“Thường xuyên cãi vã?”
Ở thời đại này, nếu vợ chồng cãi nhau thì bình thường đều là nhà gái phải chịu thiệt.
Nếu người chồng biết kiềm chế thì không sao, cùng lắm cũng chỉ cãi miệng, nhưng nếu như gặp phải một tên không ra gì, khi tức giận còn thích dùng bạo lực thì thật không hay. Theo lẽ thường, sức lực của phụ nữ đâu thể so sánh với một người đàn ông trưởng thành. Nếu đánh nhau thì chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.
Dựa theo miêu tả của Vệ Từ thì người chồng thứ hai của Mị Họa là một tên công tử bột không hề có nguyên tắc.
Vệ Từ và cô tâm ý tương thông, anh nói: “Chủ công đừng lo, Mị Họa không bị thiệt thòi gì nhiều.”
Mị Họa tái hôn, người chồng thứ hai này mừng thầm vì mình đã lấy được một tài nữ nên thấy mới mẻ mấy ngày.
Nhưng hắn hoàn toàn là một kẻ ngu dốt, tâm tư hẹp hòi lại thích đố kỵ, hai người nào có đề tài chung?
Hơn nữa, của hồi môn của Mị Họa có hơn một nghìn cuốn sách, trong đó có bảy phần là của cha mẹ cô, ba phần còn lại đều là của chồng trước để lại cho Mị Họa.
Mỗi lần nhìn thấy những quyển sách này là người chồng ngu dốt kia đều cảm thấy khó chịu trong lòng. Nhưng Mị Họa lại vẫn cứ thích ngâm mình trong thư phòng, mê muội đọc sách không thể tự kiềm chế. Chuyện này ở trong mắt người chồng ngu dốt của cô là biểu hiện cho việc cô hoài niệm chồng trước, cũng làm cho sự đố kỵ trong lòng hắn bộc phát.
Trong lòng cô chưa quên được chồng trước còn chưa tính, thế mà còn giữ lại di vật của đối phương?
Đồ phụ nữ bất trung!
Không tới nửa tháng, người chồng ngu dốt đã lộ nguyên hình ra.
Hồ bằng cẩu hữu của hắn còn thêm dầu vào lửa, châm biếm hắn cưới quả phụ, cũng có người mỉa mai nói người chồng trước kia của Mị Họa là ánh trăng sáng, còn hắn không bằng một đống phân trên mặt đất làm hắn tức giận. Trong một lần say rượu nào đó, hắn định đốt hết tất cả sách của Mị Họa, hai người cũng bởi vậy mà xảy ra tranh chấp.
Khi tay chân va chạm, Mị Họa bị hắn tát hai cái.
Nhưng hắn vẫn chưa cảm thấy hả giận, miệng vẫn la hét phải đánh chết người mới thôi. Mị Họa lập tức nổi giận, cô gọi người hầu là của hồi môn tới trói hắn lại, quất roi làm hắn tỉnh rượu, đánh đến mức hắn phải kêu la khóc lóc, ai cũng không khuyên được.
Sau lần mâu thuẫn này, đôi tân hôn chưa đến một tháng đã hoàn toàn tan vỡ.
Khương Bồng Cơ nghe kể lại một cách say sưa, cô gái kiên cường như vậy thật sự khiến người ta yêu thích.
“Mị Họa đánh chồng mà cha mẹ chồng không có ý kiến gì à?”
Vệ Từ nói: “Việc hôn sự này vốn là do cha mẹ hắn cầu xin Mị Họa, bọn họ cầu cưới cô ấy thay cho con trai mình, tự nhiên là vừa ý năng lực của cô ấy. Bọn họ chỉ có một đứa con trai, vậy mà lại là bùn nhão không thể trát tường, nếu hai người qua đời thì chắc chắn gia tài tích lũy mấy đời đều sẽ mất hết. Con trai mình có lỗi trước, bọn họ lại có chuyện phải nhờ vả Mị Họa nên đành phải mở một con mắt nhắm một con mắt.”
Người chồng ngu dốt không hài lòng Mị Họa nhưng cha mẹ hắn lại cực kỳ thỏa mãn.
Ngày hôm sau khi Mị Họa xuất giá, hai người lập tức giao cho cô quyền quản lý gia đình.
Cô cũng không rụt rè, vừa nắm quyền đã lập tức chỉnh đốn căn nhà vốn hỗn loạn trở nên gọn gàng ngăn nắp.
Năng lực của Mị Họa lại không phải là điều mà hai người hài lòng nhất, điều hài lòng nhất chính là của hồi môn với hơn một nghìn quyển sách của cô.
Phải biết bọn họ mấy đời người sưu tập sách còn không bằng hai phần mười của hồi môn của Mị Họa.
Nếu như Mị Họa có thai, đứa trẻ sinh ra chắc chắn sẽ được cô dạy dỗ tốt, hai người sẽ không phải lo lắng cái nhà này sẽ sụp xuống.
Hơn nữa, con trai của bọn họ cũng không ra gì, lại còn động tay với chủ mẫu, giống như một tên lưu manh không biết tiết chế cảm xúc một chút nào vậy.
Chỉ cần không đánh chết người, bị ăn một trận đòn roi cũng coi như dạy dỗ lại hắn.
Cha mẹ chồng lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, Mị Họa khống chế quyển to nhỏ trong nhà nên người chồng ngu dốt không làm gì được cô.
“Chồng vô dụng nhưng cha mẹ chồng vẫn còn biết suy nghĩ rõ ràng.”
Khương Bồng Cơ lại thấy không tán thành.
“Suy nghĩ rõ ràng ở đâu ra chứ, rõ ràng là có lòng riêng thôi. Nếu đổi thành người khác thì e là đã bị giày vò đến chết rồi.”
“Chủ công nói rất có lý.”
Không phải do hai người đó thông tình đạt lý mới không giúp con trai mình mà chỉ là họ đang hy vọng Mị Họa sẽ giúp họ nâng cái nhà này lên thôi. Nếu bọn họ thật sự tốt thì sẽ không dùng mọi cách mua chuộc người thân của cô rồi mượn tay họ ép cô tái giá.
Chẳng lẽ bọn họ không biết con trai mình là người thế nào, hắn có phải là một người chồng tốt để giao trọn cả đời hay không?
Nếu không phải Mị Họa có năng lực và người chồng trước đã lo liệu cho người vợ trẻ trước khi sắp qua đời thì không biết những ngày tháng sau này sẽ thế nào.
“Đối với những cô gái bình thường thì có lẽ những ngày tháng này sẽ khó khăn một chút nhưng vẫn không phải không vượt qua nổi, Mị Họa làm gì mới có thể thoát khỏi nơi này?”
Vệ Từ cười nói: “Không phải chủ công đã nói là ‘cô gái bình thường’ à?”
Mị Họa không phải là một cô gái bình thường, không thể cứ luôn khoan dung với người chồng ngu ngốc này được.
“Động cơ xuất sĩ của Mị Họa trong kiếp này không rõ ràng, kiếp trước thì Từ lại biết được một chút. Bệ hạ làm chủ Nam Thịnh, lại đang trong thời gian cần dùng người. Hai người kia cảm thấy đây là một cơ hội tốt, muốn cô ấy dạy dỗ con trai của mình rồi sau đó tìm cách lấy cho hắn một chức quan nhỏ. Mị Họa nghe theo nhưng người chồng kia lại vô dụng, càng ép hắn học tập thì hắn càng không muốn, cuối cùng còn mắng Mị Họa ‘phụ nhân làm thầy đúng là nỗi hổ thẹn của trượng phu’, cô ấy nóng giận bèn nói ‘Kẻ tiểu nhân ngu không thể tả, ta xuất sĩ là việc dễ như trở bàn tay’.”
Mị Họa nói như vậy làm người chồng ngu dốt lại càng không phục.
Gì chứ, Khương Bồng Cơ là cha cô hay mẹ cô, cô nói xuất sĩ là có thể xuất sĩ à, coi phủ nha người ta là cái chợ nhà cô chắc?
Nếu cô, một người phụ nữ đã có chồng có thể xuất sĩ thì có tin ông lập tức quỳ xuống và ăn luôn thẻ tre này không!
Chỉ số IQ hạn chế sức tưởng tượng của tên ngu ngốc này.
Mị Họa cười lạnh sắp xếp hành lý tham gia lần tuyển chọn này, dùng thực lực nói cho người chồng của cô biết cái gì gọi là “dễ như trở bàn tay”.
Trước khi đi, cô còn yêu cầu đầu bếp nghiên cứu những món ăn với thẻ tre, cô muốn tận mắt nhìn thấy tên ngu dốt này nuốt thẻ tre!
“Kiếp trước là vì nguyên nhân này, chắc kiếp này cũng vì thế.” w●ebtruy●enonlin●e●com
Khương Bồng Cơ bị chọc bật cười.
“Lý do này đúng là rất đặc biệt, cuối cùng cô ấy cũng có thể vứt bỏ tên phu quân này rồi à?”
Vệ Từ nói: “Cái tên tuổi già xuống sắc kia đã bị Mị Họa bắt hòa ly rồi.”
Mị Họa đã nhẫn nhịn tên ngu ngốc này quá đủ rồi. Ít nhất lúc còn trẻ thì còn có mặt mũi dễ nhìn, thích tìm đường chết thì cứ tìm đường chết, cô nhịn, bây giờ lớn tuổi rồi mà vẫn cứ ngu dốt như thế, đặt ở trước mắt, cô còn không muốn nhìn thấy, ném đi kịp thời còn có thể ít tức đi một chút, sống được thêm hai năm.
Hmmmm....
Khương Bồng Cơ nhìn 666 tràn đầy màn hình lại cảm thấy buồn cười
Ngây thơ như cá muối cũng là một chuyện hạnh phúc.
Cô lại cảm thấy nguyên nhân Mị Họa hòa ly với người chồng thứ hai không phải là vì mâu thuẫn gia đình.
Nếu là vì mâu thuẫn gia đình thì người chồng ngu dốt kia đã sớm bị đạp vô số lần rồi.
Theo góc nhìn của Khương Bồng Cơ, bọn họ hòa ly còn do sự ảnh hưởng của bên ngoài.
Đúng là chặn tiền tài người ta như giết cha mẹ người ta vậy, lợi nhuận của muối có bao nhiêu lớn, nhìn Đào thị - nhà mẹ đẻ của vợ trước Hàn Úc là biết ngay.
Tham ô hối lộ lại càng không phải nói, vì đây là pháp bảo làm giàu của không biết bao nhiêu quan lại.
Chặt đứt hai con đường này giống như chặt mất con đường sống của người ta vậy.
Bọn họ chắc chắn sẽ hận Mị Họa, ước gì có thể cầm kính viễn vọng soi vết nhơ của cô rồi kéo cô xuống ngựa. Nếu không tìm thấy vết nhơ của cô thì tìm chồng của cô, Mị Họa muốn chức quan ổn định lại có thể bảo vệ người nhà thì hòa ly rũ sạch quan hệ là một lựa chọn không tồi.
“Phái người đi điều tra đi, nếu không có vấn đề gì thì để cô ấy xuất sĩ, xây dựng một tấm gương.”