“Chủ công, Từ cho rằng không nên dùng cây mía và cây cao su làm đề thi, không công bằng cho lắm. Hai thứ này chưa được truyền bá phổ biến ra bên ngoài, ngoại trừ con cái của mấy trọng thần... Nhưng học sinh khác đều xuất thân thứ dân, làm sao biết được những thứ này?” Vệ Từ bỏ phiếu chống.
Nguồn thông tin không giống nhau, lấy hai đề này làm đề thi, rõ ràng là không công bằng với những học sinh có xuất thân bình thường này.
Cho dù là cây mía hay là cây cao su, hai thứ này đều thuộc dạng nội dung ngoài lề rất ít người biết tới.
Ném đề thi này cho Phong Cẩn khi anh ta chưa chuẩn bị gì, anh ta cũng chưa chắc đã có thể làm được, càng khỏi phải nói tới một đám học sinh.
Đề thi của chủ công nhà mình không chỉ là siêu khó đâu, đơn giản là đòi mạng luôn.
Khương Bồng Cơ không khỏi cười nói: “Sự lo lắng của Tử Hiếu mặc dù rất chu toàn, nhưng lại cẩn thận quá rồi. Ta dùng đề này làm đề thi, tất nhiên sẽ không để cho mấy đứa nhóc kia gian dối được. Các đề mục trong đề thi có thể tóm tắt giản lược về tính năng, tác dụng cùng với lĩnh vực ứng dụng sau này của cây mía, cây cao su, tiết lộ những thông tin quan trọng, để mọi người có thể dựa vào những tin tức đó mà phân tích phán đoán. Ngược lại ta rất tò mò, nếu như ta hỏi học sinh cách phát triển ưu thế của hai thứ này, không biết bọn họ có thể tiến thêm một bước đào sâu được hàm nghĩa bên trong, hiểu được dụng ý của ta hay không.”
Nếu như cho thi như vậy, mấy đứa nhóc như Phong Nghi sẽ không còn ưu thế nữa, bởi vì tin tức đã bị Khương Bồng Cơ mạnh mẽ phổ cập rồi.
Khương Bồng Cơ nói: “Cuộc thi tốt nghiệp đối với những học sinh mà nói không hề khó khăn, không có hiện tượng không thông qua kỳ thi bị lưu ban, nhưng ta không cần những nhân tài chỉ biết máy móc.”
Chế độ thi cử của thư viện Kim Lân khá là khắc nghiệt, Khương Bồng Cơ đã xem qua biểu hiện của những học sinh này trước đây, việc tốt nghiệp tuyệt đối không thành vấn đề.
Vệ Từ suy nghĩ một lúc lâu: “Lời của chủ công rất đúng, có điều... thần vẫn có một câu phải nói.”
“Huynh nói đi, giữa hai chúng ta có chuyện gì không thể nói thẳng sao?”
Vệ Từ chần chừ, anh nói: “Một lần ra liền hai đề không khỏi quá lãng phí, không bằng ra một đề, giữ lại một đề.”
“Giữ lại một đề? Giữ lại làm gì?”
“Chủ công đã quên rồi sao? Mặc dù cuộc thi tốt nghiệp của thư viện rất quan trọng, nhưng dù sao cũng chỉ là cuộc thi nhỏ trong phạm vi thư viện mà thôi, cuộc thi lớn để ngài chọn dùng người vẫn còn chưa tính tới đâu.” Vệ Từ nhắc nhở cô, nếu như một lần đã đưa cả hai đề lớn quan trọng ra rồi, vậy thì cuộc thi khoa cử phải thi cái gì?
Khương Bồng Cơ cười nói: “Huynh không nói thì ta quên mất rồi, vậy thì ta ra một đề trong đó thôi, đề còn lại giữ để dùng sau là được.”
Hai người cười nói quyết định, đưa ra đề thi khiến đám học sinh cả đời khó quên. Thế nên nhiều năm sau, vẫn có không ít học sinh nửa đêm nằm mơ về chuyện cũ, mơ thấy chính mình đang ngồi trong trường thi làm bài thi tốt nghiệp. Chuyện này chưa phải đáng sợ, đáng sợ chính là câu chốt ở trang cuối của đề thi, quả thực là ác mộng trong ác mộng.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, cuộc thi tốt nghiệp được tổ chức vào cuối tháng của tháng đầu tiên sau khi qua năm mới, nhưng bởi vì chuẩn bị không kịp, chỉ có thể lùi lại một tháng.
Một đám học sinh không hề cảm thấy may mắn, ngược lại còn càng nôn nóng hơn.
Thời gian thi cử tới gần, mọi người đều có ảo giác như sắp bước lên đoạn đầu đài.
Bầu không khí căng thẳng của học sinh năm cuối cũng kéo theo cả những học sinh lớp dưới nữa, mắt nhìn các học trưởng, học tỷ lòng có ưu tư.
Những học sinh cảm thấy ngập tràn nguy cơ, tinh thần nhiệt tình học tập trước nay chưa từng có.
Mặc dù vẫn còn cách cuộc thi của bọn họ một thời gian dài, nhưng chuẩn bị đầy đủ một chút, sau này mới không luống cuống tay chân.
Còn có những học sinh viết báo cáo, xin được tham gia cuộc thi tốt nghiệp cùng với những học sinh cuối cấp đó, có điều thành tích của họ sẽ không tính vào xếp hạng cuối cùng.
Đích trưởng tử Hàn Nhuận của Hàn Úc cũng là một trong số đó.
Cậu muốn xem thử rốt cuộc bản thân mình thua kém những học sinh năm cuối ra sao, tích lũy kinh nghiệm cho cuộc thi tốt nghiệp vài năm sau.
Ngày hôm đó, Hàn Úc nghỉ ngơi ở nhà, anh ta dạy dỗ đặc biệt cho đích tử, giúp cậu kiểm tra lại lỗ hổng kiến thức, thứ tử thứ nữ cũng đang ngồi trên bàn học cách đó không xa chăm chỉ học tập, đích ấu tử Hàn Trì cũng ngồi đó, rung đùi lắc lư học thuộc sách vỡ lòng. Lúc này, có một vị “khách không mời mà đến” tới quý phủ.
Hàn Nhuận đang chăm chỉ học tập, cậu liếc mắt nhìn bóng người mới xuất hiện bên ngoài.
“Phụ thân, quản gia tới kìa.”
Hàn Nhuận nghĩ rằng lão quản gia đến là có chuyện muốn bẩm báo nên không dám chậm trễ, Hàn Úc nhướng mày, quay đầu hỏi.
“Có chuyện gì?”
Vẻ mặt quản gia khó xử: “Lão gia, có khách tới bái phỏng.”
“Ai bái phỏng thế? Không dâng bái thiếp tới trước sao?”
Hàn Úc hiếm lắm mới có một ngày nghỉ ngơi, nên đã từ chối lời mời của không ít bạn bè, chỉ ở nhà quan sát chuyện học tập của mấy đứa nhỏ.
Ác khách không dâng bái thiếp đã tới nhà, anh ta không muốn gặp.
Ánh mắt của lão quản gia nhìn về phía Hàn Nhuận và Hàn Trì tuổi còn nhỏ, ông ta muốn nói lại thôi.
Hán Úc như hiểu ra chuyện gì, “ác khách” có liên quan tới hai đích tử của anh ta, dường như cũng chỉ có vị kia ở quận Thượng Dương thôi.
Vị kia?
Tất nhiên là vị phu nhân Đào thị mấy năm trước đã hòa ly với Hàn Úc.
Nể tình hai đích tử, Hàn Úc không hề tức giận, giọng nói bình thản, anh ta nói: “Cô ta tới đây làm gì?”
Nhà mẹ đẻ của Đào thị bị chủ công tận diệt, Đào thị đã gả ra ngoài nên tránh được một kiếp, sau đó lại được trưởng tử Hàn Nhuận sắp xếp cho ở nhà riêng ở quận Thượng Dương.
Từ khi hai người ly hôn, Hàn Úc cũng không chú ý tới tình hình của vị phu nhân này nữa, anh ta không hiểu đối phương tới đây để làm gì.
Lão quản gia nói: “Nghe nói... hình như là có tin mừng rồi, nên cố tình tới đây để thăm hai vị lang quân.”
Hàn Úc ngây ra một hồi mới hiểu được chuyện gì, Đào thị sắp tái giá rồi.
“Vậy thì chúc mừng cô ta đi.”
Nghe thấy chuyện vợ cũ muốn lập gia đình, phản ứng của Hàn Úc vẫn bình thản như cũ.
Hòa ly thì đã không còn là vợ chồng nữa rồi, tuổi tác của cô ta không phải lớn lắm, muốn tái giá cũng là chuyện bình thường.
Hàn Úc không có ý kiến gì về việc vợ cũ tái giá.
Hàn Nhuận ngồi một bên lại cắn chặt môi dưới, bàn tay đang cầm bút lông của cậu run lên nhè nhẹ, Hàn Úc có thể chấp nhận không khúc mắc gì, nhưng cậu thì không thể.
Cách biệt mấy năm gặp lại, hai người từng là vợ chồng này cũng không đối chọi gay gắt sắc bén như năm đó nữa.
Đào thị nhìn Hàn Úc đang ngồi ngay ngắn, ánh mắt cô ta hiện lên vẻ hoảng hốt. Mấy năm nay cô ta chồng chất tâm sự, nhìn qua không chỉ già đi mười tuổi, Hàn Úc lại không thấy già đi, khí độ toàn thân càng súc tích hơn, giống như tinh hoa mà năm tháng tích lũy lại, khiến cho người khác nhịn không được phải cảm thán ông trời bất công.
Nếu như năm đó cô ta không để tâm vào những chuyện vụn vặt, có lẽ bây giờ cô ta vẫn còn là Hàn phu nhân cao cao tại thượng.
Tiếc rằng, trên đời này không có thuốc hối hận, có quay lại một lần nữa, Đào thị vẫn sẽ không thay đổi quyết định.
Trượng phu, con trai và gia tộc, cô ta vĩnh viễn lựa chọn gia tộc.
Đương nhiên, hôm nay Đào thị tới đây không phải là để nối lại duyên cũ.
Cô ta biết tính cách của Hàn Úc, lựa chọn buông tay thì sẽ không còn lưu luyến nữa, lại càng không có chuyện quay đầu lại, cô ta sẽ không tự làm mình mất mặt.
Hai người bình tĩnh nói chuyện, Đào thị quan tâm đến chuyện bài vở học tập của đích trưởng tử Hàn Nhuận cùng với sức khỏe của đích ấu tử.
Hàn Úc trả lời từng câu một.
Anh ta là người thông minh, mà công phu che giấu của Đào thị lại không tới đâu cả, Hàn Úc biết lần này đối phương tới đây là có chuyện muốn cầu xin.
Anh ta tỏ vẻ không biết, nhìn thấy thời gian dần trôi, bọn họ vẫn chưa nói vào chủ đề chính, Đào thị có hơi luống cuống.
Cô ta không thể không nói ra mục đích lần này, nhưng mà chỉ nói qua loa uyển chuyển.
Nhưng mà...
Có uyển chuyển hơn nữa cũng không thay đổi được mục đích thăm dò đề thi kỳ thi tốt nghiệp của đối phương.
Hàn Úc khẽ cau mày, mím môi không nói, trưởng tử Hàn Nhuận nói: “Mẫu thân, nội dung đề thi là cơ mật, nghe nói kho đề thi đều do mấy vị đại nho bí mật ra đề, đề mục của bài thi lại còn do Lan Đình Công lựa chọn từ trong kho đề, không có ai biết được nội dung kỳ thi, làm sao mà phụ thân biết được?”
Chuyện cậu càng muốn biết, là mẫu thân Đào thị hỏi cái này làm gì? Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com