Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu ngươi muốn có được quyền lợi, tại sao không nói rõ ràng ra... tại sao không nói rõ ràng ra!!!!!” Nhiếp Thanh hoàn toàn mất đi vẻ nho nhã ung dung ngày thường, hai mắt hiện đầy tia máu, cậu nghẹn ngào nói: “Nếu ngươi có một chút tin tưởng ta, thẳng thắn nói với ta, tất nhiên ta sẽ dốc sức tương trợ ngươi. Nếu những thứ ngươi muốn mà ta có thì đương nhiên ta sẽ cho ngươi. Nhiếp Dương! Ta đã thiếu nợ ngươi lúc nào? Tại sao ngươi có thể cướp đi phụ thân của ta?”



Nhiếp Thanh gần như sụp đổ hoàn toàn, mọi người nghe cậu nói đều thấy xúc động, ngay cả Nhiếp Dương lạnh lùng vô tình cũng không biết phải phản bác như thế nào.



Bởi vì cậu ta biết những lời Nhiếp Thanh nói đều là thật.



“Vì sao... không nói rõ những thứ ngươi muốn, cần gì phải hại chết phụ thân của ta, tại sao vậy!!!”



Vẻ mặt Nhiếp Dương ảm đạm, đôi môi tái nhợt hơi mấp máy, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì.



Đối mặt với sự chất vấn của Nhiếp Thanh, cho dù Nhiếp Dương có vô tình như thế nào cũng cảm thấy có một khối đá nặng trĩu chặn lại trong lồng ngực, rất khó thở.



Trong bóng tối, hệ thống cười khẩy nói: [Ngươi cảm động ư? Thế mà đã tin lời hắn nói á? Nhiếp Lương không chết thì làm gì đến lượt Nhiếp Thanh lên cầm quyền? Lời này của Nhiếp Thanh cũng chỉ để lừa gạt ngươi mà thôi. Kể cả Nhiếp Lương không chết thì cũng không có chuyện hắn chỉ ngồi nhìn mà để con trai bảo bối đi giúp đỡ ngươi đâu.]



Cái thứ gọi là “quyền lợi” này, tại sao cầm lên rồi lại rất khó để buông xuống?



Không chỉ bởi vì quyền lực rất mê người mà còn bởi vì có quyền lực thì mới có thể bảo vệ chính mình.



Lấy một ví dụ đơn giản dễ hiểu, nếu như Nhiếp Thanh thuyết phục được Nhiếp Lương dần dần giao quyền lại cho Nhiếp Dương, như thế Nhiếp Thanh sẽ không lo lắng sau này Nhiếp Dương lên cầm quyền sẽ gây bất lợi cho cậu ư? Theo tính tình của Nhiếp Dương, ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván là chuyện rất hiếm xảy ra à?



Mất đi quyền lợi cũng giống như tháo xuống lớp áo giáp, lộ ra toàn bộ sự yếu ớt, không có năng lực phòng ngự trước mặt kẻ thù vậy.



Nhiếp Dương cười khổ một tiếng: [Dối trá cũng tốt, chân thành cũng được, ít nhất hắn cũng nói ra lời này. Bất luận như thế nào, hiện tại hắn là thật lòng.]



Nhiếp Thanh đối xử với Nhiếp Dương thật sự rất chân thành, nhưng cậu không thể ngờ dù mình có đối tốt hơn nữa thì cũng không ngăn được bước chân Nhiếp Dương đuổi theo quyền thế.



“Ngươi giết ta đi, ta không còn gì để nói nữa.” Giọng Nhiếp Dương khàn khàn, cậu ta nói: “Ta thừa nhận, người hạ độc Nhiếp Lương chính là ta.”



Vốn Nhiếp Thanh còn tưởng rằng Nhiếp Dương sẽ vì bản thân mà tranh cãi một chút, không ngờ cậu ta lại thẳng thắn dứt khoát thừa nhận như vậy.



Nhiếp Thanh chỉ tay vào tim Nhiếp Dương, gằn từng chữ: “Trong mắt ngươi, quyền lực thật sự có mị lực lớn đến vậy ư?”



