“Khổng Tử đứng trên bờ sông nói: Nước chảy đi hoài, ngày đêm không ngừng.” Đầu tiên, Phương Trực hướng chủ đề về phía mục đích của hắn, rồi cảm thán nói: “Năm đó chúng ta học cùng nhau, bây giờ thì gặp nhau thôi cũng quá khó khăn. Một thời gian trước, Trực đã từng gặp Lan Đình Công Liễu Hi bây giờ rồi, đúng là cô ấy thay đổi rất nhiều.”
Lữ Trưng khẽ hừ một tiếng, sự thay đổi của người đó có thể không nhiều hay sao?
Nếu muốn nói ai đã thay đổi hoàn toàn, cả thư viện Lang Gia chỉ có một mình cô thôi.
Từ một đệ tử sĩ tộc phóng đãng, quần áo lụa là, thay đổi nhanh chóng thành một chư hầu trong thiên hạ, không chỉ vậy, cô còn thay đổi giới tính nữa. Phương Trực thấy Lữ Trưng không có ý định trả lời, bèn chủ động nhắc tới những chuyện vui hồi còn trẻ, kết quả chỉ có một mình hắn đang gượng cười, còn khuôn mặt của Lữ Trưng lại lười chẳng buồn cử động chút nào.
Sau một hồi lâu, Phương Trực nói: “Thiếu Âm định đi theo An Thôi, đi thẳng một đường tới chết sao?”
Lữ Trưng hỏi ngược lại hắn: “Sao huynh lại chắc chắn rằng chủ công của ta sẽ không địch lại được Liễu Hi?”
Phương Trực nói: “Liễu Hi và An Thôi, cho dù là An Thôi có thắng hay thua thì Thiếu Âm hãy đưa tay lên ngực tự hỏi đi, huynh có thể có kết cục tốt không? Cho dù ta ở chốn hương dã đã lâu, ít nghe nói tới những chuyện của các chư hầu, nhưng trên đường tới đây, ta cũng biết được mấy chuyện. Chẳng nói nhiều, chỉ với cử chỉ và hành vi của An Đa Hỉ, e là chẳng thể lọt vào mắt huynh. Với tích cách của huynh, sao có thể khăng khăng cố chấp đi phò tá một bạo quân hung ác thô bạo, lại không hề có lòng nhân từ như thế chứ? Bốn bộ tộc Nam Man đúng là có thâm thù đại hận với An Thôi, nhưng hành vi của An Thôi không chỉ là để báo thù rửa hận, mà càng giống như đang trút hết sự tàn nhẫn trong hắn ra. Huynh và hắn có rất nhiều mâu thuẫn, bây giờ lại có một Hoa Uyên khiến cho An Thôi vừa ý hơn, tình cảnh của huynh...”
Lư Trưng nâng tay ý bảo Phương Trực im miệng, anh ta thật sự không muốn nghe những lời này.
“Huynh đến đây để làm thuyết khách cho Liễu Hi sao?”
Phương Trực cười khổ một tiếng, nói: “Thiên phú của thảo dân tầm thường, miệng lưỡi ngốc nghếch, nào có tư cách làm thuyết khách của Liễu Hi?”
Lữ Trưng chế giễu, nói: “Miệng lưỡi ngốc nghếch? Nhưng ta lại không cảm thấy vậy, huynh nói câu nào cũng đầy đạo lý.”
“Sao Thiếu Âm không suy nghĩ cẩn thận xem?” Phương Trực nói: “Ta đã quan sát cái tên An Thôi kia rồi, hắn không phải một người chủ công tốt.”
Giữa thần tử cùng với chủ công, mâu thuẫn nào là khó điều hòa nhất?
Đương nhiên là lập trường chính trị cùng với cách nhìn, cách nghĩ.
Lữ Trưng không phải người không có chủ kiến, tính cách của anh ta vô cùng cố chấp.
Trừ phi một bên phải nhường bước, nếu không, khi quan điểm chính trị của anh ta và An Thôi xuất hiện xung đột không thể điều hòa được, kết cục của Lữ Trưng sẽ rất tệ.
Phương Trực không muốn nhìn thấy Lữ Trưng chết ở trong tay Khương Bồng Cơ, nhưng lại không muốn nhìn thấy Lữ Trưng bị một tên không phải là minh chủ đoạt mất tính mạng.
Lữ Trưng lắc đầu, chuyện này không phải cứ suy nghĩ cẩn thận là có thể giải quyết được.
Anh ta không thích An Thôi là thật, nhưng cũng sẽ không vì lý do đó mà không nói không rằng đã đầu quân cho đối thủ của hắn.
Lữ Trưng xuất thân hàn môn vốn đã bị người khác chê trách rồi, nếu như anh ta lại làm ra hành động thay đổi thất thường như thế này, không biết người ngoài sẽ đánh giá anh ta như thế nào.
Nói chung sẽ lại lấy huyết thống ra để bàn tán, ví dụ như kẻ ti tiện ấy không có khí phách văn sĩ, khúm lúm nịnh bợ, khiến thư viện Lang Gia bị mất mặt...
Phương Trực thở dài: “Ta biết huynh sẽ từ chối mà, nên vốn cũng không hy vọng gì nhiều, chỉ có thể trông vào huynh có thể suy nghĩ thận trọng, đừng để cho mình phải hối hận.”
Đây chính là cái lợi khi thấu hiểu lẫn nhau, Lữ Trưng từ chối một lần, Phương Trực sẽ không kiên trì khuyên bảo nữa, bởi vì không cần thiết.
Niềm tin của Lữ Trưng vững chắc, không phải kiểu người chỉ nghe nói vài ba câu đã thay đổi lập trường.
Nếu như bắt buộc Lữ Trưng phải chấp nhận ý tốt của Phương Trực, kết cục sẽ hoàn toàn ngược lại.
Lữ Trưng nhận lấy tấm lòng của hắn, gật đầu đồng ý.
“Trưng sẽ suy nghĩ cẩn thận.”
Không ngờ rằng, Phương Trực vẫn chưa từ bỏ, mà hắn lại chọn đi đường vòng.
“Không nói dối Thiếu Âm, lần này ta đến đây là vì một người bạn cũ muốn nhờ ta đòi huynh một khoản nợ cũ.”
Lữ Trưng ngây ra một lúc, không biết mình thiếu nợ người khác từ lúc nào, còn khiến cho Phương Trực phải tự mình tới đây đòi nợ giúp?
“Nợ gì thế?”
Phương Trực nói: “Thiếu Âm có còn nhớ huynh từng nợ người khác một lời hứa không? Lời hứa quân tử đáng nghìn vàng, huynh cũng là người giữ lời, không thể thất hứa được.”
Lữ Trưng vừa nghĩ lại là biết quỷ đòi nợ này là ai.
Anh ta không dễ dàng hứa hẹn với người khác, đương nhiên, thứ anh ta nợ Khương Bồng Cơ cũng không phải lời hứa mà là do thua cược.
Nghĩ tới nghĩ lui, hẳn là tên Phương Trực này thay Khương Bồng Cơ đến đây đòi nợ.
“Tất nhiên sẽ không thất hứa rồi.” Lữ Trưng hỏi: “Vị chủ nợ kia nhờ huynh chuyển lời thế nào?”
Phương Trực nói: “Cô ấy bảo huynh hãy nhận thua đi.”
Ôi, phụ nữ!
Trong lòng Lữ Trưng cười lạnh.
“Bất Khúc cũng chuyển lời lại cho cô ấy, hỏi xem lúc đó cô ấy đã nói gì?”
Cô đã nói, yêu cầu của cô sẽ không phải là hai người cấu kết với nhau làm chuyện xấu, cô giết người còn anh ta đưa đao.
Nếu như Lữ Trưng thật sự đầu quân dưới trướng đối phương, trợ giúp cô chinh chiến khắp thiên hạ, vậy thì có gì khác so với đưa đao giết người hay không?
Tất cả đều là “nối giáo cho giặc” mà.
Hơn nữa...
Lữ Trưng còn đang định nói tiếp, biểu cảm trên mặt đột nhiên cứng lại, hai mắt trừng lớn như chuông đồng vậy, anh ta lập tức hô to một tiếng.
“Không ổn rồi!”
“Không ổn?” Phương Trực bị anh ta dọa tới mức giật bắn người, hắn vội vàng hỏi: “Cái gì không ổn thế?”
Trông Lữ Trưng có vẻ như muốn nói lại thôi.
Cá cược của anh ta với Liễu Hi năm đó có một điều kiện tiên quyết!
[Nếu như sau này Tử Hiếu trở thành người của ta, huynh sẽ phải đáp ứng một yêu cầu của ta, điều kiện tiên quyết là không vi phạm đạo nghĩa quân tử.]
Theo như câu vừa rồi, vậy thì cụm từ “trở thành người của ta” này tuyệt đối không phải là đứng trong trận doanh của Khương Bồng Cơ, liền tính là người của cô, hai người phải nảy sinh mối quan hệ ái muội khó có thể miêu tả thì mới tính là thắng cược! Nói cách khác, một nhành hoa của thư viện Lang Gia đã bị chó gặm rồi à?
“Hay cho một Liễu Lan Đình... Ta đã biết cô ta là chó thì kiểu gì cũng ăn...”
Sắc mặt của Lữ Trưng xanh mét, anh ta miễn cưỡng nuốt ngược chữ cuối cùng về.
Tử Hiếu đâu phải là phân, nhưng Khương Bồng Cơ thì xác thực là chó.
Là chư hầu một phương mà lại giở quy tắc ngầm với thuộc hạ của chính mình, cô có biết xấu hổ không hả!
Không biết xấu hổ!
Thỏ còn không ăn cỏ gần hang, Tử Hiếu bán mạng cho cô nhiều năm như vậy, kết quả lại là kết cục bị chủ công của mình đưa lên giường?
Vẻ mặt Phương Trực mờ mịt, không hiểu chuyện gì.
Hắn ở phủ của Lữ Trưng hai ngày, không biết tại sao lại bị lộ tin tức, khiến Hoa Uyên tự mình tới cửa.
Phương Trực nhướng mày: “Tên Hoa Uyên này không hợp tính với huynh, gã đến đây... không lẽ là vì...”
Lữ Trưng nói: “Đừng nghĩ nhiều, người này thật sự rất dễ xử lý.”
Nếu là người khác thì thôi đành, hẳn là Phương Trực sẽ bị bắt giam, nhưng đổi lại là tên điên Hoa Uyên này thì chưa chắc.
“Liễu Hi” làm chó thì làm, nhưng làm người thì vẫn rất trọng nghĩa, không phải trường hợp bắt buộc thì cô sẽ không ra tay với bạn học, càng khỏi phải nói tới bạn học có tình cảm không tệ. Tên hàng giả Hoa Uyên này đến tận cửa hỏi thăm, thay vì nói là tới thử Lữ Trưng, chẳng bằng nói là tới thăm “bạn học”.
“Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây thế?”
Lữ Trưng lồng hai tay vào trong tay áo, ánh mắt nhìn Hoa Uyên hơi bất thiện.
Hoa Uyên cười nói: “Nghe nói phủ Thiếu Âm có khách quý à?”
Lữ Trưng nói: “Cũng có gì lạ đâu, ngươi không đi sủng hạnh mỹ nhân còn nóng hôi hổi của ngươi, quan tâm quý phủ của ta có khách quý hay không làm gì?”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Hoa Uyên nói: “Ta và Bất Khúc cũng từng là bạn học với nhau mà, nghe nói hắn tìm đến quý phủ của ngươi nương nhờ, ta tới đây thăm thôi, cần gì phải bực tức tới vậy?”
Lữ Trưng mỉa mai trả lời lại: “Dàn cảnh hoành tráng như vậy, ai biết thì tưởng ngươi tới để thăm bạn bè, ai không biết thì còn tưởng là ngươi tới đây khởi binh vấn tội, muốn mạng của ta đấy. Thật ra thì ta rất tò mò, cái phủ nghèo xơ xác này của ta có chỗ nào có thể lọt vào tầm mắt của ngươi vậy? Vừa mới có chút tin tức, ngươi liền lạch bạch chạy tới đây rồi. À, quý phủ của ta... chưa bao giờ có người nào tên là ‘Bất Khúc’!”