Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ải Gia Môn?” Kỳ Quan Nhượng khẽ nhướng mày, dường như nhớ tới điều gì đó, kinh ngạc nói: “Ý của chủ công là hỏa công sao?”



Khương Bồng Cơ chỉ chỉ xác người chất đống dưới thành, một số đã chết rõ ràng, một số vẫn còn có thể thở dốc, có điều vết thương quá nặng, đoán chừng cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, cô nói: “Mặc dù gần đây không có củi khô để đốt cháy, nhưng những thi thể này bị đốt cháy cũng không dễ dập tắt được.”



Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Bồng Cơ cũng chỉ còn lại suy đoán này.



Cô không biết suy đoán của mình có đúng hay không, nhưng đề phòng những việc chưa xảy ra, nhìn xa trông rộng cũng là chuyện tốt.



Kỳ Quan Nhượng không dám chậm trễ, lập tức ra lệnh đi chuẩn bị, cho dù tốc độ phản ứng này đã rất nhanh rồi nhưng vẫn không theo kịp những biến hóa trên chiến trường. Nhiếp Lương không lập tức lui binh, ngược lại lựa chọn vừa đánh vừa lui, mưu tính từ từ, đồng thời cố gắng hết sức duy trì trật tự để giảm bớt thương vong.



Hai quân giao chiến, việc rút lui cũng được xem trọng.



Nếu như một bên thất bại, cho dù bất chấp quay đầu bỏ chạy, cơ bản phải nghỉ cơm, bởi vì quân trận rối loạn thì quân địch có thể thừa thắng xông lên. Đặc biệt là gặp phải loại phần tử hiếu chiến như Khương Bồng Cơ này, cho dù cô là đại tướng trấn giữ biên ải, cô cũng muốn mang binh rời ải truy kích, đánh chó mù đường.



Làm thế nào mới có thể giảm bớt thương vong, khiến kẻ địch kinh sợ không dám truy kích?



Đương nhiên là phái người cuốn lấy quân địch để kéo dài thời gian, một bên đánh một bên lui, duy trì trận hình quân đội không bị rối loạn mới có thể giảm thiểu thiệt hại.



Phơi lưng cho kẻ địch mà không làm bất kỳ đề phòng nào thì không khác gì giao tính mạng của mình cho kẻ địch.



Đương nhiên Nhiếp Lương sẽ không phạm phải loại sai lầm này, trong khi bọn họ rút lui, mưa tên trên tường thành vẫn chưa dừng lại.



Kẻ địch dưới tường thành từ từ lùi xa hơn mười trượng, Khương Bồng Cơ cũng không dám lơ là cảnh giác, ngược lại chân mày càng nhíu chặt hơn.



“Hỏa công nho nhỏ là tầm thường thiếu tôn trọng.”



Nhiếp Lương nhìn tường thành phía xa, cho dù không nhìn thấy rõ người đứng phía trên là ai, nhưng hắn chắc chắn Khương Bồng Cơ cũng quan tâm đến tình hình chiến đấu ở tiền tuyến như mình.



Nỗi nhục nhã ngày hôm qua, đương nhiên hắn khắc sâu trong lòng. Hôm nay đánh nghi binh thăm dò tình hình sâu cạn của quân địch lại càng là vì lấy lại danh dự cho bản thân.



Chỉ tiếc là Khương Bồng Cơ làm việc quá cẩn thận, đã sớm dọn dẹp sạch sẽ rừng núi gần ải Trạm Giang.



Nếu không phải như vậy thì trận lửa lớn này đã có thể bao vây hết toàn bộ ải Trạm Giang.



Hôm nay là gió Đông Nam, sức gió không quá mạnh, đối với Nhiếp Lương mà nói là vừa vặn.



Hơn nghìn cung thủ bắn mũi tên dẫn lửa về phía đống xác người dưới tường thành, hết đợt này đến đợt khác, không có một mũi tên nào chạm được đến bức tường thành.



Một số binh lính không biết lý do không nhịn được cười to, bắn hỏa tiễn về đống người chết thì có tác dụng gì nha?



Nhưng sắc mặt Khương Bồng Cơ lại nghiêm trọng, bởi vì cô ngửi thấy một mùi hương gay mũi quen thuộc trong gió, không cẩn thận ngửi thì rất dễ bỏ qua nó.



Lúc hai bên đối chiến đều sử dụng hỏa tiễn, do đó khu vực gần chiến trường dày đặc khói thuốc súng, một vài xác chết xui xẻo trúng chiêu, vải áo và xác chết bốc cháy phát ra mùi cháy khét. Dưới sự che chở của mùi này, mùi dầu đen, dầu hỏa, lưu huỳnh rất dễ bị người ta bỏ qua.



Khương Bồng Cơ đứng trên tường thành nhìn xuống phía dưới, quét mắt nhìn một vòng. Một lúc sau, thật sự phát hiện quần áo đống xác chết quân địch mặc trên người hơi kỳ lạ, một số binh lính còn quấn củi khô có thể làm chất dẫn cháy bên hông. Những củi khô này đều được buộc chặt bằng vải bố đã ngâm qua dầu đen.



Tình hình hai quân giao chiến vô cùng hỗn loạn, cho dù là người giám sát đốc thúc tác chiến hay là binh lính tiền tuyến đều sẽ không chú ý đến điều này, rất dễ bỏ qua.



“Tên Nhiếp Lương này…”



Khương Bồng Cơ siết chặt nắm đấm.



Tôn Văn giám sát đốc thúc tác chiến một bên khác cũng phát hiện tốc độ bốc cháy của đống xác chết dưới thành hơi không bình thường, gần như chỉ qua thời gian mấy hơi thở mà ngọn lửa nho nhỏ đã trở thành ánh lửa cao ngất, lan nhanh ra bên cạnh. Nếu không phải tường thành ải Trạm Giang được xây đắp bằng những tảng đá lớn, sợ là lửa lớn đã sắp cháy lên rồi.



Nhìn thấy ải Trạm Giang ở phía xa bị ánh lửa cao ngất màu đỏ cam bao vây, tâm trạng dồn nén của Nhiếp Lương lúc này mới thoáng dịu lại.



“Tử Thuận, phái người điều tra một chút sau trận chiến này võ tướng Liễu Hi ra sức đề bạt là người nào.”



Trên chiến trường có thể trong một khoảng thời gian ngắn đã liên tiếp phá hủy mấy chiếc xe ném đá, tài bắn cung như vậy đặt ở nơi nào cũng đều có thể được cho là dũng mãnh, không nói trở thành chủ tướng dẫn binh giết địch nhưng cũng không phải là một người vô danh. Lần lập công này, Khương Bồng Cơ không thể không khen thưởng.



Nhiếp Lương chỉ cần phái người chú ý có ai được lên chức nhận khen thưởng, cơ bản có thể khóa được mục tiêu.



Vệ Ưng nhỏ giọng đáp ứng, hắn nhìn sắc mặt Nhiếp Lương đã tốt hơn một chút, tâm trạng của hắn cũng dễ chịu hơn.



“Có một chuyện cũng phải chú ý đến, xe ném đá dưới trướng Liễu Hi rõ ràng vượt trội hơn chúng ta, sức mạnh không tầm thường.”



Lần đánh nghi binh này của Nhiếp Lương không chỉ là vì lấy lại danh dự mà còn là để thăm dò tình hình bên trong quân địch, nhìn xem bọn họ có con át chủ bài nào. Lúc đối phương lấy xe ném đá ra, hắn không để ý lắm, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra rằng tần suất và khoảng cách ném của xe bắn đá trên thành đối phương cao xa hơn phe mình nhiều. Nếu như mãi đến lúc quyết chiến mới phát hiện ra điều này, chắc chắn sẽ bị quân địch đánh đến nỗi trở tay không kịp, bây giờ vẫn có thể đền bù được. Vietwriter.vn



Vệ Ưng nói: “Liễu Hi rất coi trọng đệ tử Mặc gia, đối xử với kẻ sĩ dưới trướng xuất thân từ Mặc gia tương đối kính trọng, uy lực to lớn của xe ném đá cũng nằm trong dự liệu. Thần chỉ là lo lắng trừ xe ném đá ra, bọn họ còn che giấu sát chiêu khác chưa lộ ra bên ngoài…”



Nhiếp Lương hỏi hắn: “Gián điệp phái ra ngoài vẫn chưa thăm dò được tin tức liên quan nào sao?”



“Liễu Hi làm việc cực kỳ cẩn thận, trông giữ đồ quân nhu chặt chẽ. Cho dù là ai, ra vào đều phải xuất trình lệnh bài, khai tên họ, gián điệp phe ta không có cách nào thăm dò sâu hơn.” Vệ Ưng tiếc nuối lắc đầu nhưng nói sang chuyện khác: “Có điều, những năm trước đây lúc Liễu Hi còn chưa trưởng thành, thần có giữ lại một tay, ra lệnh cho mấy tử sĩ lẻn vào Đông Khánh. Dường như bọn họ thu hoạch được không ít, bây giờ đang bí mật trên đường chạy về…”



Nhiếp Lương nói: “Vẫn là Tử Thuận suy nghĩ chu đáo.”



Vệ Ưng lắc đầu thở dài: “Cũng không phải, chỉ là vì tam đệ của thần.”



“Cái người tên là Vệ Từ đó ư?”



Nhiếp Lương vẫn còn nhớ rõ Vệ Từ, dù sao trên thế gian này cũng không thấy nhiều người đàn ông có phong thái như vậy, đó là người làm cho người ta ấn tượng sâu sắc.



Lại nói tiếp, Vệ Từ cũng được coi là ân nhân cứu nửa cái mạng của Nhiếp Lương.



Nếu không có Vệ Từ bắt mạch cho hắn, có lẽ trước khi chết Nhiếp Lương mới có thể phát hiện ra chuyện mình bị người ta động tay động chân.



“Chủ công mà Tử Hiếu chọn trúng, cho dù bên ngoài không hiển hách nhưng bên trong luôn có chỗ hơn người, không thể không đề phòng.”



Nếu như Khương Bồng Cơ biết được tin tức này, có lẽ sẽ cáu kỉnh một trận nhỉ?



Trên thực tế, bây giờ Khương Bồng Cơ đã rất cáu kỉnh.



Ngọn lửa lan ra rất nhanh, cho dù Kỳ Quan Nhượng đã phái người lấy nước, nhưng vật Nhiếp Lương dùng để dẫn cháy chính là dầu đen, bên dưới còn đốt mấy nghìn xác chết, căn bản không thể dựa vào nhân lực để dập tắt được nó. Có một điều càng khiến cho người ta bực bội hơn, đó là binh lính quân địch trong lần cuối cùng leo thang mây đã âm thầm đâm rách túi chứa dầu đen, để cho dầu đen chảy dọc xuống tường thành. Khi xác chết bên dưới tạo thành một ngọn lửa lớn, ngọn lửa đã cháy lan đến dầu đen trên tường thành, ngọn lửa từ bên dưới leo lên trên lan tràn ra xung quanh, ảnh hưởng đến tòa tháp quan sát trên tường thành. Trong chốc lát, tất cả mọi người đều hơi nhếch nhác.



Cho dù như vậy, Khương Bồng Cơ cũng chỉ có thể kiềm nén lửa giận, lệnh cho mọi người di chuyển binh lính bị thương và xe ném đá trên tường thành đi nơi khác.



Kỳ Quan Nhượng cũng không nhịn được nữa, nửa thỉnh cầu nửa ép buộc bắt Khương Bồng Cơ rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK