như thể anh ta bị người khác dùng dao đâm cho một nhát vậy.
Vị chủ công An Thôi này, trước kia hắn cũng khá đáng tin, vì sao sau khi phát đạt lại đánh mất phương hướng vậy?
Hắn muốn bay lên trời cũng được, nhưng ít nhất cũng phải xử lý xong kẻ địch đã chứ.
Kẻ địch còn chưa đầu hàng mà hắn đã mất kiên nhẫn trước rồi, hắn đang định tặng đầu mình cho Khương Bồng Cơ đấy à?
Trong lòng Lữ Trưng có rất nhiều câu chửi, nhưng không biết có nên nói ra hay không.
“Huynh nhỏ giọng tí đi! Huynh không muốn sống nữa à?”
Người kia kéo kéo tay áo của Lữ Trưng, nhỏ giọng cảnh cáo anh ta.
Anh ta âm thầm ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía An Thôi, phát hiện An Thôi đang nhìn về phía bọn họ, đôi mắt đen kịt không có một chút tình cảm nào.
Lữ Trưng bị đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, anh ta bỗng rùng mình, sau đó cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn.
Lữ Trưng siết chặt dây cương trong tay, nhỏ giọng hừ lạnh.
“Huynh nên sửa tính nết này đi, đâu phải huynh không biết tính chủ công đâu, huynh lấy cứng chọi cứng với hắn, người bị thiệt sẽ là huynh.”
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường; người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.
Vì sao An Thôi lại thích ở cạnh Hoa Uyên, xa lánh Lữ Trưng?
Không phải bởi vì Lữ Trưng không có năng lực, mà rõ ràng là vì tính cách của Lữ Trưng khiến vị chủ công An Thôi này bất mãn từ lâu rồi!
Hắn cảm thấy...
Nói không chừng, Lữ Trưng lại bị làm khó rồi.
Sự thật chứng minh, An Thôi không hẹp hòi như trong tưởng tượng của hắn. Vietwriter.vn
An Thôi thật sự không thích Lữ Trưng, nhưng sẽ không đến mức không để ý đại cuộc mà bỏ phí một người có năng lực như Lữ Trưng.
Bây giờ đang là lúc cần dùng anh ta, nên dùng Lữ Trưng thì hắn vẫn sẽ dùng, sau này có cần nữa hay không thì...
Ha ha, tính sau.