Nhiếp Dương nhàn nhạt nói: “Cả đời người theo đuổi quyền thế không phải là vì khiến cho bản thân càng sống tốt hơn à?”



Nhiếp Thanh không thể không thừa nhận cách giải thích của Nhiếp Dương là chính xác, nhưng cậu không có cách nào tiếp nhận chuyện Nhiếp Dương vì theo đuổi quyền thế mà sử dụng thủ đoạn.



Dựa vào thủ đoạn âm độc để đi tới bước này, chôn vùi lương tri con người, cho dù quân lâm thiên hạ, chẳng qua cũng chỉ là một bạo quân trong mắt người khác mà thôi.



“Nhiếp Dương.” Nhiếp Thanh hô hấp nặng nề, nước mắt đã sớm ngừng lại, tơ máu trong mắt càng nhiều hơn, cậu nắm cổ áo Nhiếp Dương kéo sát vào mình, đôi mắt luôn luôn trong veo hiện lên sự hung ác, cậu nghiến răng nói: “Ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, sẽ không còn gặp nhau trên đường xuống suối vàng nữa.”



Nhiếp Dương rất khó khăn để mở miệng, cười nói: “Dĩ nhiên là không thể gặp nhau nữa rồi. Nếu tiểu đệ đi nhanh chân một chút, có khi còn gặp được Quang Thiện Công ấy chứ.”



Vệ Ưng và Phiền Thần ngồi bên cạnh nghe mà sắc mặt đại biến.



Dưới cơn nóng giận, Nhiếp Thanh đá Nhiếp Dương bị trói như cái bánh ngã xuống đất



Gò má Nhiếp Dương chà một đoạn trên mặt đất, cậu ta cố ngồi dậy, nhìn về phía Nhiếp Thanh, có vẻ hơi thương hại nói: “Chắc là huynh trưởng không biết hôm qua Quang Thiện Công mất vào giờ Sửu chứ.”



Mặc dù Vệ Ưng và Phiền Thần quát Nhiếp Dương im miệng nhưng cậu ta vẫn không sợ chết, nói ra câu này.



Hôm qua... giờ Sửu?



Nhiếp Thanh hơi mờ mịt, quay lại nhìn về phía Vệ Ưng và Phiền Thần.



Đã cúng tuần cho cha rồi, tại sao có thể mới mất giờ Sửu hôm qua được?



Vệ Ưng thấy vậy, biết không che giấu được nữa nên nói thẳng: “Tiên chủ quả đúng là qua đời vào giờ Sửu đêm hôm qua. Lần trước... lúc chuẩn bị vào áo quan, ngài ấy lại ho một tiếng, lúc đó mới tỉnh lại. Tiên chủ ra lệnh cho bọn ta phải giấu tin tức này, âm thầm bố trí, vậy nên mới không báo cho tất cả mọi người biết.”



Nhiếp Thanh nói: “Phụ thân... đến cả ta cũng giấu ư?”



Vệ Ưng hơi khó xử nhìn Nhiếp Dương một cái, Nhiếp Thanh lập tức cực kỳ bi thương, vốn dĩ trái tim đã vết thương chồng chất, giờ lại dính thêm một đòn.



Phiền Thần nói: “Tiên chủ làm như vậy tuyệt đối không phải vì không tin tưởng chủ công. Thực tế là tiên chủ định lan tin mình đã chết ra để xem xem những kẻ lòng lang dạ sói kia có đứng ngồi không yên hay không. Dọn dẹp những người này thì con đường sau này của chủ công mới có thể bằng phẳng. Hành động này của tiên chủ cũng là dụng tâm lương khổ.” Nguồn : Vietwriter.vn



Nhiếp Thanh hoàn toàn không nghe lọt lời nào nữa.



Nhìn tình hình này, mấy ngày cuối đời của cha chắc là bị Vệ Ưng và Phiền Thần kết hợp với nhau giấu ở nơi nào đó, một mình cô độc nằm trên giường bệnh chờ đợi cái chết ập đến. Bệnh tật không chỉ hành hạ thân thể mà còn hành hạ tinh thần nữa, thân làm con, vừa nghĩ đến cảnh tượng đó là Nhiếp Thanh lại có cảm giác nghẹt thở.



Trước khi lâm chung, cha không có con cái ở bên chăm sóc, không biết trong lòng cha có cảm giác gì.



Liên tiếp chịu đả kích nên Nhiếp Thanh không có tâm trạng để ý tới chuyện Nhiếp Dương nữa.



“Nhạc phụ, Phàn khanh... Nhiếp Dương giao cho các ngươi xử trí.” Nhiếp Thanh ném bội kiếm bên hông sang một bên, yếu ớt nói: “Dựa theo kế hoạch đã bàn trước đó, nên làm như thế nào thì cứ làm như thế đó. Đưa hắn đi khỏi đây đi, ta không muốn nhìn thấy hắn nữa, ta muốn yên tĩnh một mình.”



Nghe xong, Nhiếp Dương trợn to hai mắt, cậu ta hỏi: “Tại sao không tự tay giết ta?”



Nhiếp Thanh cũng không quay đầu lại, nói: “Ta sợ bẩn tay.”



Vệ Ưng thấy Nhiếp Thanh rời đi, thở dài nói: “Nếu như chuyện này có thể khiến thiếu chủ học được lòng dạ ác độc, thật ra cũng không tính là quá tệ.”



Hắn cho Nhiếp Dương vào bao tải, âm thầm đưa ra khỏi doanh trại.



Nhiếp Dương nằm ở trên xe, trầm tư yên lặng, hệ thống kinh ngạc hỏi cậu ta: [Nhiếp Thanh điên rồi ư? Chẳng lẽ hắn muốn thả ngươi đi?]



[Ngươi sẽ bỏ qua kẻ thù giết cha sao?] Nhiếp Dương mỉa mai hỏi lại, dường như đoán được cái gì, cậu ta nhắm mắt lại giữ gìn thể lực, trong đầu đang hiện lên những ký ức vui vẻ, khổ sở, bi thương, tức giận... muôn hình muôn vẻ, tạo thành một đời của cậu ta. [Bây giờ mặt ta là Nhiếp Thanh, trừ mấy người Vệ Ưng ra, không ai biết ta là hàng giả. Nếu như ta làm ầm ĩ ở doanh trại, không cẩn thận động vào những cựu thần của Nhiếp Lương thì Nhiếp Thanh có mười cái miệng cũng không giải thích được. Đương nhiên phải bí mật xử tử rồi.]



Hệ thống cuối cùng vẫn chỉ là hệ thống mà thôi, mặc dù rất có bản lĩnh nhưng nó quá kiêu ngạo, nó căn bản khinh thường đi đoán tâm tư của một con kiến hôi.



Lời giải thích này cũng coi như hợp lý, nó không tiếp tục truy hỏi nữa.



Nhiếp Dương hừ lạnh, trên môi hiện lên một nụ cười xảo quyệt.



Chính vì hệ thống khinh thường tính toán tâm tư của một con kiến hôi cho nên nó nhất định sẽ thất bại.



Tính cách của Nhiếp Thanh như thế nào?



Cậu thà để bản thân xảy ra chuyện cũng không muốn để Nhiếp thị gặp tai họa, nhưng nếu không có phương pháp nào khiến mọi chuyện quay về lúc ban đầu, Nhiếp Thanh sẽ không dám hành động. Dẫu sao hiện tại Nhiếp Thanh rất quan trọng đối với quân Nhiếp.



Nhiếp Thanh nhẫn tâm giết mình, có thể thấy cậu có biện pháp khôi phục diện mạo như cũ.



Hoặc là tìm được thế ngoại cao nhân, hoặc là... Nhiếp Thanh biết bí mật gì... ví dụ như trên người Nhiếp Dương có yêu quái?



Giết Nhiếp Dương thì dễ nhưng muốn trừ khử thứ yêu tà này lại rất khó khăn.



Khi Nhiếp Dương đoán được chuyện này, trong đầu cậu ta đột nhiên hiện lên hình ảnh Khương Bồng Cơ trên chiến trường hôm đó.



Nếu như đoán không nhầm, Nhiếp Thanh định đồng thời trừ khử cậu ta và hệ thống.



Nhiếp Dương sẽ không nói cho hệ thống suy đoán này của cậu ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK