Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sát thần Khương Bồng Cơ đã mở miệng rồi, tự nhiên đám Dương Tư và Hàn Úc không thể ngăn cản được.



Dương Tư còn ổn, gã đã đi theo Khương Bồng Cơ nhiều năm, tính cách chủ công thế nào trong lòng gã rất rõ ràng, Hàn Úc thì lại muốn nói lại thôi.



Sau khi họp xong, Dương Tư tiến đến trước mặt Hàn Úc, nói: “Sao trông mặt huynh có vẻ nhiều tâm sự thế?”



Hàn Úc liếc mắt nhìn Dương Tư một cái, không nói năng gì, biểu cảm hơi lạnh nhạt xa cách người khác.



Người bình thường thì đã sớm biết điều mà rời đi rồi, nhưng Dương Tư lại khác, ngược lại gã càng tiến sát lại hơn.



Gã nói: “Có phải huynh lo chủ công sẽ dụ dỗ bọn chúng qua đây rồi giết bọn chúng hay không?”



Lúc này Hàn Úc mới chịu mở miệng, chậm rãi nói: “Hành động này không có lợi cho thanh danh của chủ công.”



Dương Tư lại nói: “Có một vài người chính là như vậy, muốn có mặt mũi thì phải đánh mất bản chất, muốn được bản chất... thì thể diện đành phải chịu tội thôi. Thanh danh của chủ công thì cũng chỉ có những phụ tá như chúng ta lo lắng, ngài ấy thì chẳng thèm để ý tới chút nào. Mấy năm nay Tử Hiếu vội tới vội lui, chưa từng thấy cậu ta lơ là gánh hát thuyết thư mà cậu ta một tay gây dựng bao giờ, chuyện này là vì ai chứ? Không phải đều là vì chủ công sao? Chủ công có thể có danh tiếng tốt như vây giờ, có thể nói Tử Hiếu chính là người mệt nhất. Có điều tính tình chủ công tùy hứng, ai làm cho ngài ấy không vui, ngài ấy có thể khiến cho cả nhà người đó không thoải mái.”



Hàn Úc trầm ngâm nói: “Nghe huynh nói như vậy, hình như huynh rất có ý kiến với chủ công?”



Dương Tư cười nói: “Con người huynh quả thật rất xấu tính, muốn phao tin nhảm đấy à?”



Hàn Úc lạnh nhạt nói: “Quân tử không tránh sự tốt đẹp của người khác, không nói sự xấu xa của người khác. Huynh chớ có lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử nữa!”



Anh ta nói như vậy, Dương Tư cũng không tức giận, tính cách của Hàn Úc chính là như thế, ngay thẳng đến mức người khác muốn đánh anh ta.



Ồ...



Quan trọng là Dương Tư không đánh được anh ta.



Dương Tư nói: “Không phải ta có ý kiến gì với chủ công, con người có nghìn kiểu tính cách, gặp được một chủ công thẳng thắn hào hiệp lại không ngu xuẩn như vậy đã là hiếm gặp rồi. Vừa rồi ta nói vậy, chẳng qua là nói với huynh... chủ công cũng không coi trọng thanh danh của ngài ấy đâu, ngài ấy thật sự nổi sát tâm rồi.”



Nói tới chủ công nhà bọn họ, đó đúng là một người rất kỳ quái.



Nói cô ngay thẳng, cũng có đôi lúc cô lại miệng lưỡi trơn tru; nói cô phóng túng ngang ngược, thì lúc cần cô chính trực cô chưa bao giờ cong vẹo; nói cô keo kiệt, cô lại khăng khăng bỏ được nghìn vạn tiền tài; nói cô rộng lượng... ha ha, có người nào phản bội cô một lần, cô liền muốn giết người đó...



Ngôn ngữ trên thế gian vô vàn, Dương Tư lại không nghĩ ra được từ ngữ nào có thể diễn tả chính xác được chủ công nhà mình, càng không thể xác định được tính chất của cô.



Nhìn chung, phần lớn cũng là bởi vì duyên cớ này, cho nên cô mới có thể hòa hợp được với tất cả mọi người.



Kỳ Quan Nhượng cẩn thận dè dặt, làm việc gì cũng chỉ lấy ra bảy phần sức lực của mình, để lại cho chính mình ba phần đường lui, nhưng anh ta lại không giữ lại gì với chủ công.



Phong Cẩn xuất thân sĩ tộc, là thiên kim quý tử nhà cao cửa rộng giàu nứt đố đổ vách, nhưng cho dù gia giáo Phong thị tốt thế nào, khí chất cao quý bẩm sinh khiến anh trở nên xa cách với những người khác. Đóa hoa phú quý nhân gian này cuối cùng lại tình nguyện khuất phục trước chủ công, góp sức tương trợ, không thể không nói đây là bản lĩnh của cô.



Phong Chân và Vệ Từ là bạn thân của nhau, một người là kẻ phong lưu du hí khắp nhân gian, một người là quân tử đoan chính thanh lịch, hai loại phong thái hoàn toàn khác biệt nhau lại có thể hài hòa chung sống, nhưng không có nghĩa là hai người bọn họ sẽ ở chung được với cùng một chủ công, kết quả là chủ công đã làm được.



Đối mặt với loại tình huống này, trong đầu Dương Tư chỉ có một từ - Trăm sông đổ về biển.



Hàn Úc nhíu chặt lông mày, hơi tức giận nhưng lại vô cùng bất lực.



“Các huynh cũng không thể cứ thả chủ công như thế được... Thật sự coi như nuôi khuê nữ sao?”



Dương Tư cười ha hả: “Hay lắm, mấy năm trước Phong lãng tử cũng từng hỏi như vậy.”



Hàn Úc: “...”



Hóa ra là thật sự nuôi như khuê nữ à?



Dương Tư tỏ vẻ chuyện này rất bình thường, dù sao thì chủ công cũng nuông chiều bọn họ như “tiểu công túa” mà, giữa quân với thần vô cùng hòa hợp.



“Thanh danh của chủ công rất quan trọng!” Trong lòng Hàn Úc dao động, nhưng anh ta vẫn cứng miệng.



Dương Tư tùy ý nói: “Chủ công làm việc ngài ấy muốn làm, trách nhiệm của chúng ta không phải là giải quyết hậu quả cho ngài ấy sao?”



Nói trắng ra thì là bà mẹ già chuyên thu xếp cục diện hỗn loạn.



Hàn Úc nói: “Ý của huynh là?”



Dương Tư nói: “Chủ công làm gì không quan trọng, quan trọng là sau khi ngài ấy làm xong, chúng ta phải làm thế nào.”



Nếu thanh danh của chủ công thật sự bị tổn hại, không phải bọn họ nên nghĩ cách xoay chuyển danh tiếng cho cô sao?



Không thể cứ lo lắng rằng mình không thể bảo vệ được thanh danh của chủ công, không thể giải quyết được hậu quả, cho nên cứ ngăn cản hành động của cô, o ép cử chỉ của cô được.



Hàn Úc: “...”



Cuối cùng anh ta cũng hiểu tính cách coi trời bằng vung của chủ công từ đâu ra rồi, tất cả đều là do đám người này dung túng mà ra hết!



Hàn Úc nín một bụng khổ tâm, cuối cùng lại không thể không “cùng hội cùng thuyền” với Dương Tư.



Bên này, Khương Bồng Cơ đang mài đao soàn soạt, thương thay cho cái đám “gió thổi chiều nào xoay chiều nấy” kia không hay biết gì, ngược lại còn đang vui mừng vì Khương Bồng Cơ cố ý tỏ thái độ mơ hồ.



Có điều bọn họ không dám hành động, dù sao bây giờ vẫn còn đang ở trong địa bàn của Hoàng Tung, bọn họ cũng cần tìm một cơ hội để tạo nét cho tác dụng của mình.



Không ngờ rằng, bọn họ cho là không hề sơ hở, lại bị Trình Tĩnh nhìn thấy hết.



Trình Tĩnh cảm thấy rất tức giận, trực tiếp báo cáo việc này cho Hoàng Tung.



Hoàng Tung im lặng hồi lâu, dưới ánh nến chập chờn, khuôn mặt của anh ta có vẻ u ám hơn nhiều.



“Chủ công, việc này...”



Trình Tĩnh hơi do dự, nếu như Hoàng Tung trực tiếp nổi cáu thì còn tốt, đằng này anh ta lại không có phản ứng gì hết, điều này mới khiến người khác lo lắng.



Hoàng Tung nói: “Hữu Mặc, may mà huynh nói cho ta biết chuyện này, nếu không thì e là ta đã chẳng hay biết gì.”



Trình Tĩnh nói: “Loại tiểu nhân hai mặt như vậy, không đáng để chủ công đau buồn vì chúng.”



“Đau buồn?” Hoàng Tung cười khẽ: “Ta không hề đau buồn vì chuyện này, ngược lại còn hơi thương thay cho bọn chúng, đau lòng cho đầu óc của bọn chúng.”



Trình Tĩnh kinh ngạc.



Hoàng Tung nói: “Lan Đình hận nhất là kẻ phản bội, càng khỏi nói người phản bội nhiều lần.”



Trình Tĩnh chần chừ: “Dựa theo lời của bọn chúng, có vẻ như Liễu Hi định thu nhận.”



“Chuyện này không giống cô ta, cô ta không độ lượng đến mức sẽ thu nhận người từng phản bội mình.” Hoàng Tung lắc đầu: “Nếu như thu nhận thật, vậy thì đó không phải cô ta. Huynh còn nhớ rõ không? Khi Lan Đình mới vào Sùng Châu, cha cô ta là Liễu Trọng Khanh vốn định móc nối với các sĩ tộc Sùng Châu cho cô ta, nhưng đám người đó lại không biết điều, lỗ mãng sỉ nhục cô ta, cô ta không nói hai lời liền giận chó đánh mèo cả gia tộc của chúng? Cô ta không phải là người có thể vì lợi ích mà nhân nhượng cho toàn cục.”



Người có mắt nhìn thì đều biết, Khương Bồng Cơ cùng sĩ tộc Sùng Châu lá mặt lá trái, quan hệ tốt với nhau còn có thể được sĩ tộc trợ giúp, kết quả thì sao?



Nói trắng ra, người này không thể chịu uất ức.



Cô có thể khiến người khác uất ức, nhưng người khác để cô uất ức, cô có thể cho đối phương một đấm chết luôn. Nguồn : Vietwriter.vn



Lợi ích của Sùng Châu lớn như vậy cô còn có thể thờ ơ, nói gì đến những điều khác?



Trình Tĩnh chần chừ nói: “Ý của chủ công là, Liễu Hi có tính toán khác?”



“Cứ thành toàn cho chúng đi, chúng ta cũng nhân tiện lợi dụng một chút.” Ánh mắt Hoàng Tung âm trầm, cười lạnh nói: “Thỏa mãn ý nguyện của bọn chúng, cho bọn chúng một ít ‘thông tin cơ mật’, để bọ chúng vui vẻ đến tranh công trước mặt Lan Đình. Nếu như Lan Đình thật sự thu nhận bọn chúng thì trùng hợp chúng kế của chúng ta, nếu như cô ta có tính toán khác... Vừa hay, mượn tay cô ta thanh lý môn hộ. Đám tiểu nhân này thật sự chướng mắt.”



Dù không biểu lộ ra mặt, nhưng trong lòng Hoàng Tung đã nổi giận, hận không thể tự tay chém mấy tên kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK